Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta


“Mất trí nhớ?” Hà Nghiên Sơ cứng họng, đột nhiên khẽ nhếch môi: “Chắc hẳn nàng cũng không biết pháp khí đầy đất này từ đâu tới đâu, nếu không biết, vậy những thứ này đều thuộc về đội tuần an! ”
“A, ta tỉnh rồi.

” Sở Lạc đang được Trương Diệu Toàn đỡ đột nhiên mở mắt, vẻ mặt mê mang: “Vừa rồi sao đột nhiên hôn mê nhỉ, hạ đường huyết, nhất định là hạ đường huyết! Ồ, Hà sư huynh tới khi nào thế?”
“Vừa tới, vừa tới.

” Hà Nghiên Sơ cười nói: “Mất trí nhớ cũng không phải chuyện nhỏ, ta liền phái hai người đưa muội ra khỏi rừng Khải Vân đi xem bệnh, chuyện ở đây cũng không cần đến muội nữa rồi.


“Khụ khụ cái kia! đột nhiên ta lại nghĩ tới rồi.

” Sở Lạc vội vàng đi ra phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hà sư huynh, ta cảm thấy những pháp khí thu được này hẳn là có một phần của ta, cứ tính thành linh thạch là được.


Thấy vậy, Hà Nghiên Sơ bất đắc dĩ cười hai tiếng, sau đó không chút lưu tình búng cái đầu dưa héo của nàng.

“Tại sao ngọc bài thân phận của muội lại xuất hiện ở hang động Tuyệt Minh Lang, Tân Na chết như thế nào, Lý Hạo Minh lại đi nơi nào, thành thật khai báo!”
“Ta đương nhiên thành thật khai báo.

” Đầu óc Sở Lạc nhanh chóng vận chuyển, bịa ra lời nói dối, thân thể hơi có chút chột dạ quay mặt sang bên cạnh: “Huynh cũng đừng có thẩm vấn ta a, quá đáng sợ.


Nghe vậy, Hà Nghiên Sơ hiểu ý cười một tiếng.

“Ta thấy là muội chột dạ rồi!”
Nghe thấy giọng nói này, Sở Lạc trợn tròn mắt, bởi vì nàng không nhìn thấy môi Hà Nghiên Sơ động đậy, mà những người xung quanh cũng như không nghe thấy câu này.

Những lời này là trực tiếp truyền tới trong đầu nàng?!

“Lời bịa đặt đã xong chưa?” Lại một giọng nói truyền thẳng vào trong đầu mình.

Sở Lạc mở to mắt nhìn hắn, lắc đầu.

Hà Nghiên Sơ lại bất đắc dĩ, đột nhiên ánh mắt thấy được tay nàng bị thương, liền lấy ra bình đan dược chữa thương giao cho Sở Lạc.

“Trước tiên chữa thương đi đã, đúng rồi, nơi này xem ra hẳn là vừa trải qua một trận chiến đấu, là các ngươi đánh với Lý Hạo Minh à?”
Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu.

“Vậy Lý Hạo Minh thì sao?” Hà Nghiên Sơ vẫn luôn không nhìn thấy Lý Hạo Minh, thực sự có chút kỳ quái.

Lại thấy Sở Lạc giơ tay chỉ đống tro dưới đất: “Ở đây.


“Hả?”
Đâu chỉ Hà Nghiên Sơ, những đệ tử trị an khác cũng đều mang vẻ mặt không thể tin được nhìn đống tro tàn trên mặt đất.

“Lý Hạo Minh, hóa thành tro rồi?”
Hà Nghiên Sơ nhìn về phía Sở Lạc, lại thấy nàng gật đầu vô cùng chân thành.

Hà Nghiên Sơ lại lần nữa không thể tin được nhìn Sở Lạc, lại nhìn Thiệu Yến cùng Trương Diệu Toàn đứng bên kia có chút luống cuống.

“Ba người các ngươi, không có một Trúc Cơ kỳ nào, giết chết một luyện khí sư Trúc Cơ sơ kỳ sao?”
“Chủ yếu vẫn là hai vị sư tỷ xuất lực nhiều nhất, hơn nữa điều này không thể oán trách chúng ta, Lý Hạo Minh nhất quyết muốn giết ta, ta đã cầu xin tha thứ nhưng hắn cứ khăng khăng đòi giết ta, chúng ta đánh nhau, sau đó hắn liền biến thành tro.

” Sở Lạc đi theo sau lưng Hà Nghiên Sơ, túm lấy tay áo hắn: “Hà sư huynh, ta suýt chút nữa đã bị xử lý, hơn nữa toàn bộ bùa chú trên người cũng đã dùng hết, có thể xin tổ chức một chút linh thạch bồi thường và phí tổn thất tinh thần không?”
Hà Nghiên Sơ đã đi tới trước đống tro cốt trên mặt đất kia, ngồi xổm xuống nhìn nhìn, gần như xác định đây thật sự là Lý Hạo Minh.

“Linh thạch bồi thường và phí tổn thất tinh thần?” Hà Nghiên Sơ day day mi tâm.

Sở Lạc đi vòng tới trước mặt hắn, liên tục gật đầu.

Lại là một hồi truyền âm nhập mật: “Trước tiên soạn cho kỹ lời bịa đặt của muội đi đã, ta mới tiện báo cáo lên trên xin cho muội.


Nghe thấy những lời này, ánh mắt Sở Lạc sáng lên, càng thêm ra sức gật đầu, khóe miệng cũng không kìm được mà nhấc lên mấy phần.

“Cũng may còn có muội và nam đệ tử kia sống sót.

” Hà Nghiên Sơ nhẹ nhàng thở ra, lại sờ lên đỉnh đầu Sở Lạc.

Cho rằng hắn lại muốn búng mình, Sở Lạc vội vàng lui về phía sau né tránh nhưng vẫn khó thoát khỏi ma trảo của Hà Nghiên Sơ, chẳng qua lúc này đây hắn lại đưa tay đặt ở trên tóc nàng nhẹ nhàng xoa xoa.

“Nha đầu muội cũng gan lớn mệnh lớn đấy, chạy thoát khỏi Tuyệt Minh Lang, xử được Trúc Cơ sơ kỳ, còn có cái gì mà muội không dám làm đây?”
“Ôi, cuộc sống bức bách a! ”
Hà Nghiên Sơ lại đi về phía Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến.

“Linh trí của các ngươi không bị hao tổn quá nhiều, oán niệm trên người cũng biến mất, nhưng dù sao hồn thể cũng có chút tổn hại.

Ta sẽ nói với Chấp Pháp Đường nghĩ cách tu bổ hồn thể cho các ngươi.


Sau đó, lấy thân phận quỷ tu tiếp tục tu luyện hay là sau khi siêu độ chuyển thế đầu thai, các ngươi tự mình chọn đi.


“Chúng ta! ” Thiệu Yến nhìn về phía Trương Diệu Toàn.

Trương Diệu Toàn ở trước mặt Hà Nghiên Sơ cúi đầu: “Sư huynh, chúng ta đã không muốn mang theo trải nghiệm kinh hoàng kia để lưu lại thế gian, nếu như có thể, xin cho chúng ta cơ hội tái thế làm người đi.


“Được.

” Hà Nghiên Sơ khẽ gật đầu, nghẹn lời một lúc, sau đó hắn lại mở miệng nói: “Một hồi đồng môn, Chấp Pháp Đường lại không thể bảo vệ tốt các ngươi, để cho các ngươi bị kẻ gian làm hại, ta thay mặt Chấp Pháp Đường của Lăng Vân Tông nói với các ngươi một tiếng —— thật xin lỗi.


Thiệu Yến đưa tay lau khóe mắt, nhưng nàng ấy đã quên mất, hồn thể làm sao còn có thể chảy nước mắt nữa.

“Cảm ơn.

”Trương Diệu Toàn nói với Hà Nghiên Sơ, lại quay đầu nhìn về phía Sở Lạc: “Sở sư muội, người chúng ta nên cảm ơn nhất chính là ngươi, chỉ tiếc rằng không thể cho ngươi được cái gì, nếu có kiếp sau, lại đến báo ân.


Nếu như không có Sở Lạc gọi linh trí của các nàng về, vậy các nàng sẽ không có cơ hội tự tay đâm kẻ thù của mình, cũng sẽ không có cơ hội chuyển thế đầu thai.

Sở Lạc cũng nhìn hai người bọn họ, miệng khẽ nhếch, sững sờ.

Chẳng lẽ đây chính là ràng buộc luân hồi chuyển thế sao!
Tình tiết mà trước này chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình, cũng thật sự xảy ra trên người nàng sao?
【Kí chủ, đừng sững sờ nữa, tạm biệt cho tốt đi.


Được Hoa Hoa nhắc nhở, Sở Lạc phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng gãi đầu.

“Thật ra các ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, nhưng nếu thật sự có kiếp sau, ta sẽ rất chờ mong được gặp lại các ngươi.


Mưa tí tách chấm dứt, trời quang mây tạnh.


Đội tuần an đỉnh Bích Lạc.

Trong nội đường chỉ có hai người Sở Lạc và Hà Nghiên Sơ.

Hà Nghiên Sơ trong tay ôm khoai lang nóng hầm hập.

“Đã bịa xong chưa?”
“Được rồi được rồi.


Sở Lạc thuật lại những lời đã chuẩn bị xong, sau đó nghiêng đầu nhìn Hà Nghiên Sơ đang ăn khoai lang: “Hà sư huynh, có thể qua ải không?”
“Cũng tạm được.

” Hà Nghiên Sơ đã dùng một tay khác mở ngọc giản ra, cầm bút dùng linh lực ghi lại tình huống vụ án vào: “Chỉ là tốc độ này còn cần tăng lên.


“Tốc độ gì?” Sở Lạc đảo mắt, đột nhiên hiểu ra: “Sẽ không phải là Hà sư huynh trước đây cũng thường xuyên nói dối đấy chứ?”
Hà Nghiên Sơ cười khẽ, mượn lời Sở Lạc: “Cuộc sống bức bách mà.


Đột nhiên Hà Nghiên Sơ dừng bút trong tay: “Có lỗ hổng.


“Hả?” Sở Lạc nhìn qua ngọc giản: “Có sơ hở gì?”
“Chiếc vòng tay pháp khí trung phẩm mà Lý Hạo Minh đưa cho muội đi đâu rồi?”
“Ách, cái này! ” Sở Lạc có chút không biết làm sao gãi gãi đầu: “Có thể sẽ có chút mùi vị, nếu không đợi huynh ăn khoai lang xong rồi nói tiếp?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận