Chương 4 :
“Chị Hựu Lăng, em nói với chị nha, người kia thật sự rất tuấn tú, không thua gì mấy anh đẹp trai trong nhà trọ tám tầng này đâu nha ! Em thật sự rất hạnh phúc, lại có trai đẹp để nhìn” Vương Hải Nhi ngồi bên ngoài quầy ba, kể chuyện gần đây cô mới làm quen với một anh đẹp trai, kể mọi chuyện xảy ra giữa hai người cho bà chủ tiệm cà phê nghe.
Nơi đây là một quán cà phê, tên quán cà phê là Hạnh Phúc.
Khi lần đầu tiên cô đi vào quán cà phê này, không phải bị hấp dẫn bởi mùi vị nồng đậm của cà phê, bởi vì cô rất ít uống cà phê.
Trên thực tế, ánh mắt cô bị hấp dẫn khi nhìn thoáng qua một anh đẹp trai, sau đó ánh mắt bất tri bất giác theo những cử động của anh ta, cuối cùng anh đẹp trai đi vào quán cà phê này, sau đó xuất hiện trước mắt cô lại có rất nhiều anh đẹp trai đi theo vào quán, nên cô giống như ma cũng theo bọn họ đi vào quán cà phê này.
Vì nhìn trai đẹp, có một hời gian hầu như ngày nào cô cũng có mặt ở quán, cho nên cô kết bạn với bà chủ của quán.
Bà chủ Đoạn Hựu Lăng của quán cà phê Hạnh Phúc là một phụ nữ nhỏ nhắn, dịu dàng, có một đứa con trai rất đẹp trai, còn có một người chồng cũng rất đẹp trai, lúc ba người một nhà có mặt ở quán thì luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong quán.
Thật kỳ lạ nha, không chỉ có ba người đó thôi, mà mỗi hộ gia đình ở nhà trọ tám tầng này đều làm cho người khác phải hâm mộ, cho nên quán cà phê Hạnh Phúc này mới vang danh xa như vậy, cô là bất tri bất giác mới biết chuyện này.
Đoạn Hựu Lăng mỉm cười với cô, sau đó chỉ vào ba lô trên ghế nói “Có phải điện thoại của em đang đổ chuông không ?” Cô nghe tiếng chuông đã vang lên một lúc lâu, nhưng Vương Hải Nhi lại không để ý tới.
Vương Hải Nhi cúi đầu lấy điện thoại trong ba lô ra, quả nhiên là điện thoại của cô đang đổ chuông, tại sao khi nãy cô không nghe thấy chứ ?
“Này” Cô nghe điện thoại.
“Cô đang ở đâu ?”
Người gọi đến cao giọng làm cho cô không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt hoài nghi đưa di động lên trước mắt xem một chút, giọng nói này có chút xa lạ lại có chút quen thuộc, nhất thời cô không nghĩ ra người gọi đến là ai, mà cô cũng chưa từng thấy qua số hiện lên trên điện thoại này.
“Anh là ai ?” Cô hỏi.
“Liễu Kiệt” Anh trầm mặc một chút mới trả lời.
Cô trợn mắt lên, sau đó mới tươi cười.
“Thì ra là anh. Sao anh lại có số điện thoại của tôi ?” Giọng điệu của cô có chút ngạc nhiên.
“Cô cho tôi”
“Phải không ? Tại sao tôi không nhớ rõ ?” Vẻ mặt cô mờ mịt.
“Cô ở nhà sao ?”
“Không có, tôi đang ở quán cà phê Hạnh Phúc”
“Quán cà phê Hạnh Phúc đó ở đâu ?”
Sau khi cô theo phản xạ nói vị trí quán cà phê cho anh xong mới đột nhiên hoài nghi một chút “Anh hỏi làm chi ?”
“Ở đó chờ tôi” Anh nói xong liền ngắt điện thoại.
Điện thoại bên kia đột nhiên trở nên im lặng, làm cho Vương Hải Nhi khó hiểu đưa điện thoại lên trước mặt xem, quả nhiên điện thoại đã ngắt liên lạc. Cô gãi gãi đầu thắc mắc, thì thào tự hỏi “Anh ta muốn làm gì nha ? Thật sự là khó hiểu !”
“Làm sao vậy ?” Đoạn Hựu Lăng bâng trà hoa quả đưa cho cô.
“Không biết, anh ta gọi cho em nói em chờ anh ta ở đây”
“Anh ta ?”
“Chính là người em vừa nói với chị ấy”
“Cái người bộ dạng rất tuấn tú đó sao ?”
“Ân” Vương Hải Nhi gật gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, nhưng bất ngờ vẻ mặt lại ũ rũ xuống.
“Em sao vậy ? Không phải em rất thích nhìn trai đẹp sao ? Có một anh đẹp trai tự đưa mình tới cửa mà em còn không vui nữa sao ?” Đoạn Hựu Lăng nhìn vẻ mặt thay đổi thất thường của cô nên quan tâm hỏi.
“Không phải không vui, chính là…” Vương Hải Nhi mới nói đến một nửa, nhịn không được thở dài.
“Chỉ là cái gì ?”
“Em không có thói quen trở thành gánh nặng của người khác” Cô thở dài tiếp tục nói.
Từ lần trước bị hành động bắt cóc của anh trêu chọc, sau đó hai người còn đi ăn mỳ thịt bò, thế nên tiếp theo hai người thường đi chung với nhau. Lúc ở công ty, hai người ngồi ở hành lang bí mật nói chuyện phiếm, lúc hết giờ làm việc thì cùng nhau đi ăn cơm, xem phim, hoặc đến pub 9 night giải trí.
Lúc đầu, cô đơn giản đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp khi có trai đẹp làm bạn, cái gì cũng không nghĩ đến, cho đến khi hai ngày trước anh ta nói sẽ đi miền Nam công tác, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa ở hành lang bí mật nói lời tạm biệt với cô, có vài lần muốn nói lại thôi, khi anh cẩn thận điều tra tâm trạng gần đây của cô có tốt hơn không, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật anh ta vẫn lo lắng cho cô, lo lắng tâm trạng cô bị đả kích vì không có tiểu Mỹ đã hồi phục lại chưa.
Trải qua nhiều lần tiếp xúc, cô phát hiện Liễu Kiệt là người tốt, tuy rằng thái độ ban đầu luôn lạnh như băng, còn có khuynh hướng tự kỷ, cùng chứng vọng tưởng, nhưng có thể xem anh ta là bạn bè thật tình, điểm này làm cho cô cảm thấy chính mình lợi dụng quan tâm của anh ta, tựa hồ có cảm giác có lỗi với anh ta, vì tất cả thời gian sau khi hết giờ làm việc anh ta đều dành cho cô.
Chắc chắn là anh ta có chuyện của mình cần làm, có bạn bè cần nói chuyện với anh ta, mà cô lại hoàn toàn không thay anh ta nghĩ đến điều đó, cô thật tệ quá mà.
Có lẽ sau khi anh ta đến đây, cô có thể nói cho anh ta cô không có việc gì nữa rồi, không cần anh ta lo lắng cho cô nữa.
“Có ý gì đây ?” Đoạn Hựu Lăng mang vẻ mặt khó hiểu.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn giải thích gì nhiều, bởi vì nói ra khó tránh khỏi nhắc lại chuyện tiểu Mỹ chết, hiện tại cô đã chấp nhận sự thật đau thương này, nhưng tạm thời cô không thể bình tĩnh để nói chuyện này với người khác.
Đoạn Hựu Lăng thấy cô không có ý định muốn nói, thì cũng không cố hỏi nữa, chủ động nói sang chuyện khác.
“Hải Nhi, chị nhớ em có nuôi một chú chó Bắc Mỹ đúng không ? Chị có một vị khách muốn tìm mẫu giống chó Bắc Mỹ, không biết chú chó của em là giống đực hay giống cái ?”
Đây không phải là không muốn nói cuối cùng cũng phải nói sao ? Vương Hải Nhi cười khổ trong lòng, không ngờ cô vẫn phải nhắc lại chuyện tiểu Mỹ.
“Chị Hựu Lăng, thật xin lỗi” Cô nói nhỏ.
Bất ngờ Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, không hiểu cô xin lỗi chuyện gì.
“Chó của em bệnh hai tuần thì chết, cho nên không thể giúp chị được” Cô cụp mắt im lặng.
“Tại sao có thể như vậy ?!” Đoạn Hựu Lăng cứng họng nhìn cô, lập tức lộ ra vẻ mặt đồng tình “Nhất định em rất khó vượt qua đúng không ?”
Cô cười miễn cưỡng, bất ngờ di động cầm trong tay vang lên, vừa lúc giải cứu cô thoát khỏi suy nghĩ về chuyện này, cô liền nhận điện thoại.
“Này ?”
“Ngoài này không có nơi đậu xe, cô có thể đi ra ngoài không ?” Điện thoại kia quả nhiên của Liễu Kiệt.
“Được, chờ tôi một chút” Cô nói xomg liền đứng dậy, vừa tìm ví lấy tiền, vừa nói chuyện với Đoạn Hựu Lăng “Chị Hựu Lăng, em có việc đi trước, còn đây là tiền ly trà hoa quả”
“Em chờ một chút” Đoạn Hựu Lăng không nhận tiền cô đưa ra, ngược lại vội vàng thay cô cho ly trà trái cây cô chưa uống ra hai ly tiện lợi, rồi gói lại cho cô “Không cần lãng phí, hai ly này em mang về uống”
“Cảm ơn” Cô mỉm cười nhận lấy cái túi, sau khi thanh toán tiền thì vẫy vẫy tay với chị, rồi nhanh chóng ra khỏi quán cà phê, chạy đến hướng xe Liễu Kiệt đang dừng tạm ven đường.
“Lên xe” Cô còn chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.
Cô gật đầu, mở cửa lên xe.
“Anh về lúc nào ?” Cô tò mò hỏi, đồng thời mở túi lấy ly trà hoa quả ra đưa cho anh “Mời anh uống trà hoa quả, trà hoa quả ở đây tốt lắm nha!” Khuôn mặt cô tràn đầy ý cười.
Liễu Kiệt nhìn cô một cái thật sâu, tay không nhận lấy ly trà của cô, mà là lái xe rời đi trước, sau đó mới nói lời vàng “Giúp tôi uống”
“Hả ?” Vương Hải Nhi khẽ nhếch miệng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh, tưởng chính mình bị nghễnh ngãng.
“Tôi đang lái xe, không có tay cầm đồ uống”
Cô nháy nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười ra tiếng.
“Trời ạ ! Liễu Kiệt, anh thật buồn cười nha !” Cô vừa cười vừa găm ống hút vào ly trà, sau đó đưa lên miệng giúp anh uống “Nhạ ! anh đẹp trai không có tay cầm đồ uống”
Liễu Kiệt lại nhìn cô một cái, mới cúi đầu uống một ngụm trà hoa quả. Ân, quả nhiên không sai, uống ngon, mà tự tay cô đưa cho uống nên ngon gấp bội, cho dù cô gái nhỏ này không hiểu phong tình cũng không sao.
Thật không hiểu bản thân mình bị gì nữa ? Rõ ràng là một người có đầy đủ tiêu chuẩn, chỉ cùng lui tới với mỹ nữ ngực to, nhưng không ngờ mình lại đi thích một cô gái lôi thôi lếch thếch, lại trì độn với chuyện tình cảm, ông trời thật là thích trêu chọc anh !
Nhưng là anh cũng biết tình yêu này nọ là không có đạo lý, muốn yêu thì yêu, cho dù muốn xem thường cũng không thay đổi được một sự thật tim anh chỉ đập thình thịch vì cô, cho nên anh cũng chỉ biết làm quen, chấp nhận tình yêu chợt đến với cô gái nhỏ này.
“À, anh tìm tôi có chuyện gì ?” Cô gái nhỏ “ngu ngốc” nhếch miệng hỏi.
“Đáp án ở phía sau”
“Cái gì ?”
Vương Hải Nhi nhìn ra sau xe thấy một giỏ đựng đồ thường dùng để đi dã ngoại thì phải.
“Đó là cái gì ? Anh muốn đưa tôi đi picnic sao ? Bây giờ là mười giờ tối rồi nha” Cô quay đầu nhìn anh nghi ngờ.
Liễu Kiệt cho cô cái nhìn khinh thường. Đi picnic sao ? Đố cô đoán cho ra !
“Lấy lên đây, cẩn thận một chút”
Cô lại hoài nghi nhìn anh một cái, cầm ly trà trái cây cất lại vào túi, sau đó vươn tay cẩn thận nhấc cái giỏ lên, vừa đặt cái giỏ trước mắt, thấy được trong giỏ đựng cái gì thì cô liền ngây ngốc.
Trong giỏ có con chó nhỏ, chính xác là một chú chó con Bắc Mỹ.
“Đây là quản đốc xưởng ở miền Nam tặng cho tôi, nhưng tôi chưa từng nuôi chó, không biết sẽ nuôi như thế nào, nên mới nghĩ đưa nó cho cô” Anh nói ra lời kịch đã chuẩn bị tốt.
“Anh nói dối” Vương Hải Nhi thẳng thừng vạch trần lời nói dối của anh.
Anh đành phải nói thật “Tôi đi ngang qua một cửa hàng thú cưng thì nhìn thấy nó, không chút suy nghĩ liền mua nó mang về, nhưng tôi quên là không biết cách nuôi chó, nên mới nhờ cô giúp”
“Tôi không làm” Cô không chút do dự liền cự tuyệt, sau đó lập tức đem cái giỏ bỏ lại ra ghế sau.
Không ngờ cô lại cự tuyệt làm cho Liễu Kiệt không khỏi sửng sốt.
“Vì sao ?” Anh nhăn mày buồn bã liếc cô một cái, còn tưởng rằng khi cô nhìn thấy chú chó này sẽ rất vui vẻ.
Vương Hải Nhi buồn không hé răng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn trả lời.
“Cô vẫn không quên được tiểu Mỹ của cô đúng không ?” Liễu Kiệt cũng im lặng một lúc mới mở miệng phá vỡ im lặng.
Cô vẫn như cũ im lặng không nói, xem như là thừa nhận.
Liễu Kiệt thở dài trong lòng. Ở lý lịch của cô viết là cá tính cô lạc quan sáng sủa, không để tâm vào chuyện vụn vặt, căn bản là dối người thôi ! Vì một con chó đã chết không vui vẻ gì một tháng liền, còn vì nó mà cự tuyệt nuôi những con chó khác, như vậy mà lạc quan, không để tâm vào chuyện vụn vặt mới là lạ !
Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới đưa cô thoát khỏi tình trạng thương tâm khổ sở này đây ? Xem tình trạng bây giờ thì anh phải mềm mỏng, lấy lui mà tiến để phản công cô.
“Được rồi, cô không muốn giúp thì tôi cũng không ép cô” Anh thấy cô mím môi không nói, nhịn không được đưa tay vuốt tóc cô “Nhưng vừa rồi tôi cũng nói thật, tôi chưa từng nuôi chó nên hoàn toàn không biết nuôi như thế nào, cô có thể dạy tôi không ?”
Cô nhăn mày quay đầu, thái độ do dự nhìn anh.
“Nếu cô không chỉ cho tôi cách nuôi nó, thì tôi sợ không quá ba ngày nó sẽ chết” Tiếp theo anh còn bổ sung thêm một câu “Nhân viên ở cửa hàng thú cưng nói nó mới hơn hai tháng tuổi mà thôi, thật sự tôi cũng không muốn nó chết”
Hơn hai tháng tuổi ? Vương Hải Nhi có chút kinh ngạc, nó cũng bằng độ tuổi với tiểu Mỹ khi anh trai đưa nó cho cô nuôi, thật là khéo trùng hợp ?
Mới hơn hai tháng có khả năng sẽ chết……chết….tiểu Mỹ…
Không, đời này cô không muốn nuôi chó nữa, không cần trải qua mất mát này thêm một lần nữa, không cần !
“Không phải là muốn cô nuôi nó, cô chỉ dạy cho tôi cách nuôi nó như thế nào thôi, cô còn không chịu nữa à ?” Lúc xe dừng chờ đèn xanh thì anh quay qua đúng lúc thấy cô lắc đầu không ngừng.
“Lúc trước tôi có mua mấy quyển sách dạy cách nuôi chó, ngày mai tôi đem đến công ty cho anh” Cô nhìn anh có chút suy yếu.
“Tôi không có thời gian đọc sách, cô không thể dạy luôn cho tôi sao ?”
“Liễu Kiệt…”
“Chỉ cần nói cho tôi cách làm thôi mà khó khăn đến như vậy sao ?” Anh dịu dàng hỏi.
Vương Hải Nhi cắn cắn môi dưới, cúi đầu không nói.
Liễu Kiệt lắc lắc đầu thở dài, dường như muốn buông tha cho cô.
“Quên đi, không làm khó cô nữa, tôi dựa vào bản thân mình cũng được. Nếu con chó này tôi nuôi chết thì cũng trách mệnh nó xui xẻo thôi” Anh thở dài nói, sau đó bất ngờ nói sang chuyện khác “Cô đói bụng không ?”
Cô chậm chạp lắc đàu.
“Nhưng tôi hơi đói bụng, đi ăn khuya với tôi được không ? Ăn xong tôi sẽ chở cô về nhà”
Cô gật đầu, lại thấy khi anh nói sang chuyện khác thì bản thân mình không vui lên được, ngược lại tâm trạng xuống dốc, muốn giãy dụa cũng không thoát ra được.
Bị anh nuôi nên chết ? Số mệnh xui xẻo nên vậy ? Làm sao anh ta có thể nói như vậy ? Dù sao đó cũng là một sinh mệnh nha !
Mặc kệ anh ta, mà anh ta thật sự nuôi chú chó Bắc Mỹ kia sao ? Nó thoạt nhìn đáng yêu, nhỏ nhắn như vậy, dường như cô có thể tưởng tượng nó đang chạy, chơi đùa, làm nũng giống như tểu Mỹ của cô vậy.
Không, đừng nghĩ, cô đã quyết định không muốn nuôi chó nữa, không bao giờ nữa…
Qua ba ngày, Vương Hải Nhi cũng nhịn được qua ba ngày, mỗi lần gặp Liễu Kiệt, cô luôn áp bức bản thân mình không được mở miệng hỏi tình hình chú chó kia.
Cô vẫn nói với mình là chuyện không liên quan đến cô, hoặc anh ta không chủ động nói với cô thì chắc là không có việc gì, nhưng vì sao bây giờ cô lại nôn nóng bất an như vậy chứ ?
Nhất định là do Liễu Kiệt, lúc trưa ở hành lang bí mật cứ nhiều lần muốn nói gì đó với cô nhưng lại thôi, giờ thì báo hại cô lo lắng.
Lúc trưa anh ta muốn nói gì với cô chứ ? Vì sao không gọn gàng dứt khoát nói ra đi, cứ ấp a ấp úng rồi nói không có việc gì, thật là muốn làm người ta tức chết mà, thật tức chết mình mà. Đáng giận !
Nhưng cho dù chú chó Bắc Mỹ kia xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến chuyện của cô nha ! Dù sao bỏ tiền mua chó không phải là cô, nuôi nó thành bệnh tật, thậm chí chết đi cũng không phải là cô, cho nên cô không cần cảm thấy bất an.
Ân, đúng vậy, không liên quan đến cô, không liên quan đến cô, không liên quan…
Đáng giận ! Nói là nói như vậy, nhưng cô không có cách làm ình không nghĩ đến nha !
Trên tường vang lên tiếng nhạc báo đã kết thúc giờ làm.
Cô nhíu mày, hít một hơi thật sâu quyết định mình sẽ đi gọi điện thoại.
Cô lấy di động trong túi ra, tìm tên Liễu Kiệt trong danh bạ, bấm phím gọi, vừa kết nối mới đổ được hai chuông thì anh ta đã nghe máy.
“Này” Giọng nói xuyên qua điện thoại truyền vào tai cô.
“Là tôi, Vương Hải Nhi”
“Tôi biết, trên điện thoại có hiện tên”
“Nha” Nhanh nói về con chó nhỏ đi, bây giờ nó thế nào, có khỏe mạnh không ?
“Có việc gì sao ?”
Đáng giận ! Anh ta hỏi vội như vậy làm gì ? Anh ta hỏi như vậy thì làm sao cô trả lời đây.
“Ừ, tôi chỉ muốn hỏi anh đã xong việc chưa ? Có muốn cùng tôi đi ăn cơm không, cơm tối xong thì đến pub 9 night chơi. Lúc trước tôi có hứa với anh, dẫn anh đi cửa sau để khỏi mất tiền bàn, anh còn nhớ không ?”
“Thật có lỗi, hôm nay không được”
Cô sửng sốt, không ngờ anh ta lại từ chối như vậy “Vì sao ?” Cô tò mò hỏi.
“Tôi có việc phải về nhà”
Chuyện gì ? Là con chó nhỏ xảy ra chuyện gì sao ? Cô muốn hỏi như vậy nhưng không thể mở miệng nói được.
“Nha ! Anh đã có việc thì thôi để lần khác. Vậy…tôi tắt máy”
“Hải Nhi, chờ một chút” Anh bỗng gọi cô.
“Sao vậy ?” Cô không tự chủ được tay nắm chặt di động, nín thở áp tai vào điện thoại.
“Ân…chỉ là về con chó nhỏ…” Anh lại nói một nửa rồi dừng lại, sau một lúc im lặng thì nói tiếp “Quên đi, không có việc gì”
“Không có gì mới lạ” Bỗng nhiên Vương Hải Nhi nóng vội mà thốt ra lời “Rõ ràng anh có chuyện muốn nói với tôi mà cứ ấp a ấp úng, cứ vòng vo như các bà các chị vậy hả ?”
Các bà các chị ? Liễu Kiệt ở đầu bên kia điện thoại thiếu chút nữa hộc máu mà chết, cô gái nhỏ này mắng anh cũng nặng quá đi, từ khi biết cô đến nay, ngoại trừ cô khen anh là đẹp trai ra thì những lời bình phẩm không có được một câu tốt đẹp, thật không biết hai mắt hay đầu của anh có vấn đề gì mà lại đi thích cô cơ chứ.
“Tôi muốn mang con chó đi bác sĩ thú ý” Nếu cô muốn biết thì anh sẽ nói cho cô.
“Con chó bị gì vậy ?” Giọng nói cô lo lắng vang lên.
“Không có gì” Nghe được giọng nói lo lắng của cô, nên anh cố ý không trả lời rõ ràng.
“Nếu nó không có việc gì thì đi khám làm gì ?” Quả nhiên cô lập tức tra hỏi.
“Tôi chỉ lo lắng một chút mà thôi”
“Lo lắng cái gì ?”
“Buổi sáng tôi thấy nó có vẻ kỳ quái” Anh cứ chậm rãi mở miệng nói với cô.
“Là kỳ quái như thế nào ?”
“Tôi cũng không biết nói thế nào nữa”
“Dùng miệng nói nha !” Đột nhiên cô nói to, giọng nói có vẻ lo lắng lại có chút tức giận.
Liễu Kiệt lặng lẽ cười, không ngờ cô lại trúng kế.
“Buổi sáng tỉnh dậy thấy nó lười biếng không nhúc nhích, đút cho nó ăn cái gì nó cũng không ăn, kêu nó đến nó cũng không để ý đến tôi, tôi không biết nó bị gì nữa, mà tôi lại vội vàng đi làm, cho nên liền đổ một ít thức ăn cho chó ra bát cho nó, không biết nó có ăn hay không”
Cô vội vàng hỏi “Lúc trưa anh không trở về xem nó sao ?”
“Không phải lúc trưa tôi ở cùng với cô à ?”
“Anh thật ngu ngốc, đại ngu ngốc” Cô sốt ruột mắng to.
“Cái cô này, tôi có chọc gì cô đâu ?” Liễu Kiệt nhịn không được nhíu mày, cô lại dám mắng anh là ngu ngốc !?
“Chó không thoải mái mà anh cũng không lo lắng sao ?” Cô dùng giọng tức giận hỏi anh.
“Không phải tôi đã nói với cô là giờ tôi sẽ đưa nó đi đến thú y sao ?”
“Anh nên đưa nó đi vào buổi sáng”
“Có bệnh viện thú y mở cửa sớm như vậy sao ?”
“Có !” Theo cô biết thì có.
“Nhưng là tôi không biết nha !”
“Không biết thì anh phải hỏi tôi chứ” Cô tức giận hét lên.
Liễu Kiệt nhịn không được khóe môi cong lên, cố ý im lặng một chút mới mở miệng thong thả nói “Không phải cô muốn không có chút liên quan gì đến con chó đó sao ?”
Khí thế vốn có của cô nay thay bằng im lặng không nói, khi anh ghĩ cô sẽ làm đà điểu thì bất ngờ cô lại nhỏ giọng phủ nhận “Tôi không nói như vậy”
“Vậy ý của cô là sẽ giúp tôi ?”
“Nếu anh thật sự có vấn đề thì có thể hỏi tôi, nhưng đùng mong tôi sẽ nuôi nó” Mặc dù cô có chút mềm lòng, nhưng giọng nói vẫn nghiêm chỉnh thanh minh.
“Được, dù sao tôi cũng đã biết rồi” Liễu Kiệt than nhẹ, bởi vì từ khi gặp cô, anh phát hiện cô có khả năng điều khiển cảm xúc của anh, mà chính anh lại không có cách ngăn cản, vẫn là đầu hàng nhận lệnh.
Về phần chú chó Bắc Mỹ nuôi ở nhà anh, mặc kệ bây giờ là anh nuôi hay cô nuôi thì cũng không có gì thay đổi, vì sớm hay muộn gì cô cũng phải gả cho anh thôi, cuối cùng con chó Bắc Mỹ kia sẽ trở thành thú cưng của hai người.
Kết hôn, thật không ngờ tới suy nghĩ này chưa bao giờ ở trong đầu anh, nhưng hiện tại lại dễ dàng chấp nhận như vậy, hơn nữa một chút cảm giác khó chịu cũng không có, ngược lại còn có chút chờ mong. Tất cả có phải do yêu quá mù quáng rồi không ? Suy nghĩ lại thì đúng là không có gì để bàn luận.
“….Uy uy ? Người trái đất gọi người ngoài hành tinh, nghe được thì trả lời”
Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói trêu chọc của cô làm cho anh phục hồi lại tinh thần, không tự chủ được bật cười. Người trái đất ? Người ngoài hành tinh ?
“Sao vậy ?” Anh hỏi.
“Đột nhiên anh không rên một tiếng nào cả còn hỏi tôi làm sao ?” Cô tức giận trả lời “Tôi nói tôi biết một phòng bệnh thú y rất tốt, có muốn tôi đưa đi không ?”
“Cầu còn không được nữa là” Lập tức anh tỏ vẻ vui sướng.
“Tôi chờ anh ở chỗ cũ”
“Ok, lát gặp”