Chương 5.2
Sưu tầm
"Hải Nhi, em có biết anh là ai không?" Anh miễn cưỡng rời đi đôi môi ngọt ngào mê người của cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt say mê mờ mịt của cô, giọng nói khàn khàn hỏi.
"Hải Nhi" Anh khàn khàn gọi tên cô, ánh mắt u ám nóng rực nhìn cô ra mệnh lệnh "Nói cho anh biết, anh là ai?"
Bây giờ có lẽ cô nửa tỉnh nửa mê chưa tỉnh hẳn, có lẽ cô nghĩ đây chỉ là giấc mơ, nhưng anh muốn cô biết được rõ ràng, giờ phút này người đang ôm cô, hôn cô là Liễu Kiệt, mà không phải kẻ nào khác.
"Anh là....Liễu Kiệt" Vẻ mặt cô mê man tựa hồ có chút hoàn hồn.
Anh hài lòng cong khóe miệng, lại cúi đầu hôn cô lần nữa "Đúng vậy, anh là Liễu Kiệt" Anh dán trên môi cô, vừa hôn vừa nói, chỉ cần cô biết anh là ai là đủ rồi.
Đêm nay, cô trở thành người phụ nữ của anh.
o0o
Ngoại trừ ba mẹ của cô ra, Vương Hải Nhi nằm mơ cũng không có cái gì khác, không ngờ trên thế giới này còn có người thứ ba có thể làm cho cô cảm giác muốn trốn tránh cũng không được.
Liễu Kiệt...
Trời ạ ! Rốt cuộc cô bị gì vậy, chắc dây thần kinh chạy sai đường rồi, nên cô mới cùng anh ta làm ra cái chuyện ái muội này đây?
Cô thật ngu ngốc, cô thật ngu ngốc, cho dù có ngủ thì sao lại ngủ say như vậy chứ, tại sao người lại ham ngủ như vậy chứ, cũng không nên mơ mơ màng màng mà ngủ với đàn ông hết một đêm chứ, đến ngày hôm sau mới ngu ngơ phát hiện ra, chuyện này đúng là chết quách đi cho rồi !
Thật ra, thất thân là chuyện nhỏ, dù sao cô cũng không để ý đến cái màng trinh mỏng manh kia, hơn nữa nghe nói đàn ông rất sợ đụng vào gái còn trinh, nhưng vấn đề ở chỗ, rốt cuộc về sau cô dùng thái độ gì mà gặp Liễu Kiệt đây?
Cô không muốn mất đi một người bạn như vậy, cho dù cô đồng ý buông tha cho tình bạn giữa hai người, nhưng anh ta vẫn là bạn đồng nghiệp với cô nha, nếu sau này không cẩn thận cô gặp phải anh ta, như vậy là xấu hổ quá rồi còn gì? Trừ phi cô từ bỏ công việc đó đi.
Nhưng làm vậy chẳng phải mất đi công việc lẫn bạn bè sao?
Không, cô không cần làm vậy. Công việc và bạn bè cô không muốn mất thứ gì cả, nhưng tiếp theo cô nên làm thế nào đây?
Làm như không có xảy ra chuyện gì đi.
Nhưng vậy cũng không được đâu, vì chuyện này cô đã nghỉ ở nhà hai ngày, còn trốn được việc làm ở pub của anh hai ngày, ngay cả bản thân cũng không về nhà, làm sao có thể làm như không có chuyện gì xảy ra được chứ?
Vậy nên đổ tội cho việc say rượu làm loạn đi.
Ách, Vương Hải Nhi, thần kinh mày có vấn đề rồi sao? Tối hôm đó mày không uống rượu nha!
Đáng giận, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, rốt cuộc còn cách nào để làm nữa không chứ? Chẳng lẽ muốn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta à, hung hăng trách cứ anh ta à, sau đó lại hào phóng tha thứ cho anh ta à, từ nay về sau xem như chưa có gì xảy ra, tất cả tan thành mây khói, thế giới hòa bình à?
Di?
Cách này cũng không tệ lắm nha !
Đột nhiên Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui sướng như rẽ mây nhìn trời thấy được ánh sáng. Tại sao lúc đầu cô không nghĩ đến cách này chứ?
Tuy rằng cô không biết sau đêm đó Liễu kiệt có suy nghĩ gì, bởi vì trước khi anh ta tỉnh lại thì cô đã chuồn mất, nhưng với trình độ anh được phái nữ chào đón, lại được hưởng thụ mỹ nữ vây quanh như vậy, xem ra tình hình anh ta cũng hy vọng chuyện đêm đó xảy ra là ngoài ý muốn, sau đó chuyện to hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không đi.
Thật là, suy nghĩ cả nửa ngày, không phải cô là người tự mình đi tìm phiền não đấy chứ?
Tay cô gõ gõ lên đầu mình, càng suy nghĩ thì càng có khả năng như vậy.
"Thật sự là rất ngu ngốc" Cô thì thào tự mắng chính mình, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên chạy đến phòng khách, lấy di động cô đã tắt hai ngày ở trong túi ra, mở nguồn lên.
Chỉ cần nhìn anh ta có gọi, hay là nhắn tin cho cô không, thì đại khái có thể biết thái độ và phản ứng của anh ta với chuyện này.
Cô nhấn bốn số mật mã, thành công khởi động máy lên, đợi di động tìm được mạng xong thì có hai tin nhắn thông bái gửi đến, lập tức cô nhấn phím nghe lại.
"Em đang ở đâu, con chó nhỏ nhìn không ổn cho lắm, anh không biết làm thế nào cả?" Đây là tin nhắn thoại thứ nhất.