Nhưng điều mà ta không ngờ đến là nó vẫn cứ tiếp tục đến đây.
Lúc cảm ứng thấy khí tức quen thuộc, ta giật cả mình, ẩn thân đi xem quả nhiên là nó.
Nhưng lại không giống như khi trước, nó chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng ở chỗ cũ một lúc hoặc ngồi một chốc rồi lại trầm mặc rời đi.
Xem ra nó thật sự rất thích nơi này.
Thôi, không phải là chuyện của ta nữa.
Lại một quãng thời gian nữa trôi đi, phàm gian có biến. Bắt đầu có chiến tranh, chừng như muốn thay triều đổi đại rồi.
Cũng giống như con người có sinh lão bệnh tử, một triều đại cũng có mệnh số của nó, mệnh số đã tận thì có cái mới thay thế. Đây là quy tắc của tục thế, ai cũng tránh không được.
Nhưng có một ngày, Vi Nguyên đến sườn núi nhỏ này, ta luôn cảm thấy nó rất khác so với thường ngày.
Lông mày nó cứ nhíu lại. Mặc dù từ hồi sau khi ta biến mất, nó đến cũng chẳng cười nói gì nhưng thần sắc chưa từng nghiêm trọng như thế này bao giờ.
Ta không nhịn được đi dò la một chút. Hoá ra người nhà Vi Nguyên trước nay luôn nhớ đến nó nhưng chỉ giả vờ đã quên đi. Đợi khi tường cao nơi hoàng cung sụp đổ thì đột nhiên nhớ ra, còn có một vị cao nhân tu đạo này.
Một thiếu niên gọi Vi Nguyên là ông, đi một bước dập đầu một cái lên núi Tùng Vân, quỳ gối ở ngoài đại môn của phái Huyền Quảng.
Vi Nguyên không gặp, nhưng thiếu niên này rất cứng đầu, bị khiêng xuống núi thì lại tiếp tục leo lên.
Cuối cùng Vi Nguyên cũng đành phải xuất hiện: “Ta đã là người tu đạo, sớm đã đoạn tuyệt trần duyên, không liên quan gì đến trần thế và ngươi nữa, ngươi đi về đi.”
Thiếu niên môi khô khốc run rẩy nói: “Con cháu vô năng, vốn không nên quấy rầy thanh tu của tằng tổ gia gia nhưng trên đời này, ngoài tằng tổ gia gia ra con đã không còn ai để cầu cứu nữa rồi. Nếu tằng tổ gia gia không cứu, thì con chỉ có một con đường chết mà thôi, vậy thì thà chết ở đây luôn vậy.”
Vi Nguyên nhíu mày cụp mắt nhìn con người cực kỳ gầy yếu trước mắt, thiếu niên thoi thóp kia không nói gì nữa.
Ta ẩn thân đứng bên nhìn cảnh tượng này, có một dự cảm không lành.
Thiếu niên không cầm cự được bao lâu thì lăn đùng ngất xỉu. Đám người xung quanh vừa định tiến lên đỡ hắn dậy thì Vi Nguyên đã chầm chậm ngồi xuống, bế hắn lên.
Cái ôm này của nó, không chỉ là ôm đứa trẻ kia, mà còn là nhặt lại cả trần tâm của nó.
Trường Trần nói: “Sư đệ, đệ đừng hồ đồ! Việc này…”
Nó thở dài, chặn đứng câu nói của Trường Trần: “Sư huynh, đệ hiểu cả, nhưng đây là số mệnh của đệ.”
Nó bế thiếu niên kia vào tiểu viện của mình, khoá cửa viện lại, đặt lên trên giường. Nhân lúc nó đang túc trực bên giường, xung quanh không có ai, ta dùng phương pháp mạnh bạo làm nó ngất đi, rồi lôi vào cảnh mộng.
“Thế gian này không có cái gọi là số mệnh đã định. Người tu đạo càng có lòng nghịch mệnh! Giống như ngươi, nhiều người nói ngươi không có tài năng tu đạo, nhưng nhờ bổn toạ chỉ điểm, tu vi không phải rất cao hay sao?”
Nó nhìn ta, không trả lời. Toàn cảnh mộng đột nhiên rung lắc, ta còn chưa kịp cố định lại thì cảnh mộng đã sụp đổ. Nó mở hai mắt ra, chỉnh lại góc chăn cho thiếu niên kia.
Thiếu niên giương tay ra khỏi chăn, túm lấy tay áo nó.
Nó gỡ tay thiếu niên ra đặt lại trong chăn: “Cháu có muốn ở lại đây cùng ta tu đạo không?”
Ánh mắt thiếu niên kia mở ra, hai con ngươi trong vắt vô cùng kiên định: “Nếu như thiên hạ thái bình, con không tiếc hoàng vị nhưng giờ phút này, trẫm không thể bỏ.”
Nó khẽ gật đầu: “Ngủ một giấc ngon đi, ngày mai ta sẽ xuống núi với con.”
Ngu xuẩn vô cùng! Không thể nói lý!
Ta không chịu được nữa liền quay về ngọn núi của mình. Có nghĩ đến kết quả của chuyện này thế nào đi nữa cũng chỉ thấy hai chữ “muốn chết”.
Ngu! Ngu! Ngu!
Đến tột cùng ta cũng chẳng hiểu nổi bọn phàm nhân, cũng chẳng hiểu cái sự cố chấp quá ư vi diệu đó luôn.
Ta dứt khoát không quản không hỏi nữa, cũng chẳng đợi trên núi, cả ngày vào thành giải sầu.
Trong thành có chút tin tức, lười nghe cũng tự mình dạt đến.
Có vẻ như Vi Nguyên xuống núi với thiếu niên kia đã giúp y gỡ gạc hai phần cục diện. Nhất thời nó trở thành nhân vật to lớn nổi bật nhất ở trần thế. Được đồn thổi là vô cùng kì dịêu, cũng bị nói là yêu quái tà đạo.
Nhưng cuối cùng nó không phải là thần tiên, cũng không phải yêu, chỉ là kẻ tu được vài đạo phép, biết bày binh bố trận, cưỡi được gió, nhưng lại không có khả năng biến đậu thành binh, cũng không thể hô mưa gọi gió. Cho dù có bản lĩnh này, đại cục trước mắt cũng không có cách nào cứu vãn nổi.
Cái gì nên sụp đổ thì sẽ sụp đổ, đã không có thì vẫn sẽ không có.
Người tu đạo không được dính líu tới tục thế, là bởi họ đã thoát khỏi tục thường, không thuộc về cũng không đồng đạo với phàm tục. Vi Nguyên tham gia vào chiến trận, không thể thay đổi cục diện nhưng vì nó mà những người không nên chết đã chết, những thứ không nên bị huỷ đã huỷ. Nhiều thứ chất nối, tạo nên nghiệp chướng quá nhiều, khó mà tưởng tượng nổi.
Đến yêu ma cũng không dám ngông cuồng quản chuyện thế tục chính là vì sợ tội nghiệp phản lại. Kết quả tạo ra đều là kiếp số, nhất định phải gánh lấy.
Tục thế còn chưa qua tháng mười, trời đã lạnh cóng, đổ xuống một trận tuyết.
Ta luôn có cảm giác không tốt, đứng ngồi không yên, liền tìm vị trí của Vi Nguyên rồi vội vã đi đến đó.
Vừa hay lại nhìn thấy kết cục.
Giữa đống tuyết nhầy nhụa rải rác toàn xác người. Vi Nguyên đang đẩy thiếu niên mình bảo vệ trong lòng ra về phía một người, chính là Trường Trần.
“Sư huynh, đa tạ…nhưng người tu đạo không thể tham gia vào việc phàm gian, hơn nữa bây giờ đã lực bất tòng tâm rồi. Chỉ mong sư huynh đưa nó về sư môn, nhờ sư phụ cứu lấy tính mạng nó, cũng giống như ngày đó đã cứu đệ vậy.” Nói rồi nhặt kiếm quay người đi, nghênh đón binh lính đang đánh tới từ đằng xa.
Loạn tiễn bay lả tả. Trường Trần hét lên thất thanh một tiếng sư đệ, biết rằng không thể cứu được Vi Nguyên đành phải đem thiếu niên kia ngự kiếm rời đi.
Kỳ thực thiếu niên kia đã chết rồi.
Vi Nguyên đã điểm chút pháp thuật lên người hắn, nhìn thì có vẻ vẫn còn thở. Cũng là vì muốn lừa Trường Trần rời đi, ngoài ra còn muốn đứa trẻ đó được toàn thây yên nghỉ.
Ta vung tay áo, hất tung đám cung tên đó, bắt lấy Vi Nguyên cưỡi mây bay đi.
Ta không biết phải đem nó đi đâu, đành thả nó xuống sườn núi không người. Nó vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ta cứ nghĩ nó không có phản ứng gì, chẳng ngờ nó lại tóm lấy tay áo ta: “Thanh Hồi, xin lỗi.”
Ta giật mình.
“Thanh Hồi…xin lỗi…tôi đã không nghe lời huynh.”
Ta đứng đấy, đột nhiên lại cảm thấy, nếu như ta có trái tim thì có lẽ ở vị trí có trái tim ấy sẽ thủng một lỗ, và gió tuyết cứ thế ù ù thổi qua.
Nó bắt đầu ho, nói từng câu đứt đoạn: “Thanh Hồi…huynh có biết không…thực ra năm đó, đám lửa muốn thiêu chết tôi…chính là do mẹ tôi bảo người làm…kẻ phóng lửa chính là người thân cận của bà ấy…tôi đã nhìn thấy…hắn tưởng tôi chết rồi, còn nói với tôi…còn nói với tôi rằng…oan có đầu nợ có chủ…coi như đây là báo ơn sinh thành tôi mà cứu lấy tiền đồ của mẹ tôi…”
Sau đó, lại chính đứa chắt của đệ đệ do chính người mẹ muốn thiêu chết nó bảo nó cứu lấy một mạng vô nghĩa sao?
Ta thật không hiểu nổi người phàm.
“…Kỳ thực chuyện này tôi luôn nhớ cả…tôi chỉ giả vờ bản thân đã quên…nhưng tôi luôn nhớ…cho đến khi tôi nhìn thấy đứa trẻ đó, tôi biết, đây là số mệnh của tôi, là kết thúc của tôi. Sư phụ nói rất đúng, trần tâm của tôi quá nặng, vốn không nên tu đạo…”
Ta cứ để nó nói tiếp.
Nó nên nói ra hết tất cả, chỉ có nói ra hết mới có thể thật sự buông bỏ.
“…lúc tôi nhìn thấy đứa trẻ này…cũng giống như tôi của năm đó vậy. Mong có ai đó lại cứu tôi, mong có ai đó lại kéo tôi một cái, đừng vứt bỏ tôi đi…tôi biết, tất sẽ có kết quả này…nhưng tôi không thể không giúp nó…”
“Thanh Hồi…cảm ơn…vì có huynh mà ở thế gian này, tôi không chỉ có một mình.”
Kinh mạch toàn thân nó đã đứt, đạo hạnh mất sạch, chỉ còn giữ lại chút khí tức cuối cùng.
Đây là báo ứng của việc phản thiên.
Khí tức này mà đứt cũng là lúc thân nát hồn tan.
Ta cảm thấy những lời chất chứa trong lòng nó nhiều năm nay đã nói ra hết cả. Thấy mắt nó dần khép lại ta liền bắt lấy linh nguyên của mình nhét vào trong miệng nó.
Không có sự lựa chọn khác, không có thời gian để suy nghĩ hay nói năng dài dòng. Cũng chẳng có thời gian để hỏi nhiều. Rốt cuộc từ khi nào nó đã bắt đầu nhớ lại những chuuyện lúc nhỏ, nhận ra ta.
Tại sao lại làm như vậy? Chẳng vì sao cả.
Mấy ngàn năm trước, ta đi theo Tiệm Toại, rời khỏi sườn núi nhỏ nơi ta sinh ra, hỏi y câu hỏi đầu tiên.
Sau khi tôi thành tiên rồi, liệu có thể làm cho người chết sống lại không?
Tiệm Toại trả lời: “Tất nhiên không được. Tiên gia phải thuận theo thiên đạo. Những chuyện đã định không thể thay đổi.”
Ta không hiểu: “Vậy sao lại phải làm tiên?”
Tiệm Toại nhìn ta thật sâu, lắc đầu nói: “Thanh Hồi, nếu như có ý nghĩ này thì quả thật ngươi không thể thành tiên đâu.”
Cho nên ta thích hợp làm yêu quái hơn.