Người Kia, Thiếu Gia!

:

“Huệ Quân, cậu hiểu biết về Thiếu Gia có nhiều không ?”

Mặc dù cô lặng lẽ rời đi nhưng không thể bỏ qua chuyện đã phát sinh.Bạch Nghiên Lý gắng gượng chống đỡ được nửa tháng, sau cùng vẫn không nhịn được thừa dịp bạn cùng phòng nhàn rỗi ở nhà, giả bộ tán gẫu mở miệng hỏi thăm.

“Cái gì Thiếu Gia ?” Huệ Quân đang ngồi trên xô-pha sơn móng tay ngẩng đầu hỏi.

“Chính là lần trước cậu dẫn mình đi pub xem ca nhạc đó, cái người tên Thiếu Gia thành viên trong ban nhạc đó” Ngừng lại cô không khỏi hoài nghi lại hỏi tiếp “Tên của anh ta là Thiếu Gia thật sao ?”

“Làm sao có thể ? Có người nào kiêu ngạo lấy tên như vậy nha ? Cũng không phải nói là vô sỉ” Huệ Quân cúi đầu, vừa sơn móng tay vừa nói.

“Vậy tại sao mọi người lại gọi anh ta là Thiếu Gia ?”

“Mình cũng không biết, nghe mọi người đều gọi như vậy”

“Cho nên Thiếu Gia chỉ là nhũ danh ?”

“Ân”

“Cho nên anh ta có thể có rất nhiều tiền mới lấy nhũ danh như vậy ?”

“Nghe nói hình như là vậy”

“Một kẻ có tiền vì sao còn lập ban nhạc ở pub kiếm tiền ?”

“Cậu không phải vừa mới nói sao, “chơi” nhạc cho nên bọn họ biểu diễn không phải vì muốn kiếm tiền, chẳng qua thuần túy giải trí mà thôi”

“Có ý gì ?” Bạch Nghiên Lý vẻ mặt mờ mịt.

“Ý tứ chính là bọn họ biểu diễn không định kỳ, biểu diễn hay không do tâm tình của họ quyết định. Muốn diễn sẽ diễn, không muốn diễn sẽ không diễn, cho dù có người đặt một khoản tiền lớn trước mặt xin bọn họ biểu diễn thì bọn họ cũng sẽ lắc đầu nói ‘no’”

“Nhưng là lần trước nghe nói có công ty nhạc mời bọn họ ra đĩa, bọn họ như vậy theo tâm tình——” phải nói tùy hứng “Có thể làm minh tinh sao ?”

“Cho nên nghe nói bọn họ cự tuyệt” Mà nói đến đây Huệ Quân có chút thất vọng khẽ thở dài một cái “Mình còn tưởng rằng sau này sẽ thấy bọn họ ở trên ti vi biểu diễn, còn phải cố gắng thu thập tin tức về lịch diễn, sau đó còn đến pub thường xuyên”

“Nếu như biểu diễn không phải việc chính của bọn họ, vậy thì bọn họ làm nghề gì ?”

“Đây chỉ trời mới biết”

“Bọn họ rất được phái nữ hoan nghênh ?”

“Dĩ nhiên, chẳng lẽ ngày đó cậu không thấy tình hình sao ?” Nói đến ngày đó khiến Huệ Quân hoài nghi nhìn cô “Đêm hôm đó cậu chạy đi nơi nào, mình còn tưởng cậu thấy mệt mỏi hoặc quá nhàm chán nên mới về nhà trước nghỉ ngơi, không nghĩ tới cả đêm cậu cũng không trở về”

“Mình vô tình gặp được một người bạn rồi cùng tới nhà cô ấy, mải nói chuyện nên quên thời gian đành phải ngủ lại” Bạch Nghiên Lý mặt không đỏ, thở không gấp nói dối thành công.

“Bạn cậu là nam hay nữ ?” Cô nhảy khỏi ghế xô pha mập mờ hỏi.

“Đương nhiên là nữ”

“Ai, thật là nhàm chán” Cô thất vọng trở về cái ổ trên xô pha.

“Huệ Quân, nếu bọn họ được hoan nghênh như vậy nhất định là có nhiều bạn gái đúng không ? Nhất là Thiếu Gia kia ?” Thấy cô bạn mình không có dấu hiệu khả nghi nên cô không ngừng thăm dò.

“Mình biết A Cao có rất nhiều bạn gái, Đại Sơn cùng Á Lịch cũng có gặp gỡ vài người. Về phần Thiếu Gia nha, anh ấy là một mình”

“Là như thế nào ?”

“Cậu đừng thấy anh ấy được hoan nghênh như vậy mà hiểu lầm, ở trên sân khấu chơi ghi-ta rất nhiệt tình ai cũng mê, nhưng khi rời khỏi sân khấu anh ấy vừa lạnh lùng vừa không để ý đến người khác, nhất là phái nữ, đã từng có lời đồn nói anh là gay”

Bạch Nghiên Lý trợn to hai mắt. gay.

“Bất quá một lần anh đánh ngã một tên gay đùa giỡn anh còn nói rõ anh không có hứng thú với đồng tính luyến ái, sau đó lời đồn tự sụp đổ, nhưng ngay cả như vậy, vẫn rất ít nghe được lời đồn tình yêu của anh”

“Cho nên anh ta không phải là một người lăng nhăng sao ?”

“Anh ấy không đa tâm nhưng rất vô tình”

“Vô tình ?”

“Đối với nữ nhân rất vô tình”

“Không hiểu”

Bạch Nghiên Lý nhìn cô lắc đầu.

“Giống như nam nhân có điều kiện như vậy cậu hẳn là không tưởng tượng được sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, muốn làm bạn gái hoặc muốn gả cho anh sao ? Huệ Quân nhìn cô nói.

Cô gật đầu, đúng là khó tưởng tượng.

“Cho nên có chút đối tượng là nữ nhân muốn tiếp cận anh, nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý của anh, can đảm hơn một chút là cởi đồ lót hoặc áo quần nhảy lên trên người của anh”

Bạch Nghiên Lý trừng mắt há to miệng

“Cậu có thể tưởng tượng ở pub náo nhiệt, nữ nhân không quần áo lót bị Thiếu Gia từ trên đùi hất xuống, sau đó ngã nhào trên nền thì hình ảnh như thế nào ?” Huệ Quân nói nhưng không nhịn được bật cười “Hình ảnh kia thật sự là cười đã, bất quá buồn cười hơn là có nữ nhân mình quấn chăn nhảy ra biểu diễn trong phòng nghỉ, sau đó áo quần của cô ta cứ như hoa rơi lả tả trên mặt đất, như vậy mới là đặc sắc”

Bạch Nghiên Lý không cách nào tưởng tượng hình ảnh như vậy “Anh ta thật ác như vậy ?”
:

“Ngay cả ánh mắt cũng không liếc một cái” Huệ Quân thành thật gật đầu nói “Cho nên bây giờ cậu đã hiểu vì sao mình chỉ sùng bái chứ không dám mơ ước chưa ? Cũng không phải nhàn rỗi đi tìm cái chết”

“Anh ta…” Đối với nữ nhân vô tình như vậy sao ? Vậy tại sao ngày đó anh ta không bỏ mặc cô còn giúp cô chứ ?

Bạch Nghiên Lý không giải thích được cũng không thể đem nghi ngờ ra hỏi.

“Anh ta cái gì ?” Huệ Quân hoài nghi nhìn cô.

“Không có, mình chỉ đang nghĩ anh ta chắc phải có bạn gái nên mới vô tình với nữ nhân” Cô lắc đầu nói.

“Nếu như vậy thì bạn gái của anh ta kiếp trước nhất định thắp rất nhiều hương” Huệ Quân ghen tỵ sẵng giọng nói, cô vừa dứt lời, điện thoại trên xô-pha kêu lên.

“Này, tiểu Đình” Cô nghe điện thoại liền ba giây sau hưng phấn kêu to “Cái gì, tối mai band Chân Lý biểu diễn ?”

Bạch Nghiên Lý nhìn cô không chớp mắt.

“Dĩ nhiên, mình dĩ nhiên muốn đi nữa ! Tốt, không thành vấn đề, chúng ta ngày mai gặp nhau ở đâu, còn có, cảm ơn cậu đã cho mình biết tin này. Tiểu Đình, ngày mai mình mời cậu uống rượu. Ân, tạm biệt”

“Ngày mai có biểu diễn ?” Nhìn bạn mình vẻ mặt hưng phấn ngắt điện thoại, Bạch Nghiên Lý không nhịn được mở miệng hỏi.

“Ân” Huệ Quân dùng sức gật đầu, “Cậu có muốn đi cùng không ?”

“Mình ?” Bạch Nghiên Lý ngây ngốc một chút sau đó lắc đầu “Không nên”

Cô không cách nào tưởng tượng được nếu như ngày mai cô đi không cẩn thận gặp phải Thiếu Gia thì cô không biết nên giả bộ quen biết hay cố tình không nhận ra anh ta ? Nếu như anh ta còn nhớ rõ cô lại nhắc tới chuyện phát sinh đêm đó thì cô nên làm cái gì bây giờ ? Tình huống quá phức tạp, quá lúng túng, cô tuyệt không muốn đi đến nơi khảo nghiệm độ mạnh yếu của trái tim.

“Tại sao không nên ? Cậu vừa rồi hỏi bọn họ nhiều như vậy mình còn tưởng cậu đã mê bọn bọ rồi, tại sao lại không đi ?” Huệ Quân tò mò hỏi.

“Tối mai mình đã có hẹn” Cô không thể làm gì khác hơn là nói dối.

“Thì ra là như vậy, thật là đáng tiếc”

Cô cười cười, lẩm bẩm trả lời “Là a”

—o0o—

Cái này không đúng, kinh nguyệt của cô đã muộn nửa tháng rồi còn chưa ghé thăm, Bạch Nghiên Lý thấp thỏm bất an. Ngay sau khi tan việc cô liền chạy đến hiệu thuốc mua que thử thai về nhà kiểm tra, sau đó bình tĩnh của cô bị lật đổ.

Cô mang thai, cô thế nhưng lại mang thai !

Chuyện như vậy làm sao xảy ra trên người cô, làm sao có thể chứ ?

Cô không tin, lập tức ra khỏi nhà tới hiệu thuốc mua hai que thử thai của hai hãng khác nhau về kiểm tra. Lần thử thứ hai này kết quả vẫn không thay đổi, cô thật đã mang thai, trong bụng đã có đứa trẻ.

Tại sao có thể như vậy ? Làm sao có thể chứ ?

Cô thất thần ngồi ở trên giường, ngây ngốc nhưng mờ mịt. Tất cả chỉ là ác mộng thôi đúng không ? Cô không thể mang thai, ông trời không đối đãi với cô như vậy, sẽ không.

Nhưng là thử một que đã có, đây liên tục thử ba que thì khả năng không có rất nhỏ bé.

Cô mang thai, cô thật mang thai, trong bụng đang dưỡng một tính mang, một đứa trẻ…

Trong nhà rất an tĩnh, ngoài cửa sổ không nhìn thấy ánh sao chỉ có ánh sáng của đèn đường, một chiếc một chiếc cô độc đứng vững ở đó.

Đã hơn tám giờ mà Huệ Quân vẫn chưa về, chắc chắn buổi tối lại có tiết mục, không qua mười một giờ thì không về, chuyện này thường xảy ra, mà cô cũng đã có thói quen một mình vào ban đêm, thói quen không có mẹ ở bên, thói quen một người, nhưng bây giờ cô không còn một mình nữa, còn có một sinh mạng nhỏ đang ở trong bụng cùng cô.

Cảm giác như vậy rất kỳ quái, nhưng bỏ qua một bên cảm giác không tin còn có một chút cảm giác kinh hoảng. Cô phát hiện mình không chán ghét sinh mạng trong bụng, bởi vì ngoài mẹ ra cô còn có một người thân tồn tại trên đời này, một đứa bé con của cô.

Đưa tay nhẹ che lên bụng mình cô trầm mặc suy nghĩ.

Mặc dù đứa trẻ này tới rất đột ngột nhưng cô một chút dấu hiệu nghi ngờ cũng không có, liền nghĩ sẽ lưu lại đứa trẻ này, cô rất ít quyết đoán như vậy.

Lưu lại đứa trẻ nha…

Cô biết quyết định này sẽ làm thay đổi cuộc đời cô, cô trở thành bà mẹ khi cưa lập gia đình, cũng có thể vĩnh viễn không cho đứa trẻ có một gia đình bình thường. Nhưng là tính mạng con người rất quý giá, nhất là một sinh mạng đang hình thành trong cơ thể cô, cô tuyệt không nghĩ tước đoạt quyền lợi sinh tồn của đứa trẻ.

Một đứa bé. Nằm mơ cô cũng không nghĩ đến cô mang thai, ở tuổi hai mươi ba liền trở thành mẹ, hơn nữa còn là bà mẹ chưa lập gia đình.

Đời người thật là biến đổi thất thường a !
:

Ban đêm ánh đèn màu lam ngập tràn chiếu trọn không gian xanh thẳm, rất đúng với cái tên của pub Đêm Lam.

Bạch Nghiên Lý lần thứ hai bước vào đúng lúc livepub, mục đích không phải nhìn biểu diễn live, mà là tới tìm Thiếu Gia cha của đứa trẻ trong bụng cô. Cô nghe nói band Chân Lý tối nay biểu diễn.

Từ lúc biết mình mang thai đến nay, thời gian đã qua một tháng, trong một tháng này cô vẫn cảm thấy bất an, hẳn là nên nói chuyện này cho đối phương biết mới đúng, ít nhất là thông báo một tiếng, bởi vì là cha của đứa trẻ cũng nên có quyền lợi biết sự tồn tại của nó.

Lần này tới lại đây cô vô cùng khẩn trương cùng cảnh giác.

Cô chưa nhớ rõ đã từng xảy ra chuyện gì, nhất định tên khốn kia thông đồng cùng pha chế bỏ thuốc mê hại cô. Cái đồ pha chế không có nửa điểm nghề nghiệp đạo đức !

Không nghĩ tới chuyện này coi như xong, vừa nghĩ tới là cô lại nuốt không trôi.

Cô nghiêm mặt hướng quầy ba đi tới.

Pha chế bên trong quầy ba rất bận rộn không ai để ý đến sự xuất hiện của cô cho đến khi cô lạnh giọng mở miệng

“Làm ơn cho tôi một ly nước trái cây”

Lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó thấy cô liền cả người ngây ra.

A Ken cứng ngắc nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, không tự chủ làm cho mồ hôi lạnh tuôn ra, bộ dạng của cô rất giống tới trả thù.

Từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn qua cô gái này một lần, nhưng đó là lần đầu tiên làm hại bỏ thuốc khách nên hắn cả đời không quên gương mặt của cô.

Trừ lần đó ra, để cho hắn muốn quên cũng không được còn có nguyên nhân, đó chính là Thiếu Gia – cây rụng tiền lão bản cũng chính là nhóm trưởng band Chân Lý luôn luôn tìm cô gái này.

Thiếu Gia lần đầu tiên quan tâm một nữ nhân như vậy, để cho mọi người rớt cằm, lại làm cho hắn trốn không được, bởi vì hắn từng hạ thuốc cô, mặc dù hắn chỉ giúp tiểu Dương làm nhiệm vụ Thiếu Gia giao cho, nhưng nhìn tiểu Dương trốn đến nay cũng không dám xuất hiện, tự thân khó bảo toàn kết quả, hắn cũng chỉ tự cầu phúc, da mặt dày một chút.

“Nhìn thái độ của anh thì vẫn còn nhớ rõ tôi sao ?” Bạch Nghiên Lý ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.

“Chuyện lần trước tôi có thể giải thích” A Ken khẩn trương nhìn cô.

“Giải thích cái gì ? Giải thích anh bỏ thuốc hôn mê khách nữ như thế nào sao ?” Cô không kiêng kị nói thẳng làm cho mấy khách nam ngồi đó trừng to mắt nhìn A Ken.

“Thiếu Gia một mực đi tìm cô, để tôi dẫn cô đi gặp anh ta” A Ken trực tiếp thay đổi đề tài, nhanh chóng tiêu sái ra khỏi quầy ba. Hắn chỉ biết khi nhắc tới Thiếu Gia thì lực chú ý của mọi người nhất định sẽ dời đi.

Quả nhiên đúng như vậy, chỉ trong nháy mắt toàn bộ ánh mắt mọi người bên quầy ba lập tức tập trung trên cô gái mà Thiếu Gia tìm.

Nghe thấy anh ta tìm cô, Bạch Nghiên Lý ngây ngốc sửng sốt một chút “Anh ta…đang tìm tôi ?”

“Đúng” A Ken dùng sức gật đầu, rất hài lòng khi sự chú ý của cô cùng bị dời đi “Tôi dẫn cô đi tìm Thiếu Gia”

“Chờ một chút” Bạch Nghiên Lý nhanh chóng kêu lên làm A Ken dừng bước quay đầu nhìn cô.

“Anh ta…tại sao muốn tìm tôi ?” Cô phải hỏi, bởi vì cô căn bản không nghĩ anh ta sẽ nhớ cô, hơn nữa anh ta tìm cô có chuyện gì ?

“Không biết, về đáp án này ngoài Thiếu Gia ra ai cũng không biết” A Ken đàng hoàng trả lời.

Bạch Nghiên Lý như suy nghĩ lời của hắn, lộ vẻ mặt do dự.

Theo như lời huệ Quân, vị Thiếu Gia kia đối với nữ nhân rất vô tình, cho nên ngày đó là vì cứu cô mà xảy ra chuyện đó thì anh ta cũng nên quên mới đúng, tại sao còn đi tìm cô ? Tìm cô có chuyện gì ? Sẽ không muốn xác định ngày đó xảy ra tình một đêm có lưu lại cái không nên lưu trên người cô chứ ?

Tỷ như———mang thai ?
:

“Cô gái ?”

A ken đột nhiên xuất hiện kêu to làm cho cô giật mình nhảy dựng lên.

“Cô không muốn gặp Thiếu Gia sao ?” Hắn hỏi “Đây cũng là nhiều nữ nhân cầu xin cũng không được vinh hạnh đặc biệt này” Hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua bốn phía nữ nhân mang vẻ mặt ghen tỵ.

Gặp hay không gặp ? Bạch Nghiên Lý còn đang dãy dụa.

“Tiểu Thái, cậu đến phòng nghỉ nói cho Thiếu Gia biết người cần tìm đang ở chổ này” Thấy cô vẫn cứ do dự, không có quyết tâm, A Ken quyết định kêu một phục vụ phân phó, để tránh nữ nhân này chạy mất, nếu như thế thật thì hắn có chết cũng không hết tội.

“Chờ một chút, tôi đi với anh” Nghe thấy hắn nói với người phục vụ nên Bạch Nghiên Lý vội vàng mở miệng kêu to, cô mới không cần bị những ánh mắt trừng trừng nhìn cô khi ngời ở đây, tránh cho mình trở thành nhân vật chính của hội bát quái đàm luận.

“Không cần nữa” A Ken vỗ vỗ vai người phục vụ, đem hắn đẩy đi sau đó quay lại nói với cô “Mời đi bên này”

Cô gật đầu, dùng sức hít một hơi rồi cất bước theo sau.

A Ken tâm tình thật rất tốt, bởi vì lúc này hắn thay Thiếu Gia tìm được người rồi, lúc trước hắn phạm sai lầm như thế nào thì bây giờ khẳng định ưu điểm đè chết khuyết điểm, nghĩ đến đây bước chân của hắn không khỏi tăng nhanh.

Phòng nghỉ đã ở phía trước, chỉ cần năm bước chân nữa sẽ đến, bốn bước, ba bước, hai bước, một bước, hắn tự tay vặn nắm cửa đem cửa đẩy ra đồng thời khẩn cấp kêu to “Thiếu Gia, em giúp anh tìm được người anh muốn tìm”

Cửa phòng nghỉ mở ra thật rộng, A Ken đứng ở cửa miệng cười toe toét, Bạch Nghiên Lý đứng ở ngoài rất khẩn trương vặn vẹo ngón tay, Thiếu Gia đang ngồi trên ghế xô-pha, mỹ nữ nửa thân thân trên trần trụi, hai người đang hôn nhau. Hình ảnh này dừng lại trong một giây đồng hồ, tất cả mọi người ngây dại.

Nụ cười của A Ken cứng lại trên mặt, Bạch Nghiên Lý hai mắt thẳng tắp nhìn đôi nam nữ trong phòng, nội tâm hỗn loạn buồn bực không chịu được. Thiếu Gia quay đầu trợn mắt, mỹ nữ thấp giọng ngâm khẽ, hồn nhiên quên mình…

Tất cả trước mắt làm cho A Ken sợ hãi. Hắn đã làm chuyện gì ? Hắn thế nhưng hưng phấn quá…Ngay cả gõ cửa cũng quên, cứ như vậy trực tiếp xông vào, hơn nữa cắt đứt chuyện tốt của Thiếu Gia. Hắn là con heo a !

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi” Hắn kinh hoảng nói xin lỗi lập tức đóng kín cửa.

“A Ken”

Cận Cương đột nhiên kêu to, làm cho hắn sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.

Tiếng kêu của anh không chỉ gọi A Ken lại mà còn làm cho Bạch Nghiên Lý từ ngạc nhiên phục hồi lại tinh thần liền xoay người rời đi.

Vừa thấy cô rời đi, Cận Cương vội vàng đẩy nữ nhân trên người xuống, cũng không để ý cô ta té mông trên mặt đất, đau đến oa oa kêu to, anh vùng dậy chạy đuổi theo.

“Chờ một chút, tiểu Lý” Anh lớ tiếng gọi.

Nghe thấy tiếng anh gọi, Bạch Nghiên Lý từ đi chuyển sang chạy, nhanh chóng hướng ra phía cửa. Cô không biết mình vì sao muốn chạy, chỉ biết là bây giờ cô không muốn gặp anh, không muốn cùng anh nói chuyện, một chút cũng không muốn. Anh theo cô không phải phản ứng yêu một cô gái ! Anh theo cô chứng tỏ anh không hoa tâm !

Cửa ra đã ở trước mắt, cô liều chết đi nhanh về hướng đó, lại nghe thấy anh ở sau lớn tiếng kêu lên

“Ngăn cô ấy lại !”

Cô chưa kịp phản ứng thì một bảo vệ to cao bên phải xông ra sau đó đưa tay chắn lại cô, cô đi qua bên trái cũng bị một bảo vệ khác xông ra, giống như trước đưa tay ra ngăn trở. Lỡ mất một đoạn, anh ở phía sau lập tức nhanh hơn.

“Tiểu Lý” Anh nhanh chóng bắt được tay cô, nếu như cô có chạy thì anh vẫn cứ bám theo vô tư.

Bạch Nghiên Lý rút tay ra khỏi tay anh, nhưng một giây sau lại bị anh bắt được nắm chặt.

“Vị tiên sinh này buông ta ra được không ?” Cô lạnh lùng mở miệng.

“Chúng ta nói chuyện” Cận Cương nhìn cô không chớp mắt.

“Chúng ta không quen nhau thì nói chuyện gì ?” Cô bướng bỉnh nói.

“Chúng ta quen biết nhau, chẳng qua là em đã quên” Anh nhìn thẳng cô.

“Đó là anh nói, tôi không nhận ra anh”

“Cho nên em nói em đã quên chuyện phát sinh hai tháng trước rồi ?”

Anh ta thế nhưng trước mắt mọi người nhắc lại chuyện này làm cho Bạch Nghiên Lý sinh khí tức giận nhìn chằm chằm anh, muốn đạp cho anh ta một cước, cắn anh ta một phát.

“Chúng ta nói chuyện” Anh nói lại lần nữa.

“Đổi lại nơi khác” Cô vừa trợn mắt nhìn anh lát mới miễn cưỡng đồng ý, bởi vì nơi hai người đang đứng đã tụ tập lại rất nhiều người.

Anh gật đầu, rất tự nhiên nắm tay cô ra khỏi cửa.

“Mời anh buông tay được không ?”

Cô nghĩ hất tay anh ra nhưng anh nắm tay cô thật chặt làm cho cô mở miệng kháng nghị, nhưng anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không đếm xỉa đến chung quanh đang bàn tán xôn xao cùng ánh mắt kinh ngạc đang nhìn, rất kiên định nắm tay cô đi về phía trước.

Bạch Nghiên Lý mím chặt môi, tức giận nhìn chằm chằm người đi phía trước, không muốn nói chỉ muốn anh ta buông ta cô ra, bởi vì cô biết cùng anh gây lộn ở đây chỉ tăng thêm đề tài cho hội bát quái mà thôi, lúc này rời đi mới là lựa chọn thông minh.

Đáng giận !

Cô thật hối hận khi bỏ chạy, cô không làm sai chuyện gì, bị bắt gặp thân mật với người khác cũng không phải là cô. Cô rốt cuộc bị thần kinh hay sao mà lại bỏ chạy nha ? Rõ ràng có thể rối rắm sẽ qua, đem mục đích hôm nay tới đây đẽ dàng giải quyết, kết quả đâu ? Cô tại sao lại đem mọi chuyện làm phức tạp lên như thế, cô thật là điên rồi.

Bảo vệ ở pub hộ tống đi nên rất nhanh hai người đã thoát được nhiều người vây xem, ngồi lên xe đậu ở ven đường liền lái xe rời đi.

“Anh sắp biểu diễn mà rời đi như vậy có được không ?” Cô bình tĩnh hỏi.

“Không sao” Cận Cương nhìn cô một cái nói.

“Pub bên kia…”

“Bọn họ sẽ tìm người thay thế anh biểu diễn”

“Nhưng là không có ai có thể thay thế anh sao ?” Cô không khỏi nhăn lông mày, hôm nay cô cũng không có tính toán muốn phá hư biểu diễn của anh ta.

“Cảm ơn” Cận Cương khẽ nhếch miệng.

Cô ngây ngốc một chút. Cô cũng không phải khen ngợi anh, anh ta cảm ơn tạ ơn cái gì ?

Chờ chút, nếu anh ta nói không sao thì cô đi làm chi muốn lo lắng thay anh ta. Lo lắng cho anh ta không bằng đem chuyện muốn nói với anh ta nói ra nhanh một chút, để cho anh ta biết một ít về sự thật.

“Tôi nghe nói anh tìm tôi, có chuyện gì sao ?” Cô nhìn ra ngoài cửa xe hỏi.

“Ngày đó tại sao không gọi anh dậy mà bỏ đi ?”

Không nghĩ tới anh ta gọn gàng dứt khoát nhắc lại chuyện đó, Bạch Nghiên Lý cứng người một chút, nhưng ngay sau đó có chút oán giận, anh ta hỏi như vậy thì muốn cô trả lời thế nào ? Đánh thức anh ta ? Anh ta cho là cô thường có một đêm tình nên đã có thói quen đối mặt với một nam nhân xa lạ cùng mình ngủ một đêm sao ?

Còn có, đánh thức anh ta thì như thế nào ? Anh ta sẽ quan tâm đến một nữ nhân bình thường không cẩn thận cùng anh ta phát sinh một đêm tình sao ? Mới vừa rồi gồi trên đùi anh ta là một đại mỹ nhân, hẳn là được anh ta coi trọng đúng không ?

“Tại sao không nói lời nào ?” Cô trầm mặc để cho Cận Cương quay đầu nhìn cô một cái.

“Tôi không biết phải nói gì” Cô lạnh lùng mở miệng.

“Em đang tức giận sao ? Vì chuyện vừa rồi em nhìn thấy ? Chuyện kia anh có thể giải thích” Bởi vì tìm cô không được, anh rất phiền não, cho nên đúng lúc có nữ nhân dán trên người anh, anh đột nhiên muốn thử xem mình có thể dùng nữ nhân khác để dời đi suy nghĩ về cô không mà thôi.

“Chuyện không liên quan đến tôi, anh không cần phải giải thích” Cô tỏ vẻ lạnh lùng.

Nhìn vẻ mặt cự tuyệt của cô, Cận Cuong không thể làm gì khác hơn là trở lại chuyện chính “Chuyện ngày đó anh thật xin lỗi”

Bạch Nghiên Lý trầm mặc không nói.

“Ngày đó anh muốn giữ em lại, vốn có chuyện muốn nói với em, không nghĩ cái tên ngu ngốc tự cho mình thông minh lại bỏ thuốc em làm cho em hôn mê, còn ăn…Tóm lại, anh thật xin lỗi”

Anh áy náy giải thích rõ ràng cho cô, Bạch Nghiên Lý chỉ có thể há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh.

Anh ta nói gì ? Ngày đó anh ta muốn giữ cô lại ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui