Người Khác Là Vực Sâu

Tới mức này Diệp Tiểu Nhu cũng đã đoán được, có lẽ tối nay họ ra ngoài chơi, bằng không, nhân viên ngoài biên chế mà cô chưa từng gặp mặt như Giang Triều sẽ không đến đây. Nếu đoán không sai, anh ta là người để biệt danh ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc trong nhóm chat kia.

Diệp Tiểu Nhu chợt hỏi: “Anh đã dẫn cảnh sát tìm ra hành tung của Thẩm Trạch đúng không?”

Giang Triều nói: “Ngay cả chuyện này cô cũng biết?”

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Đoán.”

Giang Triều khen: “Cô đúng là thiên tài.”

Diệp Tiểu Nhu như nghe thấy chuyện cười, nhếch miệng, cô thản nhiên trả lời: “Không, tôi là kẻ điên.”

“Xét cho cùng, thiên tài đều là kẻ điên mà.” Giang Triều nghiêm túc bảo: “Có lẽ bệnh viện tâm thần là nơi ở của những thiên tài mà người bình thường như chúng ta không thể với tới.”

Dứt lời, Giang Triều chợt nhận ra mình hơi không đúng... Mặc kệ là ai, chắc hẳn cũng không muốn bị người khác nhắc tới việc từng vào bệnh viện tâm thần nhỉ? Anh ta vội ngó gương chiếu hậu, Diệp Tiểu Nhu dường như không thể hiện thái độ gì với mấy câu này, cô bình tĩnh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Giang Triều vừa lái xe vừa nhìn lén vài lần, không biết khi nhìn lén tới lần thứ bao nhiêu, Diệp Tiểu Nhu bỗng đưa mắt qua.

“Tò mò về bệnh viện tâm thần như vậy sao?” Diệp Tiểu Nhu mỉm cười nhìn đôi mắt hốt hoảng của anh ta, hỏi: “Có muốn tôi kể về một trăm câu chuyện ở bệnh viện tâm thần cho anh nghe không?”

Giang Triều nói: “Ấy...”

Khi anh ta đang không biết trả lời thế nào, lại cảm nhận được một ánh nhìn khác, anh ta vừa đảo mắt, đã chạm phải đôi mắt vô cảm của Dương Viêm.

Suốt đoạn đường sau đó, Giang Triều ngoan ngoãn ngậm miệng, ít nhất đã thầm hối hận mười lần vì không chịu cố ý thua Giang Thạc.

Nhưng nói thật, đúng là anh ta hơi hiếu kỳ với một trăm câu chuyện ở bệnh viện tâm thần trong câu nói đùa của Diệp Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu nghĩ đến việc bọn họ đi chơi, chuyện đầu tiên khi ra ngoài chơi chắc chắn sẽ là lấp đầy bụng, nhưng không ngờ họ vung tay hào phóng như vậy, tới thẳng một nhà hàng buffet cao cấp.

Vừa vào cửa, Diệp Tiểu Nhu đã thấy cua hoàng đế, tôm hùm, hải sâm bào ngư tươi sống, đủ loại ẩm thực Nhật Bản, đồ nướng, tráng miệng...

Toàn bộ nhà hàng được sắp xếp theo kiểu xoay tròn xung quanh, khi khách ngồi xuống dùng bữa, tuy không cảm nhận được sự quay tròn, nhưng các món ăn đều từ từ di chuyển tới, cả nhà hàng thoạt trông vừa ngon miệng vừa sang trọng.


“Thả lỏng thôi, hãy ăn thoải mái nhé.” Lão Mã vừa vào cửa đã dang hai tay với những hải sản tươi sống này, sung sướng tuyên bố: “Hôm nay, tất cả chi phí của mọi người đều do ông chủ Dương vĩ đại của chúng ta thanh toán. Tới hết đi mọi người, khách sáo ngại ngần chi nữa, cứ mở rộng bụng của mình ra thôi!”

Nói xong, ông ta nhanh chân xông về phía cua hoàng đế mới được xử lý xong. Diêm Tiêu Tiêu và Lâm Linh tay trong tay tới tìm đầu bếp nhờ nướng thịt giúp, họ còn cầm chén đĩa cướp đoạt đồ tráng miệng bắt mắt khắp nơi. Sở thích ăn uống của Giang Thạc và Giang Triều khác hẳn nhau, một người tiến về khu ẩm thực Nhật Bản ở phía Nam, người kia đến quầy thức ăn nóng của Trung Quốc ở hướng Bắc, chỉ còn Diệp Tiểu Nhu đang đứng ngây ngốc giữa nhà hàng.

Bên tai bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Phong phú như vậy, không có món cô thích sao?”

Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn, Dương Viêm đang cầm chén đĩa đứng cạnh cô, cô hơi xấu hổ: “Nếu tôi nói đây là lần đầu tiên tôi ăn buffet nên không biết làm sao, vậy có khiến sếp mất mặt không?”

“Người một nhà với nhau, mất mặt cũng không tới lượt nhà khác, sợ gì.” Chuẩn bị tận hưởng thức ăn ngon, nhưng hình như Dương Viêm cũng không vui hơn là bao. Anh lười biếng bảo: “Còn nữa, cô nhất định phải dùng từ ‘ngài’* khi nói chuyện với tôi à? Tôi còn chưa già đâu.”

*Lúc nói chuyện với Dương Viêm Diệp, Tiểu Nhu vẫn dùng từ 您 (nín) mang nghĩa trang trọng nên Dương Viêm muốn Tiểu Nhu đổi xưng hô.

Cũng không biết có phải vì hôm nay liên hoan không, anh còn khoác thêm vest bên ngoài áo sơ mi, từ vest, áo sơ mi đến cả giày da đều độc một màu đen. Vốn dĩ anh đã cao một mét tám mươi mấy, ăn diện như vậy, nhìn anh càng cao ráo hơn, chỉ còn thiếu mỗi cà-vạt màu đen trên cổ thôi. Khoảnh khắc anh bước vào, ánh mắt của những nữ phục vụ vốn đang tập trung vào anh em họ Giang lập tức chuyển hết lên anh. Không thể không thừa nhận, người đàn ông này quả thực rất có sức hút, trông anh giống hệt một doanh nhân trẻ tuổi đẹp trai.

Nhưng chẳng ai biết rằng, người đàn ông cực kỳ nam tính này lại sở hữu một đôi mắt có thể nhìn thấu người khác. Thường ngày trông anh luôn giản dị và lạnh lùng, ắt hẳn vì anh không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào việc không liên quan ở ngoài, nên anh mới không chủ động để tâm tới.

Cô vẫn quan niệm, một bộ não thông thái còn quyến rũ hơn ngoại hình đẹp đẽ, huống chi người đàn ông này lại hội tụ cả hai.

Trong lòng Diệp Tiểu Nhu chợt thoáng qua gì đó, cô thử hỏi: “Tuổi sinh học của tôi còn chưa đến hai mươi ba, anh ít nhất cũng phải lớn hơn tôi mấy tuổi... nhỉ?”

Đôi mắt hẹp dài của Dương Viêm nhìn qua, anh cười nhẹ: “Vậy cô đoán xem, rốt cuộc là mấy tuổi?”

Diệp Tiểu Nhu thuận miệng đáp một câu vô nghĩa: “Xét theo tuổi sinh học, chắc hẳn anh tầm hai mươi tám tới ba mươi lăm tuổi.”

“Vậy nếu bỏ qua tuổi sinh học?”

“Nghe đồn trên thế giới có một dạng sinh vật kỳ lạ, dù sống hơn trăm năm cũng có thể giữ gìn ngoại hình trẻ trung, hơn nữa còn đặc biệt sợ tỏi.”

“... Diệp Tiểu Nhu.”


Vừa nghe thấy anh gọi tên mình, Diệp Tiểu Nhu bỗng có cảm giác không nói nên lời, cô chớp chớp mắt: “Ấy? Tôi đoán đúng rồi?”

“Tôi không phải ma cà rồng, cũng không sợ tỏi.” Dương Viêm để chén đĩa vào tay cô: “Cô đoán tuổi sinh học không sai, trong khoảng đó thật, cũng không già quá nên không cần kính trọng tôi như vậy đâu.”

Diệp Tiểu Nhu cầm chén đĩa, theo họ đi chọn món, cuối cùng đồ trong đĩa của cô lại nhiều nhất. Giang Triều xách vài bình rượu tới, đặt vang đỏ và bia lên bàn, ngang ngược bảo: “Mặc kệ đỏ hay trắng hay đen, ai cũng phải uống hai ngụm, hôm nay mọi người phải uống đó, dù thế nào cũng phải nể mặt tô... Ấy, nể mặt sếp chúng ta, dù không ăn nổi thì cũng phải uống cho đã!!”

Lâm Linh nói thầm: “Chắc chắn anh ta là người gục đầu tiên.”

Diệp Tiểu Nhu học theo cách lột cua của Lâm Linh, kết quả cô sơ ý làm đứt tay. Diêm Tiêu Tiêu mau chóng chuyển tất cả hải sản trong đĩa cô sang bên mình, rồi để một đĩa hải sản đã lột sẵn vỏ trước mặt cô, từ đầu tới cuối cô ấy vẫn giống hệt chị cả chăm sóc từng người.

Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn, Dương Viêm ngồi ở trên cùng, tại vị trí chếch một góc đối diện với cô.

Rõ ràng anh không ăn nhiều gì, trong đĩa chỉ để một ít rau xanh và một chút thịt bò, vang đỏ cũng chỉ nhấp môi mấy ngụm. Còn hai người lão Mã và Giang Triều đã đổi từ vang đỏ sang bia, cứ như không hạ gục đối phương thì không bỏ qua.

“Hầy, đúng rồi, sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất chứ.”

Lão Mã vỗ nhẹ đầu mình, đứng dậy nâng ly rượu lên, thử nhìn Dương Viêm. Dương Viêm nghiêng đầu, một tay chống cằm, anh hơi gật đầu, ý bảo ông ta nói là được.

“Tôi thay mặt cho Cơ quan Điều tra các vấn đề xã hội Mặc Phi của chúng ta, thay mặt cho sếp không muốn đứng lên của chúng ta, cũng thay mặt cho các vị đồng nghiệp đang ngồi và không ngồi ở đây, hoan nghênh cô Diệp Tiểu Nhu vừa xinh đẹp vừa thông minh đây gia nhập công ty chúng ta.”

Cách nói nhấn nhá trang trọng nghiêm túc này khiến cả bàn cười rộ, Diệp Tiểu Nhu mỉm cười, đứng dậy cùng mọi người, một hơi uống hết vang đỏ trong ly.

Cô quan sát một lượt, phát hiện người có tửu lượng tốt nhất trên bàn lại là Dương Viêm.

Thoạt nhìn thì tưởng chừng như anh uống ít nhất, mỗi lần chỉ nhấp một ngụm, nhưng khi uống cùng mọi người, ai mời anh cũng không từ chối. Trong bữa ăn, chủ nhà hàng tới lịch sự chào hỏi anh, nhờ vậy cô mới biết ông chủ nơi này cũng từng là khách hàng lớn của Dương Viêm, được anh giúp đỡ giải quyết một vấn đề khó khăn. Chủ nhà hàng không làm phiền họ quá nhiều, chỉ uống một ly rượu với Dương Viêm rồi rời đi.

Chai vang đỏ được đặt gần tầm tay anh đã sắp thấy đáy.

Nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt anh vẫn rất tỉnh táo.


Khi Diệp Tiểu Nhu định thần lại, phát hiện Giang Triều đã cầm ly rượu tới kế bên từ lúc nào, cô bèn đứng dậy nâng ly của mình lên.

Giang Triều cẩn thận kìm nén để mình không ợ hơi rượu, mặt đỏ tai hồng, anh ta nhìn cô mở lời: “Em gái Tiểu Nhu, tôi... tôi vẫn muốn nghe một trăm câu chuyện ở bệnh viện tâm thần của cô, được không?”

Diệp Tiểu Nhu run rẩy, nói: “Được được, chỉ cần anh đừng gọi tôi là em gái nữa.”

“Tốt quá, bây giờ tôi muốn nghe.” Giang Triều kéo ghế qua, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, bảo: “Đến đây, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Giang Triều đường đường là một người đàn ông trưởng thành, lúc này lại giống một cậu nhóc ngồi bên cạnh, tóc rối, ánh mắt long lanh nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy tôi kể một chuyện trước.”

Đối với người bình thường, nếu vì nguyên nhân nào đó mà phải vào bệnh viện tâm thần, cảm nhận đầu tiên của người đó chắc chắn là mới lạ, hình như người bình thường nào cũng sẽ mang tâm lý tò mò không rõ. Ban đầu chắc chắn họ sẽ hiếu kỳ và tự tin, do họ biết mình là người bình thường, một người tỉnh táo bình thường trong số rất nhiều bệnh nhân tâm thần. Mà nhìn xem, người đó thật khác biệt, luôn có thể giả vờ giả vịt, có thể chứng tỏ với bác sĩ mình vô cùng bình thường và ra ngoài bất cứ lúc nào, người đó cảm thấy bản thân rất tự do.

Giữa một đám bệnh nhân tâm thần, người đó cứ tưởng mình là một người thông minh, một vị thần.

Nhưng người như vậy đã hoàn toàn sai lầm.

Đầu tiên, chẳng mấy chốc người đó sẽ phát hiện, nơi này thực sự chẳng khác nào ngục giam đối với người bình thường.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở đó giống hệt trong tù, sáu giờ rời giường tám giờ tối đi ngủ, thời gian ăn cơm uống thuốc cố định, thời gian tắm rửa và vui chơi cũng cố định. Hằng ngày sẽ có tiếng loa lớn gọi họ rời giường tập thể dục buổi sáng, trong phòng bệnh không để thiết bị giải trí gì, ngay cả ổ điện sạc pin cũng không. Tất cả đồ vật có thể gây hại cho cơ thể người hay dùng tự sát đều không được phép xuất hiện trong phòng bệnh, khiến cách giải trí của họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Từng giờ từng phút, bạn luôn có thể nghe tiếng kêu khóc la mắng khác nhau quanh quẩn trong hành lang. Khi đi qua một phòng bệnh nào đó, bạn có thể sẽ thấy nhân viên chăm sóc đang ấn người đang điên cuồng giãy giụa xuống giường để tiêm thuốc an thần, cũng có thể thấy một ông cụ mắc bệnh tâm thần bôi chất bài tiết từ trong cơ thể lên vách tường và giường của mình. Còn nữa, bạn sẽ thấy những bệnh nhân bị trói, ánh mắt đờ đẫn im lặng không nói chuyện.

Có một cô gái, tạm gọi cô ấy là Oánh Oánh. Cô ấy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ban đầu vóc dáng cô ấy thon gầy, nhưng cô ấy lại ăn tới mức béo lên hơn bảy mươi lăm ký, đúng vậy, cô ấy mắc chứng cuồng ăn nên bị đưa tới. Chứng cuồng ăn là một loại rối loạn hành vi ăn uống, người bệnh sẽ thường xuyên ăn rất nhiều, ăn tới nỗi chướng bụng cũng không ngừng. Hơn nữa, nếu càng lo lắng về dáng người hoặc lúc tức giận, họ sẽ không thể kiềm chế hành vi ăn uống vô độ. Căn bệnh này thường kèm theo nỗi lo lắng về vóc dáng, sau khi ăn uống quá độ, họ sẽ tự trách bản thân nặng nề. Nữ sinh này, ba năm trước chưa đến năm mươi ký, tới bây giờ ước chừng đã tăng lên hai mươi ba mươi ký vì ăn nhiều, thời gian dài ăn uống vô độ đã khiến các chức năng của cơ thể bắt đầu suy giảm, cô ấy còn mắc chứng lo âu và trầm cảm nghiêm trọng.

Phần lớn nguyên do của chứng cuồng ăn đều bắt nguồn từ tâm lý. Sau khi đến bệnh viện, việc điều trị của Oánh Oánh cũng được tiến hành dựa trên chẩn đoán chứng cuồng ăn. Qua một thời gian, chứng cuồng ăn của cô ấy đã chuyển biến tốt đẹp, cô ấy không cần ăn nhiều để thỏa mãn bản thân, nhưng chứng lo âu và trầm cảm của cô ấy vẫn không thuyên giảm. Bình thường khi mọi người đang ăn trưa, cô ấy sẽ lén giấu một ít đồ ăn, lúc thì giấu dưới giường, khi thì giấu trong quần áo của mình, tất cả đều bị bác sĩ kiểm tra phòng tìm được. . Truyện Nữ Phụ

Sau khi điều trị hơn một tháng, vốn dĩ bác sĩ điều trị chính cũng nghĩ bệnh của cô ấy đã khỏi dần, thể trọng cũng giảm xuống tầm năm ký. Nhưng sau khi bố mẹ tới thăm, hành vi ăn uống vô độ của cô ấy lại bỗng có xu hướng tái phát.

Có một lần, cô ấy khóc và tìm đến một điều dưỡng, quỳ xuống nài nỉ điều dưỡng cho mình ít đồ ăn vì cô ấy ăn không đủ no. Điều dưỡng kia lớn tuổi, mềm lòng, bèn cho cô ấy một thanh chocolate, để khi cô ấy thèm ăn thì ăn một chút. Sau khi cô ấy thành công, lại khóc lóc xin điều dưỡng khác và bệnh nhân ở đó, mọi người không chịu được nên lén đưa đồ ăn cho cô ấy, họ đều nghĩ mình là người duy nhất cho cô gái đáng thương này đồ ăn.

Vào một ngày nọ, cô ấy bày thức ăn mình thu thập ra, chưa tới mười phút cô ấy đã nhét hết một túi lớn đầy đồ ăn vặt vào dạ dày của mình. Khi được phát hiện, miệng cô ấy đã căng phồng đồ ăn, cổ họng bị sốc vì ngạt thở.

Bác sĩ nhận thấy mức độ nghiêm trọng, bắt đầu tập trung điều trị cho cô ấy, vì hành vi của cô ấy gần như muốn tự sát.

Cô ấy ngày càng kiệm lời hơn, ngoại trừ lúc ăn sẽ có chút sức sống, bình thường ngay cả câu hỏi của bác sĩ, cô ấy cũng không muốn trả lời.


“Anh biết nguyên nhân nào khiến cô ấy ra nông nỗi vậy không?”

Giang Triều ngẫm nghĩ, trả lời: “Chẳng lẽ vì người cô ấy yêu thầm chê trước kia cô ấy quá gầy?”

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, vẻ mặt cô dần trở nên dịu dàng, trong mắt thoáng qua vài phần thương xót nói không nên lời: “Vào tối nọ, tôi thấy cô ấy vuốt bụng mình, vừa khóc vừa cười, tôi hỏi cô ấy, ‘Em có ghét bản thân như vậy không?’”

“Không, em thích.” Cô ấy đáp: “Em không thể gầy, em không thể gầy đâu, eo của em nhất định phải mập mạp mới được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì... vì người khác sẽ ghét...”

“Người khác là ai?”

Oánh Oánh không nói lời nào.

“Nhưng chị nghĩ, người thích em sẽ không ghét em chỉ vì em béo đâu.”

Sắc mặt Oánh Oánh trở nên hoảng sợ, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

“Tôi nhận ra có chỗ không đúng, hỏi cô ấy, ‘Oánh Oánh, trên eo em có gì à?’”

“Cô ấy sợ hãi lùi về sau, tôi ấn cô ấy xuống giường, vén quần áo của cô ấy lên. Tôi thấy trên vòng eo căng tròn của cô ấy hằn vài dấu vết rất kỳ lạ, vì da giãn quá mức nên không biết là gì. Sau đó tôi cẩn thận suy nghĩ, mới nhận ra đó là vết phỏng do thuốc lá.”

“Tôi nói chuyện này cho bác sĩ điều trị chính của cô ấy. Bấy giờ bác sĩ mới phát hiện, cô ấy mắc chứng cuồng ăn vì không muốn vòng eo từng mảnh khảnh của mình khiến người nào đó chú ý, cô ấy muốn dùng tình trạng béo phì do ăn quá nhiều để xoa dịu nỗi lo lắng này.”

“Từ một cuộc điều tra về hoàn cảnh gia đình và bạn bè ở trường của cô ấy, họ đã tìm ra người làm hại cô ấy, là một người đàn ông trung niên ở cách vách nhà bà nội cô ấy, nơi Oánh Oánh ở thuở nhỏ.”

“Oánh Oánh từng tận mắt chứng kiến người đàn ông kia thực hiện hành vi cưỡng bức tình dục với con gái nuôi của mình, người con gái nuôi kia cũng từng khóc lóc cầu cứu cô ấy, từ đó về sau Oánh Oánh luôn bị ác mộng tra tấn.”

Oánh Oánh kể: “Ông ta bảo, ông ta thích vòng eo nhỏ của Tiếu Tiếu, còn dặn em phải giữ dáng người, phải xinh đẹp. Ông ta nói em không được ăn nhiều cơm, để eo của em thon gọn hơn.”

“Sự bất lực học được*.” Giọng Diệp Tiểu Nhu chùng xuống, hơi khàn: “Đây là một thuật ngữ trong Tâm lý học. Khi một người quy kết tất các sự việc tiêu cực hoặc kết quả thất bại không thể kiểm soát cho bản thân, họ sẽ dần sinh ra cảm giác bất lực, rồi rơi vào trầm cảm. Chứng kiến nỗi đau đớn lẫn tuyệt vọng của Tiếu Tiếu, Oánh Oánh đã chuyển loại thống khổ đó lên người mình, cô ấy bắt đầu sợ hãi, sợ cơ thể mình gầy yếu như vậy sẽ bị xâm hại, nên mới liều mạng nhét đồ ăn vào bụng mình. Thế nhưng, chuyện cô ấy lo sợ nhất vẫn xảy ra vào hôm ấy... Thừa dịp bà nội Oánh Oánh vắng nhà, tên hàng xóm kia đã làm tổn thương Oánh Oánh khi cô ấy vùng vẫy, gây nên từng vết sẹo thuốc lá đó.”

*Sự bất lực học được: đề cập đến một trạng thái tâm lý trong đó một cá nhân, sau khi trải qua một dạng học tập nào đó, khi gặp một tình huống không thể kiểm soát được sẽ hình thành một nhận thức không thể kiểm soát được rằng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không thể thay đổi được kết quả của vấn đề, từ đó dẫn đến từ bỏ nỗ lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận