Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta


Xung quanh cũng rất yên tĩnh, không có tiếng kêu thảm thiết của những quỷ hồn kia, dường như tất cả quỷ dị ở cốc Hoàng Tuyền đều biến mất.
Sở Lạc bước từng bước một về phía trước, đột nhiên từ trong ánh trăng sáng tỏ kia nhìn thấy một bộ áo trắng sạch sẽ.
“Có một người đang ngồi ở đó sao?” Sở Lạc trong lòng giật thót, vốn nên là chuyện quỷ dị nhưng nàng lại không thể sinh ra một tia sợ hãi.
Lại tới gần chút, nàng nhìn thấy bóng dáng nam tử áo trắng kia dưới ánh trăng có chút trong suốt.
Gió đêm thổi nhẹ, bóng cây lắc lư, nhưng dưới chân nam tử kia lại không có bóng.
“Là hồn phách ư...” Sở Lạc lẩm bẩm.
Nhìn thấy hồn phách trong cốc Hoàng Tuyền này là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng nam tử áo trắng này lại có chút khác biệt.
Hắn không phải oan hồn, nhưng nếu nói hắn là nhân hồn tầm thường, chỉ sợ khinh nhờn tiên khí mênh mông quanh người hắn.
Người như vậy, sao lại xuất hiện ở trong cốc Hoàng Tuyền?
Ngay khi Sở Lạc càng đi càng gần, nam tử đang nhìn mặt nước quay đầu nhìn về phía nàng.
Không có bất kỳ kinh ngạc hay bài xích nào, nam tử kia cong mắt cười với nàng.
“Mẹ ơi, thật là đẹp.”
Sở Lạc nhịn không được cảm thán trong lòng, chỉ vì tướng mạo của nam tử áo trắng này thật sự là trác tuyệt.
Kiếp trước nàng cũng từng gặp không ít tiểu thịt tươi trên mạng, nhưng tuyệt đối không kinh diễm bằng dung mạo của người trước mắt này.

Hắn giống như là từ trong truyện tranh đi ra, lại giống như thần tiên không thuộc về phàm tục thế gian này.

Ánh trăng chiếu lên hồn thể hơi trong suốt, ánh sáng trắng mờ ảo, tự nhiên hóa thành một luồng khí thanh thoát, dính chút khói lửa, nhưng lại thánh khiết như ánh trăng này, không thể khinh nhờn.
Nam tử áo trắng giống như biết nàng.
“Con hẳn là Sở Lạc.”
Giọng nói trong vắt, trong mắt mang theo ý cười, giống như một hồ nước xuân.
Sở Lạc đang suy nghĩ nên chào hỏi soái ca như thế nào, âm thanh của hệ thống truyền vào trong đầu.
【Chúc mừng túc chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn —— bái kiến sư tổ.】
Vừa dứt lời, thân thể Sở Lạc phản ứng nhanh hơn đầu óc, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt nam tử áo trắng kia.
“Sư tổ, bái...!bái kiến sư tổ!”
Bạch Thanh Ngô cười đến con mắt càng cong.
“Lạc Nhi không cần xa lạ như thế, hết thảy trong cốc ta đều thấy được.

Nói đến chuyện này, ta cũng là nhìn con bái nhập sư môn.”
Lại là một quả bom nặng ký nổ tung trong đầu Sở Lạc.
“Con con...!hình như còn chưa dập đầu cho sư tổ...”
“Thế tục lễ tiết phiền phức, tên của con đã ghi vào trên kim sách của đệ tử Lăng Vân Tông, bút son đề tự, trên tới Thiên giới dưới tới Địa phủ, chính là vào mạch chữ Thiên này, thần quỷ đều biết.”
“Vậy không được, làm thế nào con cũng nên dập đầu cho sư tổ ngài.”
Đầu óc Sở Lạc đã tỉnh táo hơn một chút, không thể không làm nhiệm vụ được!
Khi Sở Lạc dập đầu xuống, giọng nói của Hoa Hoa cũng vang lên.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được 10 điểm khí vận khen thưởng.】
Mà lúc Sở Lạc đứng dậy, đã thấy Bạch Thanh Ngô nhìn mình, ánh mắt chớp động một cái.
Cũng không có ý giấu diếm, Bạch Thanh Ngô trực tiếp mở miệng nói: “Lạc Nhi, mệnh cách của con đơn bạc, khí vận đen tối, nhưng ngay vừa rồi, ta nhìn thấy khí vận trên người của con lưu động, tăng lên một chút, có lẽ là đã tìm được phương pháp cải mệnh rồi.”
Sở Lạc kinh ngạc đến mức miệng há hốc: “Sư tổ có thể nhìn ra sao?”
“Không riêng gì ta.” Bạch Thanh Ngô cong môi cười một tiếng: “Con có biết, đôi mắt của sư tôn con tên là Kinh Biến, có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ trên thế gian, chỉ là...!ánh mắt kia lại không thể nhìn thấy ta.”
Lời của hắn vừa dứt, Sở Lạc đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp sư tôn.
Nàng nói: Hoa nhi thật xinh đẹp.
Nàng đánh giá tên của mình: Khô héo điêu tàn, thật là một nha đầu đáng thương.
  ...
Thì ra sư tôn đã sớm nhìn thấy Hoa Tịnh Đế Song Sinh trên người nàng.
Thế nhưng...

“Nhưng vì sao sư tôn không thể nhìn thấy sư tổ?”
“Bởi vì, nàng là bị nguyền rủa quấn thân người, đôi mắt Kinh Biến kia cũng bởi vì cái chết của ta mà hình thành.”
“Sư tổ đã chết rồi sao?” Đột nhiên Sở Lạc cảm thấy chua xót: “Sao con còn có thể nhìn thấy sư tổ?”
Bạch Thanh Ngô đứng lên, dưới ánh trăng, bàn tay trong suốt kia đặt trên đầu Sở Lạc xoa xoa.
“Thế giới này đã không còn liên quan gì với ta, cho nên sự tồn tại của ta không thể nói toạc ra.” Bạch Thanh Ngô nhẹ nhàng cười: “Nghe nói Tịch Ninh lại thu đồ nhi, đương nhiên ta là muốn trở về thăm tiểu đồ tôn, bây giờ xem ra, quả nhiên vẫn là không yên lòng đối với các ngươi.”
Chẳng biết tại sao, rõ ràng thứ rơi trên đầu mình là hồn thể, nhưng Sở Lạc lại cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của sư tổ.
“Sư tổ có gì mà không yên lòng, con và sư tôn đều rất tốt, đúng rồi, chỉ là cốc Hoàng Tuyền chúng ta hơi nghèo.”
“Như vậy sao tính là tốt, Tịch Ninh vẫn là bộ dáng như vậy, con lại là mệnh cách hẳn phải chết.” Bạch Thanh Ngô khẽ thở dài, sau đó nhìn về phía Sở Lạc.
Rõ ràng chính mình không hề làm chuyện trái lương tâm gì đó, nhưng dưới ánh mắt này của Bạch Thanh Ngô, không hiểu sao lại thành chột dạ.
Cũng không biết là qua bao lâu, một cơn gió mát thổi bay tâm trí Sở Lạc trở lại.
Giọng nói của Bạch Thanh Ngô lại rơi xuống.
“Tâm pháp có học chưa?”
Sở Lạc lắc đầu.
“Công pháp học được bao nhiêu bộ rồi?”
Sở Lạc kinh ngạc mở to mắt, lại lắc đầu.
“Có tu luyện pháp thể không?”
Sở Lạc nháy mắt mấy cái: “Là rèn thể sao? Cái này thì có, hiện tại con đã là Luyện thể tầng bốn rồi.”
Đến tận đây, Bạch Thanh Ngô mới gật đầu: “Còn tạm được.”
“Sư tổ hỏi những chuyện này làm gì?”
“Con nên biết, Tịch Ninh đã là hoạt thi, mặc dù có phong ấn ta lưu lại trong cơ thể nàng, trí nhớ khi còn sống cũng không ổn định, nếu truyền thụ cho tâm pháp cho con thì không chừng sẽ lẫn lộn khẩu quyết với thứ khác, rất có khả năng sẽ làm con tại thời điểm tu luyện chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.


Nói đơn giản, tuy rằng nàng là sư tôn của con nhưng sinh tử khác biệt, không thể dạy được gì cho con cả.”
“Hả?” Sở Lạc đột nhiên hoảng sợ: “Chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, thật sự nghiêm trọng như vậy sao, con mới hỏi qua sư tôn có tâm pháp gì có thể truyền cho con không, nếu thật sự làm lộn xộn thì làm sao bây giờ, không có biện pháp bổ cứu sao...”
Khi Sở Lạc đang lẩm bẩm, Bạch Thanh Ngô nhàn nhã mở miệng: “Sư tổ dạy con.”
Bốn chữ đơn giản như vậy, giống như cho Sở Lạc ăn một viên thuốc an thần.
Khóe miệng nhịn không được mà nhấc lên.
“Sư tổ có tâm pháp lợi hại gì có thể truyền thụ cho con không?”
“Trước mắt thì không có.” Bạch Thanh Ngô bỗng nhiên cười một tiếng: “Nhưng mà sư tổ có thể bịa cho con một cái.”
Trong mắt Sở Lạc tràn đầy vẻ giật mình.
Sao lại cảm thấy còn không đáng tin hơn cả sư tôn đã mất trí nhớ của nàng vậy!
Thấy vẻ mặt này của nàng, Bạch Thanh Ngô hiểu ý cười, chậm rãi giải thích: “Nếu chỉ là tâm pháp nhằm vào hỏa linh căn, trong giới này có rất nhiều, con chỉ nói ra một cái tên là ta liền có thể truyền thụ cho con.

Nhưng mà Lạc Nhi, tâm pháp cùng công pháp là không giống nhau, một tu sĩ khi còn sống, chỉ có thể tu luyện một bộ tâm pháp.

Nếu muốn tu luyện cái khác thì phải phế bỏ một thân tu vi quay lại từ đầu, loại lựa chọn này so với đột phá thất bại tu vi lùi lại còn gây tổn thương lớn hơn cho cả đan điền và linh mạch, thậm chí còn trực tiếp quyết định điểm cuối cùng cả đời của tu sĩ là ở nơi nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận