Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta


Nghe Lý Thúc Ngọc nói xong những lời này, miệng Sở Lạc đã há thành hình tròn.
“Nhiều như vậy đều cho ta!” Sở Lạc còn có chút xấu hổ: “Nhưng khi đối phó với Hồn Khóc Đằng, người ra sức chủ yếu là Lý sư huynh, huynh thật sự không chia một ít linh thạch sao?”
Người nào có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của linh thạch chứ, phú nhị đại sao?
Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc khẽ cười nói: “Linh thạch với ta mà nói tác dụng không lớn, Sở sư muội hẳn là còn không biết, đệ tử Trúc Cơ dẫn đội tu sĩ Luyện Khí tiến vào trong rừng Khải Vân rèn luyện, điểm cống hiến của tông môn tăng gấp bội.

Đợi sau khi muội tiến vào Trúc Cơ sẽ hiểu rõ điểm cống hiến của tông môn quan trọng tới mức nào.”
Đại khái là nghĩ đến Sở Lạc có thể còn xoắn xuýt với việc phân phối linh thạch, ánh mắt Lý Thúc Ngọc liền nhìn về hướng tây bắc.
“Thời gian còn sớm, theo ta đi tới phường Bình An một chuyến được không?”
“Được!”
Sở Lạc không ngờ sau khi tiến vào phường Bình An, Lý Thúc Ngọc lại trực tiếp dẫn nàng đi tới cửa hàng chuyên bán linh khí phòng ngự.
Đi theo sau mông Lý Thúc Ngọc, Sở Lạc có chút dè dặt, bởi vì đồ vật trong này mình một cái cũng không mua nổi.
Hay là trước hết chuyên tâm tích góp đủ linh thạch mua Tuyết Trúc Diễm Tâm Thương, còn linh khí phòng ngự gì đó, không nghĩ nữa...
Đã thấy Lý Thúc Ngọc giơ tay nhặt lên một cái mặt nạ mèo.
Đáy màu tuyết trắng, hồng như ngọn lửa miêu tả ra đường vân thần bí lại rừng rực, vị trí gương mặt còn vẽ chòm râu rất giống mèo con, bỗng tăng thêm vài phần đáng yêu.
“Đây là sản phẩm mà cửa hàng mới nhập, tuy là linh khí hạ phẩm nhưng công dụng rất thực dụng.” Đệ tử trong cửa hàng đi tới giải thích: “Ngoại trừ có lực phòng ngự bình thường của linh khí hạ phẩm thì nó còn có thể ngăn cách thần thức tra xét, nhỏ máu nhận chủ còn có thể tùy ý khống chế khí tức.


Kiểu này trong cửa hàng chỉ có một cái, hai trăm linh thạch thượng phẩm.”
Lý Thúc Ngọc suy tư một lát, sau đó đặt mặt nạ ở trước mặt Sở Lạc khoa tay múa chân, cánh môi nhẹ nhàng cong lên.
“Đẹp không?”
“Đẹp, đẹp.” Sở Lạc vội vàng gật đầu.
“Ừm.” Lý Thúc Ngọc nhìn về phía đệ tử cửa hàng kia: “Tính tiền.”
“Được!” Đệ tử trong cửa hàng cũng rất ít khi gặp được khách hàng sảng khoái như vậy, giờ phút này tâm tình rất tốt.
Sở Lạc trơ mắt nhìn nhẫn trữ vật của Lý Thúc Ngọc lóe lên, hai trăm viên linh thạch thượng phẩm tỏa sáng rực rỡ liền đi ra ngoài.
Hâm mộ, hâm mộ đến cực điểm.
Khó trách hắn không quan tâm tới linh thạch trung phẩm bán Hồn Khóc Đằng kia.
Xem ra mình cũng phải nỗ lực tu luyện thêm một chút, sau khi mạnh lên có thể tiếp nhận nhiệm vụ đắt hơn!
Ngay lúc Sở Lạc đang ngây người, Lý Thúc Ngọc đã đưa mặt nạ mèo vừa mua tới.
“Đeo lên đi.”
“Hả?” Sở Lạc càng kinh ngạc hơn: “Cho ta sao?”
“Đúng vậy.” Lý Thúc Ngọc chậm rãi nói: “Áo choàng của muội hỏng rồi, về sau dùng cái này để che mặt.”
“Cái này...!Cái này cũng quá tốn kém đi!”
Sở Lạc không ngờ cái để che mặt mình lại lại có thể giá trị đến hai trăm linh thạch thượng phẩm, nàng che mặt chỉ là không muốn để người khác phát hiện kẻ xui xẻo mang vận rủi là “Sở Lạc”, như vậy có thể tách hình tượng của kẻ xui xẻo ra khỏi hình tượng tu luyện trong Giảng Đạo Tràng.
Lý Thúc Ngọc tiếp tục nói: “Thế nhân luôn thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng người đẹp xấu cũng không chỉ là ở bề ngoài.

Ít nhất trong mắt ta, muội quyết đoán dũng cảm, đó chính là đẹp, tuy rằng dung mạo tổn hại, cũng đừng có nản lòng thất vọng.

Với tính cách của muội, ngày sau ở trên con đường tu đạo này sẽ đi được xa hơn, dung mạo cũng một ngày nào đó sẽ khôi phục, trước khi ngày đó xảy ra thì muội cứ dùng tấm mặt nạ này để che chắn đi.”
Tâm trạng của Sở Lạc lúc này giống hệt Vu Duy lúc trước.
Ta thật đáng chết!
Chuyện nói dối, Lý sư huynh lại chưa bao giờ hoài nghi, thậm chí còn tin tưởng không nghi ngờ.
“Coi như là tạ lễ mà muội đã cứu ta trong rừng Khải Vân.” Lý Thúc Ngọc thấy nàng chậm chạp không tiếp, lại cười nói.
Sở Lạc nghi hoặc nói: “Ta cứu huynh lúc nào...”
“Lúc đối phó với Hồn Khóc Đằng.”

Nói thật, bây giờ Sở Lạc bắt đầu nghi ngờ dù lúc trước mình không ra tay thì Hồn Khóc Đằng cũng không thể giết chết Lý Thúc Ngọc.
Nhìn hắn ra tay xa xỉ như vậy, bảo bối bảo mệnh trên người khẳng định không thể thiếu.
Nhưng nếu Lý sư huynh đã nói như vậy...
Sở Lạc đưa hai tay nhận lấy mặt nạ.
Cảm giác ấm áp của linh khí truyền thẳng vào đáy lòng, quả nhiên là vật phẩm có linh tính, chỉ cần chạm vào, Sở Lạc đã có thể cảm nhận được cảm giác thân thiết của mặt nạ mèo truyền tới mình.
Nó dường như rất thích mình.
Sở Lạc cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí đeo mặt nạ lên mặt.
Không có bất kỳ áp lực và khó chịu nào, còn có thể cảm nhận được cảm giác tĩnh tâm ngưng thần truyền đến từ mặt nạ.
Sau khi đeo xong ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúc Ngọc, Sở Lạc nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn Lý sư huynh, ta rất thích chiếc mặt nạ này.”
Lý Thúc Ngọc mỉm cười, do dự một lát rồi đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc vành mũ rộng của Sở Lạc lên.
Chậm rãi đem mũ áo choàng nhấc lên, trượt xuống, lộ ra một đôi mắt to linh động lại tràn ngập ý cười.
Hắn cảm thấy đôi mắt này có chút quen thuộc.
Có lẽ thông qua đôi mắt này có thể nhìn ra, nàng trước kia chính là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Đại khái chỉ có người từng chịu đựng nhiều khó khăn trắc trở thì sau này mới có thể đứng được vị trí cao hơn.
“Tu luyện cho tốt, ngày sau nhất định có thể trở thành đệ tử nội môn.” Lý Thúc Ngọc dừng một chút, lại bổ sung: “Trở thành nhân tài mà Lăng Vân Tông cần nhất.”
Sở Lạc cũng nhếch miệng nở nụ cười.
“Nhất định phải làm!”
Sau khi trở lại chỗ ở của mình, Sở Lạc đặt một túi linh thạch và mặt nạ mèo lên trên bàn trước mặt.
“Khoản tiền lớn, linh khí bảo bối!”
Cánh tay ôm hai thứ đồ này vào trong ngực, Sở Lạc chỉ còn thiếu nước mắt cảm động mà thôi.

“Được mùa rồi!”
Tìm một chỗ an toàn giấu linh thạch trung phẩm cùng ba viên linh thạch thượng phẩm của mình đi, sau đó lập tức tiến hành nhỏ máu nhận chủ với mặt nạ mèo.
Vào thời khắc khế ước được xây dựng xong, Sở Lạc cảm nhận được trong lòng mình lại có thêm một loại cảm ứng.
Loại cảm giác này, cùng loại với quan hệ giữa mình và hệ thống Hoa Hoa, nhưng lại kém xa loại quan hệ kia.
Nếu nói sau khi mặt nạ này nhận chủ giống như dung nhập vào thân thể của mình thì quan hệ giữa Hoa Hoa và nàng, liền giống như dung nhập vào trong xương tủy, thậm chí còn để lại ấn ký ở trên linh hồn của mình.
Sở Lạc dùng tâm niệm khống chế mặt nạ mèo thu liễm toàn bộ khí tức của mình, quả nhiên rất có tác dụng.
“Cảm giác của linh khí quả nhiên khác biệt, khó trách đều bán đắt như vậy.”
Sở Lạc lẩm bẩm, cũng không định ở lại trong phòng, đếm số lượng Tích Cốc Đan rồi đi ra ngoài, chạy về phía Giảng Đạo Tràng.
“Cái này còn không phải là ban thưởng cho chính mình liên tục tu luyện bảy ngày bảy đêm sao?!”
Mười ngày mười đêm sau, trên Giảng Đạo Tràng.
Sở Lạc đói cực kỳ, mò Tích Cốc Đan trong túi ra ăn, lại phát hiện đã ăn hết sạch.
“Bổ sung hàng bổ sung hàng!” Sở Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi tới phường Bình An để mua.
Đang lúc sáng sớm, là thời điểm các đệ tử lục tục tới tu luyện.
Nàng vừa muốn rời khỏi, ở nơi đệ tử cũ tu luyện truyền đến một trận xôn xao, dường như là có người nào đến, lòng hiếu kỳ thúc đẩy Sở Lạc nhìn sang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận