Chương 8 :
Thứ nhất là để cho anh đuổi việc những người nói bậy bạ kia.
Thứ hai là để cho anh công khai mối quan hệ này.
Liễu Kiệt cho cô quyền quyết định, nhưng lựa chọn một trong hai làm cho cô không có con đường sống, bởi vì cô không thể để cho anh đuổi việc những người kia được ! Anh thật là gian trá !
Bất quá anh nói cũng không sai, lời đồn đã truyền đến thành như vậy, hơn nữa lại lén lút gặp nhau nên lời đồn càng lúc càng ghê gớm hơn, không bằng công khai mọi chuyện để cho những người nhiều chuyện kia câm miệng đi.
Cho nên cô lựa chọn cái thứ hai, lập tức anh không e dè ở trong công ty nắm tay cô, ôm eo cô, đột nhiên được như vậy thì tâm huyết dâng trào, đôi lúc được ăn cô, còn có thể công khai hẹn hò với cô sau khi tan ca, thật là kiêu ngạo quá đi.
“Anh không sợ sao ?” Vương Hải Nhi nhìn anh, hoài nghi hỏi.
“Sợ cái gì ?” Liễu Kiệt đang lái xe thì quay đầu nhìn cô một cái.
“Sợ công ty lật đổ”
“Đây là ý gì ?” Liễu Kiệt sửng sốt một hồi, dở khóc dở cười đáp lại.
“Anh làm tổng giám đốc mà còn tan việc sớm hơn cả nhân viên, một chút khái niệm gương mẫu cũng không có, chính là thượng bất chính, hạ tắc loạn, em xem tiền đồ công ty không ai gánh vác lo lắng thôi” Cô tỏ vẻ đắc ý rung đùi.
“Là ai nói lâu rồi không được đi xem phim, đột nhiên bây giờ muốn đi xem phim hả ?” Anh vừa bực mình vừa buồn cười liếc trắng cô một cái. Cô lại dám nói tiền đồ công ty không ai gánh vác lo lắng !?
“Nói tới nói lui, em lại không nói anh nghỉ việc đi xem phim với em” Cô nghịch ngợm câu môi phản bác.
“Em thật là, được tiện nghi rồi còn khoe mẽ” Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, tay Liễu Kiệt với qua kéo cô qua hôn trừng phạt cô một cái, hôn đến khi cô thở hồng hộc thiếu chút nữa là không thở nổi mới thôi “Xem em về sau còn dám nữa không ?”
“Xe ở sau đã nhấn còi rồi, anh còn không nhanh lái xe đi !” Vương Hải Nhi dùng sức hít thở, vẻ mặt đỏ bừng kiều diễm trừng anh một cái. Anh thật là rất xằng bậy ! Cũng không nhìn đây là đâu, rất chi là dọa người nha !
“Người ta chỉ hâm mộ thôi” Liễu Kiệt nhìn vào người trong xe sau qua gương chiếu hậu, rồi nhếch miệng mỉm cười nói với cô, sau đó anh lập tức lấy tay chỉ cảnh cáo người kia.
Thấy động tác ngây thơ của anh, Vương Hải Nhi hoàn toàn không còn lời nào để nói. Đôi khi cô sẽ có cảm giác, dường như anh trải qua một cuộc sống hết sức nghiêm túc, rất nhiều áp lực, cho nên sau khi anh gặp cô, rồi cùng cô quan hệ yêu đương, anh lấy cái cớ là tuổi cô còn trẻ, ngoài miệng nói là đi chơi cùng cô, nhưng trên thực tế là phóng túng áp lực của mình mà thời tuổi trẻ lông bông chưa được hưởng qua.
Bất quá, mặc kệ anh thành công trong sự nghiệp, hoặc là có nét ngây thơ đi chăng nữa thì tất cả cô đều yêu, đều thích.
Lúc này di động trong túi vang lên, cô liền lấy ra nhìn xem, trên màn hình hiện lên tên của mẹ.
“Này ?” Tâm trạng rất tốt, ngay cả nói uy cũng mang theo ý cười.
“Con gái, con mấy giờ thì hết giờ làm ?”
“Sáu giờ” Cô trả lời theo phản xạ, nhưng một giây sau thì cô ngây dại “Mẹ, mẹ muốn hỏi con mấy giờ tan ca để làm chi ?”
“Sáu giờ mẹ chờ con dưới lầu công ty”
“Cái gì ?!” Cô kinh ngạc kêu to “Chờ con ở dưới lầu công ty là thế nào ? Mẹ, không phải mẹ đang ở miền Nam sao ?”
“Mẹ ra Đài Bắc lúc trưa”
“Cái gì ?! Mẹ đã ở Đài Bắc ?” Theo bản năng Vưong Hải Nhi nhảy dựng lên “Vì sao mẹ không nói cho con chuyện mẹ muốn đến Đài Bắc ?”
“Để cho con lấy một đống cớ này cớ nọ trốn ba mẹ sao ?” Hiểu con gái không bằng mẹ.
“Ba mẹ ? Ba cũng đến đây ?” Trời ạ ! Một người đã gian nan lắm rồi, còn đến cả hai người ? Cô muốn xỉu !
“Đương nhiên, con cho là ba có thể yên tâm để ẹ một mình lên Đài Bắc sao ? Mẹ nói cho con nghe, mặc dù còn ba mươi phút nữa mới hết giờ làm việc, nhưng là để phòng ngừa vạn nhất, ba mẹ đã đứng dưới lầu chờ con rồi, cho nên tốt nhất con nên ngoan ngoãn đi, đừng có mơ mà chạy trốn”
Ở dưới lầu công ty ? “Hiện tại mẹ em đang ở công ty”
“Em đừng mong mà lừa anh”
“Em nói thật mà” Cô lớn tiếng trả lời.
Đầu điện thoại bên kia đột nhiên im lặng, sau đó tiếng nói thong thả hoài nghi của Vương mẹ mới vang lên “Con gái, không phải từ đầu đến cuối con lừa mẹ đấy chứ, thật ra con không trúng tuyển vào Anyana, không đi làm ở đây đúng không ?”
“Con không lừa mẹ” Giọng nói của cô kiên định, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác vô lực.
“Được, chỉ cần mẹ vẫn đứng ở đại sảnh công ty, thì nhất định phải đợi con đi ra” Cái này bà mới yên tâm.
Thật sự cô muốn té xỉu “Mẹ, bây giờ con không ở trong công ty, mẹ đừng náo loạn nữa được không ? Buổi tối mẹ muốn ở lại Đài Bắc à ? Mẹ muốn nghỉ ngơi ở đâu ? Ngủ ở khách sạn hả mẹ ? Mẹ ở phòng mấy ?”
“Nói phòng khách sạn cho con hả, con sẽ tìm đến ba mẹ sao ? Không có khả năng, mẹ ở đây chờ con hết giờ làm có vẻ an toàn hơn”
“Mẹ…” Cô khóc không ra nuớc mắt kêu lên.
“Hai bác tới Đài Bắc làm gì ?” Liễu Kiệt ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi. Điện thoại của cô lúc nói chuyện âm vọng ra rất lớn, cho nên khi hai mẹ con cô nói chuyện, đại khái là anh đều nghe được hết.
“Mẹ, ba mẹ tới Đài Bắc làm gì ?” Vương Hải Nhi hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén cảm xúc không khống chế được, mở miệng hỏi thêm lần nữa.
“Đến dẫn con đi xem mắt”
“Mẹ nói cái gì ?” Áp lực mới đè xuống nay lại bùng nổ, cô kêu lên, hai mắt mở to, vẻ mặt khó có thể tin, tay nắm chặt di động, sau một lúc lâu mới dịu dàng dụ dỗ mẹ “Mẹ, vừa rồi mẹ nói cái gì ? Lặp lại một lần nữa đi mẹ, một lần này nữa thôi”
“Con gái, ba mẹ tới đưa con đi xem mắt, đối tượng là con trai của bạn ba, bộ dạng cao ráo đẹp trai, sự nghiệp thành công, là đối tượng tốt rất hiếm có, nhất định con sẽ thích cậu ta, khó nhất là, cậu ta cũng là cao thủ taekwondo, ba con rất vừa lòng với cậu ta, nhất định con phải dùng sức nắm chặt cơ hội tốt này nghe không”
“Ba hài lòng anh ta ? Vậy mẹ nói ba gả cho anh ta đi” Vương Hải Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái con bé này nói bậy bạ gì đó !”
“Vốn liền…” Cô giận không thể kiền chế được hét lên với di động, chưa nói xong thì điện thoại đã bị Liễu Kiệt cướp mất.
“Bác gái khỏe, cháu là Liễu Kiệt, là bạn trai của Hải Nhi” Anh đem xe dừng lại xong, bắt đầu bình tĩnh giới thiệu bản thân mình.
“Bạn trai ? Con gái tôi không có bạn trai”
Đột nhiên cả người Liễu Kiệt cứng ngắc…
“Có lẽ Hải Nhi bận việc quá nên đã quên nói chuyện này với bác” Anh nhẹ giọng giải thích “Nhưng không sao cả, nếu bác gái và bác trai đã lên Đài Bắc thì buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như là gặp mặt được không bác ? Cháu cũng đang sắp xếp thời gian để đến chào hỏi hai bác”
“Cậu nói con gái tôi nghe điện thoại đi”
“Bác chờ ạ” Liễu Kiệt đưa di động trả lại cho Vương Hải Nhi.
“Này ?” Cô hoàn toàn sợ hãi, đã mất đi khí thế lúc truớc.
“Con gái, cậu ta là ai ? Cậu ta đúng là bạn trai con sao ? Con không cần tuỳ tiện tìm một người qua đường Giáp đến hù mẹ, nếu không mẹ sẽ nói ba con đánh gãy tay chân cái người qua đường Giáp kia”
Như vậy người qua đường Giáp cũng quá vô tội đi ?
Thân là con gái duy nhất của ba mẹ, nên Vương Hải Nhi rất hiểu biết cá tính và tính tình của ba mẹ. Tuy ba ba là trụ cột đứng đầu trong nhà, nhưng căn cứ vào nguyên tắc yêu vợ, thì phần lớn vợ nói gì thì ba ba nghe nấy, chỉ khi tính tình bướng bỉnh quật cường phát tác thì mười cái xe lớn đều không thể làm ba nhúc nhích.
Về phần mẹ, mặc dù mẹ hay lải nhải, luôn tuỳ hứng làm theo ý mình…hai điểm này là do ba cưng chiều quá mà ra…nhưng chỉ cần nắm được nhược điểm thì muốn thay đổi ý tưởng của mẹ còn dễ dàng gấp trăm lần so với ba ba.
“Mẹ, mẹ chưa từng nghe qua tên Liễu Kiệt sao ? Anh ấy là cha đẻ của sản phẩm Anyana, cũng là tổng giám đốc của công ty Anyana, không phải là người qua đường Giáp như mẹ nói a !” Cô cố ý nói ra Anyana hai lần, cũng không tin xuất ra chiêu bài này mà mẹ lại không chú ý.
“Anyana ?” Quả nhiên, ở đầu điện thoại bên kia bà sợ hãi kêu lên “Hải Nhi, vừa rồi con nói cái gì ? Ai là cha đẻ của Anyana, ai là tổng giám đốc Anyana ?”
“Liễu Kiệt nha”
“Ai là Liễu Kiệt ?”
“Chính là bạn trai con, không phải anh ấy vừa giới thiệu với mẹ rồi à ?”
“Con, ý của con là nói, nói…” Vương mẹ kích động lắp bắp “Bạn trai của con là tổng giám đốc Anyana, ông chủ của con, bộ dạng đẹp trai cao ráo, thông minh, có tiền, lại là tổng giám đốc độc thân hoàng kim…không, người đàn ông độc thân kim cương chứ ?”
Giọng nói cao vút của bà xuyên qua điện thoại, làm cho Liễu Kiệt nghe rõ ràng rành mạch, anh nhíu mày nhìn Vương Hải Nhi, vẻ mặt như muốn nói : nghe thấy chưa, anh là đàn ông độc thân kim cương đấy, làm cho cô buồn cười đánh nhẹ anh một cái.
“Mẹ, làm sao mẹ biết bộ dạng anh ấy cao ráo đẹp trai ? Đàn ông thành công trong sự nghiệp đều là các bác bốn mươi, năm mươi cả, còn có bụng bia, tóc trên trán lưa thưa vài sợi, có lẽ đây mới là diện mạo thật của anh ấy” Cô cố ý chê bai anh.
“Con gái a, tuy rằng mẹ ở miền Nam, nhưng cũng không phải là người lạc hậu, làm như mẹ không xem tin tức, tạp chí không bằng ? Mẹ đã xem ảnh chụp cậu ta trên báo, bộ dạng cậu ta rất tuấn tú, nhưng lại thật trẻ tuổi, hình như năm nay mới ba mươi hai tuổi mà thôi. Cậu ta thật là bạn trai con à ? Con thật sự kết giao cùng cậu ta sao ? Không lừa mẹ đấy chứ ?”
“Người lạc hậu sao ?” Liễu Kiệt nghe vậy cười như không cười nhìn cô, vì lúc trước cô không nhận ra anh.
“Con gái, cậu ta còn ở bên con không ? Đưa điện thoại ẹ nói chuyện với cậu ta một chút” Nghe giọng nói của anh vang lên, bà nhanh yêu cầu với cô.
Vương Hải Nhi hung hăng trừng anh một cái, lại đánh anh một cái vào ngực, mới đưa di động cho anh “Mẹ em muốn nói chuyện với anh”
“Bác gái, cháu là Liễu Kiệt”
“Liễu tiên sinh sao ?”
“Bác gái có thể gọi tên của cháu cũng được, không sao hết”
“Được, bác sẽ không khách khí nữa, Liễu Kiệt, vừa rồi cháu mời hai bác ăn cơm giờ còn tính nữa không ?”
“Thưa bác, đương nhiên vẫn còn ạ. Cháu chỉ không biết hai bác có vui khi cháu đón tiếp không thôi ?”
“Đương nhiên là được, nhưng tối hôm nay chúng ta đã có một bữa cơm rồi”
“Thế ạ ? Cũng không sao cả, lần khác cũng được mà bác”
“Liễu Kiệt”
“Vâng, bác gái”
“Bác không muốn nói dối cậu, thật ra bữa cơm tối này là thay Hải Nhi giới thiệu đối tượng xem mắt”
Liễu Kiệt nhíu mày trầm mặc không nói, giờ phút này anh không biết mình nên nói cái gì.
“Tuy rằng làm như vậy thì có chút băn khoăn với người ta, nhưng tối nay cậu có thể đi cùng Hải Nhi đến đó không, để cho người ta biết hai người đang kết giao ?” Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói do dự của Vương mẹ.
“Được ạ” Anh không chút do dự lập tức trả lời, sau đó kiên định mở miệng “Cảm ơn bác gái, cháu sẽ đi cùng Hải Nhi đến đó”
Hải Nhi là của anh, ai cũng đừng mơ tưởng một bước đến gần cô !
“Tại sao anh lại đồng ý ?” Sau khi cúp điện thoại, Vương Hải Nhi liền nhíu mày nhìn Liễu Kiệt.
“Em chỉ muốn đi một mình ?”
Cô gật đầu.
“Chẳng lẽ em muốn xem mắt ?”
Cô liếc anh một cái “Căn bản là em không muốn đi”
“Em không để ý đến ba mẹ em sao ? Nghe giọng nói khí thế của mẹ em, thì nhất định bà sẽ ôm cây đợi thỏ ở dưới tầng một, đến khi đón được em mới thôi” Liễu Kiệt nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Em không có trong công ty, bà không đợi được sẽ tự động rời đi thôi”
“Em chắc chắn chứ ?”
Không, cô không chắc chắn chút nào cả.
Trên thực tế cô lo lắng nếu hôm nay ba mẹ không đón được cô, thì ngày mai sẽ tái diễn trò cũ, mà còn phô trương hơn nữa, có thể sẽ đi vào công ty tìm cô luôn ấy. Bà là khách hàng trung thành yêu mến sản phẩm Anyana, khẳng định bà sẽ không bỏ qua cơ hội tìm hiểu tình hình thực tế của công ty, hơn nữa bà còn biết chuyện con gái bà đang kết giao cùng tổng giám đốc Anyana….
“Tránh được nhất thời, không trốn được cả đời”
“Đương nhiên em biết đạo lý này, nhưng lại biết chết sớm thì đầu thai sớm, nhưng mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng tượng đâu” Vương Hải Nhi tức giận quăng cho anh cái nhìn xem thường, phiền chán nói.
“Em phiền chán gì chứ ? Anh cảm thấy mẹ vợ tương lai rất thích hình mẫu con rể chuẩn như anh”
“Vô nghĩa, bởi vì mẹ em là khách hàng trung thành của Anyana, vừa nghe anh là ông chủ Anyana, thì cho dù anh lớn lên giống đầu heo bà cũng thích anh”
Đầu heo ? “Em thật là…”
“Hơn nữa, bây giờ vấn đề không phải ở mẹ em, mà là ở ba em” Cô nhíu mày sầu lo nói.
Xem cô lo lắng như vậy, Liễu Kiệt liền vuốt nhẹ tóc cô, lại cọ cọ mặt của cô, dịu dàng nói “Đừng lo lắng, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh cũng ở bên cạnh em”
“Anh không biết ba em quật cường trâu bò thế nào đâu, khi ba em đã quyết định hay thích một người nào đó, nếu muốn thay đổi ý tưởng hay quyết định của ba thì căn bản là chuyện không có khả năng” Đối mặt với nhu tình của anh, Vương Hải Nhi chỉ biết lắc đầu, vẻ lo lắng trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm.
“Em lo lắng ba em đã chọn được con rể vừa mắt rồi thì không có khả năng tiếp nhận anh hay thích anh sao ?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh thật sự rất thất vọng, thì ra em không tin tưởng anh gì cả !” Đột nhiên Liễu Kiệt thở dài rất đáng thương, chỉ tiếc làm như vậy cũng không nhận được một nụ cười của giai nhân.
Thoạt nhìn cô thật sự rất lo lắng, dường như tự trách mình, thậm chí còn sắp khóc nữa, không, không phải sắp khóc, mà là đã khóc rồi.
“Này” Anh nhẹ giọng gọi cô, tay nắm chặt tay cô, đưa lên môi hôn rất dịu dàng. “Đừng lo lắng được không ? Không có việc gì, em phải tin tưởng anh” Anh dịu dàng an ủi.
“Em nên nói sớm với ba mẹ chuyện của chúng ta, nếu như ba mẹ biết em có bạn trai ở Đài Bắc, thì hôm nay sẽ không có chuyện này xảy ra, tất cả nên trách em” Cô nghẹn ngào nói nhỏ, nước mắt chảy xuống, nhìn đau lòng không thôi.
“Em thật ngốc” Nghe thấy cô ão não tự trách mình, khiến anh có chút muốn cười “Không nên ở trong này làm chuyện vô ích, chúng ta nên suy nghĩ biện pháp để ba em nhận anh làm con rể, không chán ghét anh mới đúng”
“Không có cách nào hết, tính ba em biết rõ, trừ khi…” Vương Hải Nhi đang nói đột nhiên ngừng lại, hai mắt thì thong thả trợn ngược lên.
“Trừ khi cái gì ?” Liễu Kiệt tò mò liếc cô nàng tinh quái này một cái, thấy cô lúc trước là vẻ mặt lo lắng, nhưng bây giờ là tràn ngập năng lượng nhìn anh “Làm sao vậy ?”
“Chỉ cần nói với ba là em đã mang thai con của anh, vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ đến tương lai của hai chúng ta, em không tin là ba em sẽ không tiếp nhận anh” Cô thật bội phục suy nghĩ tuyệt diệu của mình !
“Quả nhiên là biện pháp tốt” Liễu Kiệt có chút đăm chiêu gật đầu.
“Anh cũng nghĩ như vậy à ? Thật tốt quá” Rốt cuộc Vương Hải Nhi nín khóc mỉm cười.
Cuối cùng cũng thấy cô nở nụ cười, nên Liễu Kiệt cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Được, một khi đã quyết định như vậy, chúng ta nên đi thôi !” Miệng anh bất giác nhếch lên, đột nhiên hứng trí bừng bừng nói với cô.
“Đi ? Đi đến chỗ nào ?” Vẻ mặt Vương Hải Nhi mờ mịt nhìn anh “Từ bây giờ đến thời gian đi xem mắt còn khoảng hơn hai tiếng nữa, chúng ta đến sớm để làm gì chứ ?”
“Không phải đi tới đó”
“Không phải đến đó thì chúng ta còn đi đâu nữa?”
“Khách sạn mini” Liễu Kiệt tà ác nhìn cô.
“Cái gì ?” Cô nghĩ mình nghe lầm rồi.
“Nếu em cảm thấy khách sạn mini không lãng mạn thì đến khách sạn tình yêu đi” Anh ái muội nháy mắt mấy cái với cô.
Vương Hải Nhi ngây người một chút, bất chợt hiểu được ý của anh thì mặt đỏ lên.
“Này, anh nói bậy bạ gì đó ?” Cô trừng anh một cái.
“Nếu muốn có thai để cưới, thì bây giờ chúng ta nên cố gắng không phải sao ?” Vẻ mặt anh đương nhiên, tỏ vẻ nói năng lý lẽ hùng hồn, sau đó anh cong môi cười rồi hất cằm chỉ về phía trước “Xem, ngay cả ông trời cũng giúp chúng ta nha, khách sạn tình yêu đa nằm ở phía trước”
Lập tức Vương Hải Nhi quay đầu nhìn về phía trước, quả nhiên thấy một bảng hiệu khách sạn đang chớp lóe ánh đèn nê-on.
Trời ạ ! Thật sự có nha, này là sao đây ? Chẳng lẽ ông trời cũng ra tay giúp đỡ sao ?
Không đúng, nhất định là anh đã biết có khách sạn ở đây rồi, cho nên mới chạy xe đến đây.
Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ này nọ, thì anh đã đem xe chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn, làm cho cô khó có thể tin hai mắt trợn to.
“Này, Liễu Kiệt, anh muốn làm gì ? Làm chi đem xe đỗ ở đây nha ? Nhanh chạy xe ra đi, nhanh lên !”
Cô khẩn cấp đánh vào tay anh, hoảng hốt kêu to.
“Vì sao muốn đi ra ngoài ? Còn nữa, em đang hoảng hốt chuyện gì nha ?” Liễu Kiệt buồn cười hỏi “Đây cũng không phải là lần đầu tiên của chúng ta”
“Anh có biết đây là đâu không ?” Vẻ mặt cô nghiêm túc trừng anh.
“Không phải là khách sạn tình yêu sao ?”
“Nơi đây là những cặp vợ chồng có hẹn hò ngoại tình, còn có…” Cô cố ý tạm dừng một chút “Là nơi sản xuất ra những bộ phim sex”
Đầu tiên là Liễu Kiệt sửng sốt một chút, giây sau thì cười to ra tiếng “Là nơi sản xuất ra những bộ phim sex”
“Anh cười cái gì ? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua chuyện như vậy sao ? Bọn họ sẽ trang bị những máy quay trong phòng, sau đó đem tình huống của tình nhân đến hẹn hò chế thành phim để bán”
“Chẳng qua là có những người kinh doanh không có đạo đức, khách sạn này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy”
“Sao anh lại biết”
“Bởi vì anh đã đến rất nhiều lần”
“Anh đã đến rất nhiều lần ?” Vương Hải Nhi nheo hai mắt lại, tùng chữ từng chữ phun ra.
Liễu Kiệt không ngờ mình lại nói ra khỏi miệng lưu loát như vậy, nhưng tất cả là chuyện đã xảy ra trước khi anh quen cô, sau khi quen cô rồi thì anh đã cải tà quy chính, điều này cô nên biết rõ mới phải.
“Hải Nhi, anh lớn hơn em chín tuổi, một người đàn ông không mang phụ nữ về nhà thì chỉ có đến những nơi như thế này thôi” Anh thử giải thích với cô.
Thật ra trước khi kết giao với anh, ở pub 9 night cô đã có nghe qua, cũng biết anh rất phóng túng trong quan hệ, thường thường anh chỉ có tình một đêm, bất quá, tất cả cũng đã là chuyện quá khứ, cho nên cô không để ý, nhưng chuyện này thì lần đầu tiên cô nghe được.
“Cũng không mang phụ nữ về nhà ?” Cô hoài nghi hỏi.
“Cũng không”
“Một lần cũng không có ?”
“Một lần cũng không có”
“Oa oa oa” Cô nhịn không được sợ hãi kêu lên, bởi vì cô thấy anh đang nói thật “Cho nên em là người đầu tiên anh mang về nhà ?” Cô cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Em thật là”
“Oa !” Ngoài sợ hãi mà than ra, đột nhiên cô không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy rất cảm động, rất cảm động. Cô là người đầu tiên anh mang về nhà nha ! Quả nhiên cô đối với anh không giống người thường, là độc nhất vô nhị, cô rất vui vẻ a.
Khi cô còn đang say mê, thì anh đã xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa cho cô.
“Xuống xe đi” Anh vươn tay ra chuẩn bị đỡ cô xuống xe.
Cô đang say mê trong ảo mộng rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, cũng muốn thảo luận chuyện của hai người “Chúng ta về nhà được không ?” Cô vẫn lo lắng sợ bị quay phim.
“Em không hiếu kỳ bên trong khách sạn tình yêu trông thế nào sao ? Bên trong có rất nhiều đồ chơi nha !” Liễu Kiệt cố ý dụ dỗ cô.
“Có rất nhiều đồ chơi ?” Cô bắt đầu lung lay.
“Em chưa bao giờ thấy qua”
“Em chưa thấy qua cái gì ?” Oa, cô lại càng lung lay hơn.
“Ví dụ như : trong phòng bốn phía đều có gương, giường rung động, có còng tay, xiêng chân, roi da…”
“Ngừng !” Cô vội vàng dơ tay ra stop, anh nói ra làm cho cô không khỏi đỏ mặt lên, toàn bộ cơ thể theo tưởng tượng mà nóng dần lên.
“Anh muốn em, Hải Nhi” Đột nhiên anh nghiêng về phía cô, hai mắt rực lửa dục vọng ngóng nhìn cô, giọng nói khàn khàn nam tính nói “Có thể không ?”
Khi anh nhìn cô như vậy, nói với cô như vậy, lại làm cho người cô nóng lên như vậy, hại cả đầu cô chỉ suy nghĩ đến phòng có gương, giường rung động, còng tay, xiềng chân, roi da, thì muốn cô lắc đầu nói không với anh thế nào đây ?
Người đàn ông này…
Quá hư hỏng đi !