Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta


Tay của Tân Na chạm vào hoa tai, nhưng sau khi kiểm tra, nàng ta thật sự phát hiện nàng không nói dối.
Một đôi mắt đột nhiên trừng lớn: “Tại sao Hạo Minh ca lại đưa linh khí hạ phẩm cho ngươi, rõ ràng đôi hoa tai này mới là pháp khí tốt nhất mà hắn có thể luyện chế ra bây giờ!”
“Cái này mà ngươi cũng tin à?” Giọng nói Sở Lạc đầy giễu cợt: “Thật ra Lý sư huynh đã có thể luyện chế linh khí hạ phẩm từ lâu rồi, chẳng qua hắn chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, bởi vì hắn muốn chuẩn bị tài liệu luyện chế linh khí trung phẩm, đó là việc cần rất nhiều mạng người đấy.”
“Không thể nào, Hạo Minh ca chưa bao giờ lừa ta, sao hắn có thể giết ta được! Ngươi đừng ở đây nói chuyện giật gân, đợi ta bắt ngươi về, Hạo Minh ca nhất định sẽ rất vui vẻ...”
“Ngươi cảm thấy ta đang nói chuyện giật gân sao? Đôi hoa tai kia của ngươi vốn là do hắn làm ra, vậy đương nhiên là hắn muốn ngươi tin tưởng cái gì, ngươi phải tin tưởng cái đó.” Thật ra khi thấy mình vẫn không thể thuyết phục được Tân Na, trong lòng Sở Lạc hoảng sợ muốn chết, vẫn cố gắng duy trì vẻ tự tin trên mặt, làm cho người ta không nhìn ra sơ hở.
“Tân Na sư tỷ.” Sở Lạc giơ tay tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt thật của nàng: “Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, ngươi còn nhớ lần đó ở bên ngoài phường Bình An ta đã nói với ngươi cái gì không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Sở Lạc, Tân Na cũng kinh ngạc.
“Ngươi nói ngươi cũng có hậu trường trong nội môn...” Tân Na lẩm bẩm, dừng ở đây, dường như tất cả manh mối đều xâu chuỗi lại: “Hậu trường của ngươi là...!Hạo Minh ca?”
Sở Lạc cong khóe môi, nàng rất hài lòng với kết quả tự hỏi tự trả lời của Tân Na.
“Có phải cảm thấy rất kinh ngạc hay không? Đi theo ta xem một thứ, sau khi xem xong ngươi sẽ hiểu hết thảy.”

Sau khi nói xong, Sở Lạc quay người đi đến.
Quả nhiên Tân Na ở phía sau cũng đi theo.
Nhưng những lời Sở Lạc nói ra, có thể hù dọa được nàng ta nhất thời nhưng lại không chịu được suy nghĩ tỉ mỉ, Tân Na rất nhanh liền phản ứng lại.
“Không đúng, tại sao Hạo Minh ca lại che chở ngươi, ngươi quen biết hắn như thế nào? Hơn nữa chiếu theo những gì ngươi vừa nói, ngươi hẳn là ở cùng với Hạo Minh ca, tại sao lại tới tìm ta, còn nói với ta những lời này?”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy thân hình trước mắt ngừng lại.
Sở Lạc mỉm cười quay người lại: “Phản ứng lại rồi? Đúng là ta đang lừa ngươi, nhưng có một câu ta nói là thật.”
“Mặt nạ này thật sự là Lý sư huynh tặng cho ta.”
Sau khi nói xong, Tân Na chỉ thấy bóng người trước mắt trong nháy mắt biến thành tro giấy, tứ tán trong không trung.
“Cái gì?!” Vẻ mặt nàng ta khiếp sợ, chẳng lẽ lúc trước nói chuyện với nàng ta không phải là người sao?
“Tân Na sư tỷ.”
Giọng nói quen thuộc kia đột nhiên vang lên từ phía sau, cùng với giọng nói này còn có một luồng oán khí khiến người ta sợ hãi.
Tân Na quay người lại, nhìn thấy Sở Lạc chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng nàng ta, hơn nữa đứng bên cạnh nàng, đó...!là một khuôn mặt quen thuộc.
“Ngươi...!Ngươi là...” Một luồng khí lạnh chạy thẳng tới lòng bàn chân, Tân Na nhìn khuôn mặt và dáng vẻ khác so với trí nhớ một trời một vực, trong lòng cũng lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc sợ hãi.
“Sao vậy, ngươi không dám nhận ta à?” Thiệu Yến chậm rãi mở miệng, giọng nói kỳ ảo u oán cũng đã không còn bộ dáng như ngày xưa.
Oán niệm ngưng tụ thành huyết khí đột nhiên đánh về phía Tân Na, trong nháy mắt đã phong tỏa tất cả đường lui của nàng ta.
Trong lòng Tân Na biết mình không có phần thắng, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dập đầu nói: “Yến Nhithực xin lỗi, ta không phải cố ý, chuyện lúc trước đều là Lý Hạo Minh kia ép buộc ta làm.

Yến Nhi, ta biết ngươi thiện lương nhất, ngươi nhất định có thể hiểu cho ta, ngươi nhất định có thể tha thứ cho ta đúng không?”

Thiệu Yến lại mở miệng, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận và oán hận: “Bởi vì ta thiện lương, cho nên mới trở thành đá kê chân cho ngươi sao? Dùng mạng của ta, nuôi dưỡng tài liệu luyện khí cho tình lang kia của ngươi, nửa năm qua ta đã mất đi chính mình, thậm chí vẫn luôn cho rằng mình là Hỏa Giáp Trùng kia mà không phải là một con người! Tân Na, ta thật sự là nhìn lầm ngươi, ta hận chết ngươi!”
Thấy mềm không được, Tân Na lập tức đứng lên, kích thích linh khí toàn thân, lại từ trong túi trữ vật rút ra một cây roi dài.
“Cứ như vậy mà coi mình là Hỏa Giáp Trùng chẳng lẽ không tốt sao!”
Biểu lộ của nàng ta bỗng nhiên trở nên âm ngoan, hai giọt nước mắt treo trên gương mặt cũng trở nên giả dối vô cùng.
“Ngươi nhớ tới bản thân còn là một con người thì phải chịu đựng thống khổ như con người! Thiệu Yến, sao ngươi còn không biết điều như vậy?” Ánh mắt Tân Na chuyển dời đến trên người Sở Lạc, ánh mắt cay độc: “Là ngươi tìm về linh trí của nàng? Mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì!”
Nàng ta hoàn toàn không thể hiểu nổi một tiểu nhân vật Luyện Khí tầng ba không chút thu hút này làm sao có thể sống sót từ trong tay Lý Hạo Minh, cũng không thể hiểu nổi vì sao nàng lại có thể tăng lên hai tầng tu vi chỉ trong một đêm.
Còn nữa!
Rõ ràng vô cùng nhỏ yếu, tại sao nàng lại dám vòng trở lại, đánh thức linh trí Thiệu Yến, còn muốn gài bẫy bọn họ!
“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.” Sở Lạc nhìn chằm chằm nàng ta, giọng nói cũng lạnh xuống: “Ta không có mục đích gì, chẳng qua là cảm thấy, xương trắng không người hỏi thăm, người đang sống sờ sờ bị moi tim, loại cảm giác thống khổ này hung thủ vĩnh viễn sẽ không biết, nhưng nếu có thể để cho bọn họ nếm thử loại tư vị này thì đó chính là chuyện tốt, giai thoại, loại cơ hội này thật là khó được đấy.”
“Chỉ là Luyện Khí tầng năm, giọng điệu của ngươi cũng quá lớn đấy!” Tân Na quát lạnh một tiếng, thả người bay lên, Điệp Hoa Tiên tàn nhẫn vung về phía Sở Lạc.
Đây là một kiện pháp khí trung phẩm, sau khi Tân Na quán chú toàn bộ linh khí của mình vào đó, uy lực mạnh mẽ phát huy đến trạng thái Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, nếu như đánh vào người Sở Lạc, có thể đánh nàng gãy thành hai nửa.
Nhưng Sở Lạc cũng không né tránh, bởi vì roi này còn chưa rơi xuống người mình thì đã bị oán niệm đỏ thẫm kia bao bọc lại, lực lượng cường đại trực tiếp rút Điệp Hoa Tiên từ trong tay Tân Na ra, ném sang một bên.
“Xem ra đã phát biểu xong rồi.” Sở Lạc nhìn vẻ kinh ngạc và hoảng hốt trên mặt Tân Na, cười lạnh: “Vậy tiếp theo, là thời gian báo thù.”

Sau khi nói xong, nàng lui về phía sau mấy bước, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái trận bàntiểu kết giới.
Lần trước ở rừng Khải Vân nhìn thấy Lý Thúc Ngọc dùng kết giới ngăn cách âm thanh, Sở Lạc cảm thấy biện pháp này rất thực dụng, vừa vặn ngày đó đi phường Bình Annhìn thấytrận bàn tiểu kết giới đang giảm giá.
Mua mua mua!
“Không! Yến Nhi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết ta sao?”
“Đừng tin lời họ Sở kia, nàng gọi về linh trí của ngươi chỉ là muốn cho ngươi càng thêm thống khổ ——”
Sở Lạc đã lùi đến một nơi an toàn, trận bàn tiểu kết giới vừa mở ra, tiếng la hét và tiếng đánh nhau bên trong bỗng nhiên biến mất, lỗ tai lập tức thanh tịnh.
Bên trong tiểu kết giới, oán niệm màu đỏ thẫm như lưỡi dao sắc bén vờn quanh người Tân Na, từng đao từng đao cắt qua thân thể nàng ta.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một khắc đồng hồ, toàn thân nàng ta đã toàn vết thương, đồng phục đệ tử ngoại môn nền trắng hoa văn màu lam cũng biến thành màu đỏ như máu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận