3.
“Cô Cố, cục máu đông trong đầu ngài Chu về cơ bản đã tan hết, ký ức cũng khôi phục dần dần.
Còn về phần ký ức trong mấy năm gần đây mà cô đề cập, tỷ lệ nhớ lại chỉ có 15%.”
“Xác suất này cực kỳ thấp.”
Ngồi trong văn phòng bác sĩ gia đình, bác sĩ Vương nhìn tôi với vài phần thương hại: “Cô Cố, nhà họ Chu đã có kế hoạch liên hôn với nhà họ Thẩm.
Ngài chu và cô Thẩm là thanh mai trúc mã, cô ở lại đó không danh không phận, khi có vài tin đồn nhảm nhí truyền ra, chỉ sợ không tốt cho tất cả mọi người.”
Anh ta đã khuyên tôi rời đi.
Thật lòng mà nói… đã có rất nhiều người nói vậy với tôi.
Cứ như thể tôi là đầu sỏ chia cắt Chu Đình Hoài và Thẩm Nguyệt vậy.
Thế nhưng đâu ai nhớ, tôi mới là vợ chưa cưới của Chu Đình Hoài.
Ngay cả Chu Đình Hoài cũng không thừa nhận.
Tôi hốt hoảng chạy về nhà thì gặp Thẩm Nguyệt đang đứng trong vườn.
Tâm trạng của tôi khi gặp cô ta khá khó tả.
Vừa ghen ghét, cũng cảm thấy áy náy.
Bởi vì hai chúng tôi cùng thích một người đàn ông.
Thế nhưng so với thanh mai trúc mã như cô ta, tôi chỉ như tên trộm lén lút ôm Chu Đình Hoài đi, hòng chiếm cho riêng mình.
Cô ta cũng không hề thích tôi.
Thấy tôi đến, nét mặt cô ta lập tức thay đổi, giọng nói lạnh lùng: “Sao cô vẫn còn ở đây?”
Có điều cô ta lập tức hiểu ra, cười vào mặt tôi.
“Cô vẫn còn ôm hy vọng nhỉ, muốn đợi Đình Hoài nhớ lại rồi đi theo cô đúng không? Đừng có mơ, dù anh ấy có nhớ lại cũng không ở bên cô đâu.
Anh ấy là người thừa kế của nhà họ Chu, còn cô chỉ là một con nhà quê, cỏ ngang đồi mà mơ chạm tới mây à?”
“Anh ấy chỉ có thể ở bên tôi thôi.”
Cô ta nói rất đúng, vừa tự tin lại vừa kiêu ngạo.
Tôi biết.
Tôi hiểu những gì cô ta nói là đúng.
Nhưng tôi không cam lòng.
Dù có phải rời đi, cũng cần chính miệng A Tưởng nói với tôi.
Còn những người khác nói không tính.
Tôi xoay người định đi, chợt Thẩm Nguyệt kéo tôi lại, nở nụ cười đầy ác ý: “Cô chưa từ bỏ thì để tôi giúp nhé.”
Dứt lời, cô ta ngã xuống hồ nước phía sau không hề do dự.
4.
Tôi sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Đình Hoài đã đột nhiên xuất hiện.
Anh cũng nhào ngay xuống nước, cứu Thẩm Nguyệt lên.
Ánh mắt anh nhìn tôi tràn ngập sự lạnh lùng, hung ác mà tôi chưa bao giờ thấy.
Thẩm Nguyệt nhỏ giọng ho khan, giọng cô ta nhỏ xíu: “Đình Hoài, anh đừng trách cô ấy, cô ấy không cố ý…”
“Em không làm vậy mà A Tưởng…”
Còn chưa dứt lời, Chu Đình Hoài đã đá mạnh vào đầu gối tôi.
Bịch một tiếng, tôi quỳ xuống đất.
Hai bên đầu gối chắc đã chạm phải đá vụn, m.áu lập tức tuôn ra.
Nỗi đau thấu tim.
Tôi đau tới mức cuộn tròn người, nhưng Chu Đình Hoài lại đứng nhìn tôi từ trên cao, cơn giận trong mắt không thể át được: “Cố Niệm, nếu Nguyệt Nguyệt có việc gì, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chếc.”
Nói xong, anh bế Thẩm Nguyệt bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo bóng anh, tầm mắt mơ hồ chỉ còn nhìn thấy nụ cười đắc ý của Thẩm Nguyệt.
“Tôi thắng rồi.”
Tôi rũ đôi hàng mi, không nói nên lời.
Thật ra Thẩm Nguyệt sai rồi.
Từ lúc Chu Đình Hoài khôi phục ký ức, cô ta vẫn luôn là người thắng.
Thủ đoạn vụng về kiểu này, thật ra không cần dùng với tôi.
Có lẽ cô ta làm vậy là để tôi hoàn toàn chấm dứt, rời khỏi Chu Đình Hoài.
Trong cơn mê mang, trong đầu tôi hiện lên từng vẻ mặt của anh.
Ghét bỏ, lạnh lùng, ác độc, nham hiểm.
Anh nói: “Bao giờ cô mới cút, tôi muốn cưới Nguyệt Nguyệt.”
“Tôi không thích cô, càng không bao giờ cưới cô!”
“Có phải vì chen chân vào hào môn, làm chó cô cũng chịu không?”
…
“Nguyệt Nguyệt có việc gì, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chếc.”
Hình như tất cả mọi việc đều do một mình tôi tình nguyện.
Nếu tôi biến mất, cuộc đời của Chu Đình Hoài sẽ suôn sẻ hơn.
Dây dưa với anh hoài, là lỗi của tôi.
Tôi nên rời đi mới đúng.
Tôi chớp chớp khóe mắt đang cay, nhìn về vệt nắng cuối trời, lẩm bẩm: “A Tưởng, em không đợi anh nữa đâu.”.