14.
Lại là một lần say rượu tỉnh lại.
Thẩm Nguyệt ngồi đối diện với tôi.
Cô ấy nhìn tôi thật lâu, sau đó lên tiếng: “Chu Đình Hoài, thật ra anh cũng chẳng yêu em.”
“Người anh yêu là Cố Niệm.”
Thẩm Nguyệt kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Ngày chúng tôi về Kinh Thị, cô ấy cũng từng hỏi tôi: “Nếu điều trị xong mà anh quên mất Cố Niệm thì phải làm sao?”
Lúc ấy tôi đã trả lời không chút do dự.
“Dù quên cô ấy bao lần, tôi vẫn sẽ yêu cô ấy.”
Kiên quyết vậy đó, chắc chắn vậy đó.
Lúc ấy Thẩm Nguyệt không tin.
Về sau tôi điều trị xong, đúng là tôi quên A Niệm thật.
Tôi mất kiên nhẫn với cô ấy, không còn yêu cô ấy nữa.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt biết.
Không phải vậy.
Cô ấy cười khổ, lau nước mắt: “Anh nói đúng, dù anh có mất trí nhớ bao nhiêu lần thì anh vẫn sẽ yêu cô ấy, chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi.”
“Có lẽ lúc ban đầu anh thích em, nhưng về sau ánh mắt của anh chỉ đặt lên người Cố Niệm thôi.
Em cảm nhận được nguy cơ ấy, dùng biện pháp ngu ngốc tự làm tổn thương mình, ép cô ấy rời đi.
Em tưởng rằng sau khi cô ấy đi, anh sẽ quên cô ấy, hai chúng ta ở bên nhau, nhưng em nghĩ sai rồi.”
Chuyện không hề như mong muốn.
Sau khi Cố Niệm rời đi, mọi việc xấu dần.
Chu Đình Hoài suốt ngày né tránh chủ đề đính hôn, cả ngày say xỉn ngoài bar.
Thậm chí còn thường xuyên gọi nhầm tên.
Trong lòng anh luôn chỉ có chỗ cho Cố Niệm.
“Cô ấy bỏ đi, anh càng thương nhớ cô ấy hơn.
Thừa nhận đi Chu Đình Hoài, anh yêu cô ấy rồi.”
“Anh đi tìm cô ấy đi.”
Đi tìm người anh yêu.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi trở về ngày hai đứa gặp nhau.
Tôi ở bên cô ấy từng ngày, cùng trải qua những việc mà cô kể.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại khi tôi đá vào gối A Niệm.
“Nếu Nguyệt Nguyệt có việc gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Sắc mặt cô ấy trắng như giấy, hai mắt trống rỗng.
Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đưa cô ấy đi.
Tôi cuống quýt muốn nắm lấy cô ấy, lại đột nhiên tỉnh dậy.
Phòng tôi đen như mực, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đêm ấy, tôi đã nhớ ra tất cả.
Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cái gì gọi là tan nát cõi lòng.
Đau đến không thở nổi.
Chỉ thở thôi cũng thấy đau.
Tôi ôm mặt khóc trong tuyệt vọng, tại sao tôi lại đối xử với bảo bối của tôi như vậy.
Rõ ràng là tôi yêu cô ấy, yêu vào trong xương tủy, tại sao tôi lại không nhận ra, thậm chí còn cần người khác nhắc…
15.
Tôi hấp tấp lái xe về quê.
Bà con thôn xóm thấy tôi thì bĩu môi dè bỉu, như thể tôi là thằng khốn bội tình bạc nghĩa.
Thím Vương lần trước hỏi chuyện chúng tôi còn cố ý hất một chậu nước bẩn lên người tôi, sau đó nhổ nước bọt về phòng.
Tôi im lặng đón nhận tất cả.
Mãi cho tới khi đi tới cửa tiểu học Hy Vọng.
Giờ là giờ tan học, học sinh lục tục ra về.
Không khí cũng dần yên tĩnh lại, tôi cũng chờ được người tôi muốn chờ.
A Niệm.
Cô tươi cười bước ra khỏi trường, dịu dàng nói chuyện với chàng trai bên cạnh, vẻ mặt nhẹ nhàng mà lâu rồi tôi không thấy.
Sau khi tôi mất trí nhớ, lúc nào cô ấy cũng buồn, thương, tươi cười miễn cưỡng.
Cô ấy hiện tại hình như sống rất tốt.
Tôi định bước lên, nhưng chân vô thức dừng lại, A Niệm lại chú ý tới tôi.
Cô ấy bước về phía tôi, người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy em?”
Cố Niệm trả lời rất thản nhiên: “Người yêu cũ.”
Tôi chột dạ, vốn tưởng rằng người kia sẽ cảm thấy không vui, ai ngờ anh ta chỉ ồ lên gật đầu, cười nói: “Vậy hai người tâm sự đi, anh sang bên kia chờ.”
“Đưa túi đây anh cầm cho.”
Cách họ nói chuyện hay trao đổi đều rất thân mật, có một sự ăn ý mà tôi không thể chen vào.
Chờ khi anh ta sang bên kia, A Niệm mới nhìn tôi, nói: “Anh Chu, sao anh có rảnh mà tới đây?”
Câu hỏi còn mang ý trêu chọc.
Tôi nhìn cô ấy, nói rõ từng chữ: “Anh nhớ ra rồi.”
“Anh nhớ hết những kỷ niệm giữa chúng ta rồi.
A Niệm, tất cả là lỗi của anh, anh không nên tổn thương em, anh…”
Tiếng tôi nghẹn lại, khàn khàn, nhưng không bằng một nửa nỗi đau trong lòng tôi.
Cô ấy cười nhạt, giọng rất dịu dàng: “Không cần xin lỗi, anh không sai mà.”
Lúc ấy, tôi cảm nhận được sự tha thứ của ơn trên.
Tôi dè dặt hỏi cô ấy: “Vậy em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa không?”
A Niệm nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Anh Chu, anh còn nhớ những gì mình từng nói không?”
“Khi bạn bè hỏi anh, nếu anh nhớ lại những việc trước đây, liệu có hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy?”
Tôi sửng sốt, tay cũng run run mất không chế.
Tôi nghe thấy cô ấy nói: “Anh nói, anh chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận.”
Hồi ức biến thành con dao, cào nát tim tôi, cào cho ma.su chảy đầm đìa, không dám nhìn thẳng.
Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, nghẹn ngào lên tiếng: “A Niệm, anh sai thật rồi…”
Lần đầu tiên Cố Niệm ngắt lời tôi.
Cô ấy khoe chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “A Tưởng, em sắp kết hôn rồi.”
Chỉ một câu thôi, khiến tôi như rơi vào hầm băng.
Cô ấy nói tiếp: “Anh ấy tốt với em lắm, em rất thích anh ấy.”
Giọng cô ấy rất nhẹ, vô cùng nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng: “Từ rất lâu trước đây em đã nói rồi, hôm nay em nói lại nhé.”
“Từ giờ trở đi, em sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa.”
“Sau này sống tốt nhé.”
Đó là lần cuối cô ấy gọi tôi là A Tưởng, sau đó xoay người rời đi.
Ở phía xa, có người đàn ông nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau bước trên con đường nhỏ.
Đến bóng của họ cũng quấn lấy nhau, không để kẻ nào chen vào giữa.
Giống như tôi và cô ấy đã từng.
Nhưng cũng chỉ là đã từng.
Quãng đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ có được một A Niệm thứ hai nữa.
Càng không có ai cười nói với tôi: “A Tưởng, về nhà đi.”
Ngày hôm nay, A Tưởng mất đi A Niệm.
Chỉ còn Chu Đình Hoài ngồi một mình nhớ thương.
(Kết thúc).