Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta


“Thiệu sư tỷ!” Sở Lạc không khỏi hô to một tiếng.
Ngay sau đó, nữ thi ngồi trong thân cây đột nhiên bay ra, mang theo hàn khí khắp người, khi kiếm trong tay Lý Hạo Minh sắp đâm vào hồn thể Thiệu Yến, nàng ấy đột nhiên chắn trước người Thiệu Yến, dùng tay nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén kia.
Kiếm khí cắt qua thân thể, máu vốn vì đóng băng mà ngưng chảy lần nữa lưu động, lại theo vết thương nhỏ giọt trên mặt đất.
Nhìn thấy người chắn trước mặt mình, khóe mắt Thiệu Yến giật mình chảy ra huyết lệ.
“Trương sư tỷ...”
Nàng ấy nhớ ra rồi, là Trương Diệu Toàn, là Trương sư tỷ vẫn luôn chăm sóc các nàng!
Nhớ ra rồi, đều nhớ ra rồi.
Làm sao nàng ấy có thể quên Trương sư tỷ...
Trương Diệu Toàn khẽ cau mày, nàng ấy nghe được âm thanh phía sau, nhưng cảm xúc còn sót lại trong lòng, liền chỉ có bi thương.
“Không ngờ gặp lại, lại có thân phận như vậy.”
Một người là oan hồn, một người là hoạt thi.
Sấm sét hạ xuống, mưa sa văng khắp nơi.
Cả người Lý Hạo Minh nhuộm đầy máu tươi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
“Tình cảnh tỷ muội tình thâm như thế này, thật đúng là nên để Tân sư muội đến xem một chút.”
Nói xong, ánh mắt Lý Hạo Minh chuyển sang bên cạnh, hồn phách của Tân Na đã bị hành hạ đến mức mất hết thần trí, lúc này cho dù không còn trói buộc, cũng chỉ có thể ngơ ngác ngồi dưới đất.

“A, vẫn luôn nhìn đấy.”
Giọng điệu của Lý Hạo Minh ngả ngớn đáng ghét, căn bản không có nửa phần tình nghĩa với Tân Na.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Sở Lạc vốn không nên xuất hiện ở đâyđang đứng ở một bên.
Giọng nói chợt âm lãnh xuống.
“Tìm được tiểu tặc trộm đồ của ta rồi.”
Dứt lời, Lý Hạo Minh đột nhiên thu kiếm, sau một khắc liền đột nhiên vọt tới tấn công Sở Lạc.

Nhưng hắn căn bản không có cơ hội vọt tới trước mặt Sở Lạc, liền bị Thiệu Yến trực tiếp bắt lấy mắt cá chân, một lần nữa kéo trở về.
“Lý Hạo Minh, đối thủ của ngươi là chúng ta.” Thiệu Yến cắn chặt răng, oán niệm uể oải lúc trước giờ phút này đang dần dần trở nên hung ác: “Món nợ máu này, hôm nay hãy đến thanh toán cho tốt!”
Dứt lời, Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến liên hợp ra tay, hiện giờ hai người có thực lực Luyện Khí tầng mười có thể đối kháng với một Trúc Cơ sơ kỳ nhưng khó khăn lắm mới có thể đánh ngang nhau, dù sao cách một đại cảnh giới, đâu chỉ chênh lệch gấp mười lần.
Oán hận, cùng với tâm tình muốn báo thù rửa hận chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của các nàng, sự phối hợp của Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến có thể nói là kín kẽ không một kẽ hở, sự giáp công của băng hỏa lưỡng trọng thiên cũng khiến Lý Hạo Minh ứng phó càng thêm khó khăn.

Hơn nữa các nàng chiêu nào cũng quyết đoán tàn nhẫn, không để lại đường lui, Lý Hạo Minh không thể không nghiêm túc.
---
Nhìn đống máu thịt be bét trên mặt đất, mi tâm Hà Nghiên Sơkhẽ chau lại, ngồi xổm xuống khép đôi mắt chết không nhắm của Vương Hương Xảo lại.
“Vẫn tới chậm một bước.” Hắn đứng lên, đi về phía Vu Duy đã được giải cứu.
“Sở sư muội đâu?”
Tâm tình hoảng loạn của Vu Duy Na hiển nhiên còn chưa bình phục lại: “Trái tim, trái tim, trái tim của Vương sư muội, sào huyệt Hỏa Giáp Trùng...”
Hà Nghiên Sơ nhíu mày, một ánh mắt ra hiệu cho đệ tử trị an bên cạnh đi tìm trái tim Vương Hương Xảo, sau đó trong tay xuất hiện một bình thuốc, trực tiếp đổ ra một viên Tĩnh Tâm Đan nhét vào trong miệng Vu Duy.
Sau khi ăn đan dược, ánh mắt của Vu Duy cũng dần dần trở nên thanh minh.
“Sở sư muội đâu? Ngươi có nhìn thấy nàng không, Lý Hạo Minh và Tân Na đi đâu rồi, Sở sư muội có ở cùng bọn họ không?”Hà Nghiên Sơ lập tức hỏi.
Thấy được phù hiệu trên tay áo của đội tuần an, Vu Duy bình tĩnh lại, lập tức nói ra những gì mình biết.
“Tân Na không thấy đâu, Sở sư muội không biết, không biết nàng chạy đi đâu rồi.

Lý Hạo Minh nói nàng bị Tuyệt Minh Lang ăn mất.

Đúng rồi, Lý Hạo Minh hắn đi tìm Hương Tuyết Tùng, hắn ta đi tìm Hương Tuyết Tùng rồi!”
Hà Nghiên Sơ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vu Duy, chính lúc này, một trận huyên náo truyền đến.

“Nơi này còn có thi thể!”
Vừa dứt lời, Hà Nghiên Sơ biến sắc, lập tức quay người đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Trong bụi cỏ cao cao, nước mưa cọ rửa một nữ thi chết thảm trạng.
“Là Tân Na.”Hà Nghiên Sơ đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại là một trận nghi hoặc: “Nàng ta không phải bị người giết chết, là quỷ.”
“Quỷ?”
“Quỷ từ đâu tới?”
Các đệ tử trị an không hiểu ra sao, hai mặt nhìn nhau.
“Thu hồi thi thể này đi.” Hà Nghiên Sơ tiếp tục nói: “Không có tin tức của Sở Lạc, có lẽ có thể nói rõ nàng còn sống, để lại hai người trông coi hiện trường, những người khác đi với ta lên phía Bắc, bắt Lý Hạo Minh.”
---
Dưới sự dây dưa của Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến, trên người Lý Hạo Minh cũng xuất hiện nhiều vết thương lớn nhỏ, lúc này hắn không có ý định giữ lại thực lực nữa, lật tay lấy ra một món pháp khí thượng phẩm.
“Đoạn Hồn Chùy!”
Pháp khí này chuyên môn nhằm vào nguyên thần và hồn thể, đánh vào hồn thể thì lực lượng có thể phóng đại gấp mười lần, Lý Hạo Minh thừa dịp Thiệu Yến không chú ý, mạnh mẽ đâm Đoạn Hồn Chùy vào thân thể của nàng ấy!
“A ——”
Chỉ một thoáng, lực lượng Trúc Cơ sơ kỳ này ở trong cơ thể mình phóng đại lên gấp mười lần mà nổ tung, khiến huyết vụ quanh thân Thiệu Yến trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, hồn thể cũng trong nháy mắt trở nên trong suốt!
Không gian tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Yến, Trương Diệu Toàn cũng rối loạn tâm thần, liên tục bị Lý Hạo Minh bức lui rất nhiều bước.
Trên người Sở Lạc được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh nhạt của bùa Khinh Thân, nàng nhanh chóng bay tới bên cạnh Thiệu Yến, nắm lấy Đoạn Hồn Chùy rồi rút nó ra.

Tuy nhiên, mặc dù toàn bộ lực lượng trên Đoạn Hồn Chùy đều đã đánh vào người Thiệu Yến, uy lực còn lại vẫn cắt rất nhiều vết thương trên tay Sở Lạc, sâu đủ thấy xương trắng.
Nhưng Sở Lạc cũng không để ý những thứ này, ánh mắt của nàng theo sát chiến cuộc, trong nháy mắt bắt được Lý Hạo Minh khinh địch lười biếng, không chút do dự xông tới.
Nàng biết dựa vào năng lực Luyện Khí tầng năm của mình, trong thời gian này mặc dù tới sát người cũng không tạo thành thương tổn gì mang tính thực chất cho Lý Hạo Minh, cho nên trực tiếp từ phía sau lôi cổ áo của hắn ra nhét một đống đồ vào, sau đó lập tức nhảy ra.

“Cái gì!” Lý Hạo Minh lập tức nhíu chặt mày, nhưng còn chưa kịp đi quản thứ bị nhét vào sau lưng mình, liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên.
“Bùa Lôi Bạo, bùa Đóng Băng, bùa Phong Đao, bùa Cầu Tử, bùa Ăn No Không Đói!”
“Thuật Hoả Cầu!”
“Ba, hai, một, nổ!”
Lời nói đầy khí phách vừa dứt, quả cầu lửa trong tay Sở Lạc cũng vọt tới sau lưng Lý Hạo Minh.
“Bành bành bành ——”
Từng tấm bùa trên người Lý Hạo Minh lập tức nổ tung, tia sét, ánh lửa, hàn khí...!tụ lại một chỗ, giống như xuất hiện một trận linh bạo cỡ nhỏ, trên người hắn điện quang bắn ra bốn phía, nước mưa rơi xuống trong nháy mắt bốc hơi thành sương mù.
Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.
Trương Diệu Toàn cũng bị linh khí này chấn động bức lui vài bước, Sở Lạc vẫn duy trì tư thế dẫn động bùa chú, mắt không chớp nhìn sương trắng và ánh lửa kia.
Thành công rồi sao?
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.
Đợi sương trắng và lôi hỏa tán đi, lúc này mới thấy được thân hình nam nhân đứng tại chỗ kia.
Pháp y nửa người trên đã bị nổ nát, trên lưng trần trụi là vết thương dữ tợn bị nổ ra, máu tươi chảy xuôi xuống theo miệng vết thương.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận