"A Nguyên, buổi tối muốn ăn gì?" Tan tầm về nhà, Cố Dĩ Nguyên mới vừa vào cửa đã nghe giọng của Đoạn Vũ Mật.
Bất tri bất giác, cả hai một người một quỷ đã cùng nhau chung sống hơn hai tháng, thời gian trôi qua cực nhanh, mơ hồ khiến cho Cố Dĩ Nguyên có loại cảm giác không thật.
Nếu như bỏ qua thân phận của đối phương không phải là người thì Đoạn Vũ Mật thật sự là bạn gái tốt.
Rất xinh đẹp, biết nấu ăn làm việc nhà, tất cả tâm tư đều đặt trên người mình.
Cố Dĩ Nguyên đã quen cảm giác có Đoạn Vũ Mật, quen cùng Đoạn Vũ Mật ở chung một chỗ, thậm chí có lúc đi làm cũng sẽ nhớ tới Đoạn Vũ Mật.
Hai người thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút chuyện thân mật, mà người kia mỗi lần trên giường đều nhiệt tình lửa cháy, làm cho Cố Dĩ Nguyên luyến tiếc buông tha.
Tâm tình cải biến làm cho Cố Dĩ Nguyên có chút sợ, cô luyến tiếc Đoạn Vũ Mật nhưng cũng biết, hai người không thể bên nhau cả đời.
Người quỷ không chung đường, cô không phải ghét bỏ Đoạn Vũ Mật mà là sợ nếu tiếp tục nữa, Đoạn Vũ Mật sẽ thế nào? Chính mình sẽ già đi, sẽ chết mà Đoạn Vũ Mật thì sao, người ta là quỷ, thật sự vẫn có thể ở bên cạnh mình sao? Cứ như vậy không đi luân hồi, có thể đợi cô luân hồi không, nhưng luân hồi rồi không có cách nào trở về thì sao?
"Ăn gì cũng được, dù sao cái gì cậu làm đều rất ngon."
"Vậy chúng ta đi mua đồ ăn được không?"
Nghe Cố Dĩ Nguyên nói thế, Đoạn Vũ Mật vui vẻ cười rộ lên, nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên nhìn mình liền không tự chủ được dính tới, nụ cười trên mặt Cố Dĩ Nguyên nhàn nhạt, cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài quá chói chang, cô đứng dậy thay quần áo.
"Bên ngoài trời quá nắng, coi như trốn trong túi cậu cũng sẽ khó chịu, hôm nay mình đi mua đồ ăn, cậu ở nhà chờ mình nha."
"Được, cũng tốt." Nghe Cố Dĩ nguyên nói thế, Đoạn Vũ Mật cũng hiểu được mùa hè càng nóng, chính mình càng không thể động đậy nổi.
Cô lười biến làm ổ trên sofa, nhìn qua không giống người thường, có thể Cố Dĩ Nguyên luôn nhớ tới dáng vẻ làm quỷ của người kia.
Mỗi lần nhớ lại, sợ hãi trong lòng càng ngày càng ít, thay vào đó thương tiếc.
Ra cửa, Cố Dĩ Nguyên không có trực tiếp đi chợ bán đồ ăn mà đi tới cửa tiệm bán giấy tiền.
Lần trước cô tới liền cảm thấy lão bà bà trong này hết sức cổ quái, sau khi biết Đoạn Vũ Mật mới hiểu được, tại sao lúc đó lão bà bà thông qua chính mình nhìn người khác, nghĩ tới đó, có lẽ thấy được Đoạn Vũ Mật bên cạnh mình mới như vậy.
"Tiểu cô nương, ta biết con sẽ trở lại." Nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên, lão bà bà kia mở miệng trước, nghe bà ấy nói thế,Cố Dĩ Nguyên liền hiểu, lão bà bà này quả nhiên không phải người bình thường.
"Lão bà bà, bà biết chuyện cậu ấy?" 'Cậu ấy' trong lời Cố Dĩ Nguyên tự nhiên là Đoạn Vũ Mật, nghe cô nói thế lão bà bà gật đầu, phất tay cho Cố Dĩ Nguyên ngồi xuống.
"Ngày đó cô ta theo con đến đây, ta liền thấy, chỉ là cô ta không có ý hại con, tôi liền tùy cô ta."
"Lão bà bà, cậu ấy không có ý hại con đâu, trước khi gặp cậu ấy, con cũng không tin trên đời này thực sự có quỷ tồn tại.
Nhưng...!có cách nào có thể đưa cậu ấy đi không?"
Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng hỏi, cô quan tâm Đoạn Vũ Mật, cũng luyến tiếc Đoạn Vũ Mật, nhưng trước sau cô không có cách nào thản nhiên tiếp thu một nhân vật như vậy.
Đoạn Vũ Mật không nên lưu lại bên cạnh mình, cậu ấy còn có đường đúng đắn phải đi.
Luân hồi đến đời sau, làm một người bình thường.
"Quỷ kia cũng không phải ác quỷ, cũng chưa từng tạo sát nghiệp, chỉ là tâm nguyện chưa xong mới có thể sau khi chết bồi người trên nhân thế.
Muốn tiễn cô ta đi luân hồi cũng rất đơn giản, chỉ là có một việc là cô ta phải đồng ý, nếu không thì xem như là ta cũng không có cách nào tiễn cô ta đi, nếu cưỡng ép đưa đi, chỉ có thể làm cho hồn phách bị tổn thương, hoàn toàn biến mất."
"Sao lại như vậy..." Nghe lão bà bà nói, Cố Dĩ Nguyên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cô muốn đem Đoạn Vũ Mật đưa đi luân hồi, để cho Đoạn Vũ Mật một lần nữa trở về làm người, cũng muốn để cho cuộc sống của mình đi vào quỹ đạo.
Cô nghĩ như vậy xuất phát từ ý tưởng cứu Đoạn Vũ Mật, nhưng nếu vì đưa Đoạn Vũ Mật đi mà tổn thương đến đối phương, Cố Dĩ Nguyên tuyệt đối không muốn.
"Cảm ơn lão bà bà, con không quấy rầy nhiều." Cố Dĩ Nguyên xoay người muốn rời đi, đúng lúc này, lão bà bà kia lại đặt trong tay cô một thứ.
Là một bùa hộ mệnh rất nhỏ, nhưng nắm trong tay lại làm cho Cố Dĩ Nguyên cảm thấy toàn thân phát ra ấm áp.
"Tiểu nha đầu, con và quỷ ở bên nhau thời gian quá dài, trên người khó tránh khỏi nhiễm âm khí, nhưng chính con không phát hiện ra, sắc mặt con so với lúc đầu ta gặp lại kém đi nhiều.
Bùa này con cầm lấy, có thể che chở con không bị cõi âm quấy rầy."
"Cảm ơn bà bà."
Ra cửa, Cố Dĩ Nguyên không yên lòng đi chợ, cô trên đường đều vô tri vô giác, chưa hoàn hồn.
- -----------------------
Ps.
Chương sau H:v.