Anh ta vừa nói nhanh vừa mở cửa lồng sắt.
Bốn người đi ra ngoài, Ứng Hàn Thời hỏi: “Tại sao anh lại giúp chúng tôi?”
Phó Tông Tư bình thản đáp: “Vì bất đắc dĩ tôi mới làm việc cho bố con họ Thẩm, nhưng tôi không muốn cùng một giuộc với họ”.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên cầu thang: “Tôi đã thay hình ảnh trên camera giám sát nên tạm thời họ sẽ không phát hiện các vị đã trốn thoát.
Trên mặt đất bây giờ chắc là có một đội bảo vệ đi tuần, vài phút nữa chúng ta sẽ lên sau”.
“Con chip đang ở đâu?” Lâm Tiệp hỏi.
“Ở chỗ Thẩm Viên Khiêm.
Bình thường, ông ta đều để trong két sắt bí mật, chỉ dấu vân tay của ông ta mới có thể mở ra”.
“Anh từng nói, bọn họ tình cờ giành được con chip phải không?” Ứng Hàn Thời đột nhiên hỏi.
Phó Tông Tư trầm mặc vài giây rồi mở miệng: “Đúng thế! Họ từng giết một người ngoài hành tinh cũng tại căn phòng này.
Tôi không cứu được anh ta nên quyết không để các vị đi theo vết xe đổ đó”.
“Người đến từ hành tinh Ai Thổ ư?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Đúng vậy!”.
“Thực ra, bố con họ Thẩm không phải người ngoài hành tinh, cũng chẳng phải người Ai Thổ.
Chính họ đã giết chết người Ai Thổ, đoạt lấy con chip, sau đó tự xưng là người ngoài hành tinh, định lừa gạt rồi cướp con chip của chúng tôi phải không?” Trang Xung hỏi.
“Đúng thế!”
Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề.
Năng lượng bức xạ quét không ra sự tồn tại của người ngoài hành tinh là bởi vì trước khi bọn cô đến đây, người đó đã chết rồi.
“Sao bố con họ Thẩm biết được thân phận của người Ai Thổ? Biết được anh ta có con chip?” Cẩn Tri hỏi.
Phó Tông Tư đáp: “Khi tôi đến làm việc ở Thẩm gia, Mục Nham đã là bạn của Thẩm Gia Minh rồi.
Anh ta tin tưởng bố con họ Thẩm.
Anh ta cho rằng, năng lượng của con chip có thể thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế địa phương và giúp đỡ mọi người nên mới tiết lộ bí mật về bản thân và giao con chip cho họ.
Mục Nham là người vô cùng chính trực và lương thiện”.
Bố con họ Thẩm đã để lộ sự tàn nhẫn, thâm độc và tham lam của mình.
Người ngoài hành tinh thật thà và lương thiện tên Mục Nham đó bị họ lừa gạt và phản bội.
Ai nấy đều có thể tưởng tượng ra, anh ta đã gặp phải sự bất hạnh như thế nào.
“Chính ở chỗ này”.
Phó Tông Tư cúi đầu: “Khi tôi đến nơi, Mục Nham đã bị giết chết, thân thể bị giải phẫu.
Nghe nói, hôm đó anh ta vốn đã phá được lồng sắt, nhưng Thẩm Gia Minh đưa người tới, bắn anh ta trọng thương, cuối cùng cũng không thoát khỏi.
Sau này, Thẩm gia cho xây lại căn hầm này, chiếc lồng cũng được làm kiên cố hơn”.
Anh ta nở nụ cười chế giễu: “Sự xuất hiện của các vị đúng là miếng thịt ngon từ trên trời rơi xuống”.
Mọi người đều im lặng.
Cẩn Tri bất giác rùng mình.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh phòng nghiên cứu.
Nghĩ tới khu biệt thự xa hoa lộng lẫy ở bên ngoài, cô chỉ cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Thần sắc Ứng Hàn Thời vẫn hết sức bình tĩnh, không để lộ vui buồn.
Nhưng Cẩn Tri biết, anh đã thực sự tức giận.
“Thi thể của Mục Nham được bảo quản đông lạnh ở một nơi nào đó trong ngôi biệt thự”.
Phó Tông Tư nói: “Đã đến lúc phải đi rồi.
Nếu còn chậm trễ, e rằng các vị cũng sẽ rơi vào tình cảnh như anh ta”.
“Khoan đã!” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”
“Tôi không rõ.” Phó Tông Tư đáp.
“Chắc chắn anh quen cô ta”.
Cẩn Tri tiếp lời.
Phó Tông Tư lắc đầu: “Không, tôi không biết cô ta, chỉ từng gặ vài lần thôi.”
“Anh gặp ở đâu?” Cẩn Tri hỏi.
“Tôi từng thấy cô ta vài lần ở nhà họ Thẩm.
Lần nào cô ta cũng đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất giống như hôm nay.”
Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, Phó Tông Tư còn giấu diếm điều gì đó, nhưng bây giờ không phải là lúc truy vấn.
Ứng Hàn Thời nhẹ nhàng hỏi: “Cô ấy có thể xuyên qua không gian sao?”.
“Tôi cho là vậy.
Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, bởi tôi không thể đuổi theo cô ta.” Phó Tông Tư đáp.
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cầu thang.
Trên mặt đất vang lên tiếng bước chân.
Phó Tông Tư biến sắc mặt, ngẫm nghĩ rồi hạ giọng: “Nhất định là họ đang đến đây.
Các vị mau quay về trong lồng sắt.
Xin hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ tìm cách cứu các vị”.
Nào ngờ, cả bốn người đều bất động.
Sắc mặt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo,c ô ta cúi xuống, rút khẩu súng từ đôi boot ra.
Đó là một khẩu súng dài và mỏng, màu trắng bạc, thảo nào không ai phát hiện ra cô ta giấu trong chiếc giày.
“Cảm ơn anh.
Phần còn lại là việc của chúng tôi”.
Lâm Tiệp nói.
Trang Xung vỗ vai Phó Tông Tư: “Chúng ta hãy đứng tránh xa ra một chút.”
Cẩn Tri nói giọng hòa nhã với anh ta: “Anh đừng lo.
Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Phó Tông Tư tỏ ra nghi hoặc nhưng cũng không có phản ứng.
Ứng Hàn Thời tiến lên phía trước mọi người, hai tay chắp ra sau lưng, ngẩng đầu chờ đợi.
Một lúc sau, Thẩm Gia Minh và bảy tám người đàn ông cao to cầm súng đi xuống cầu thang.
Hắn liếc qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở Phó Tông Tư: “Anh giỏi thật đấy, suýt nữa chúng tôi đã bị anh lừa.
Bây giờ, tôi rất muốn biết, anh trà trộn vào nhà tôi với mục đích gì?”.
Phó Tông Tư nghiêm mặt, không trả lời.
Thẩm Gia Minh quay sang Ứng Hàn Thời: “Chắc Phó Tông Tư đã tiết lộ với các anh có một người ngoài hành tinh đã toi mạng ở đây.
Vậy thì tôi cũng không cần nhiều lời, các anh mau giao con chip ra đây, bằng không chúng tôi sẽ nổ súng.
Tôi biết thân thủ của anh rất nhanh, nhưng dù nhanh đến mấy cũng không thể bằng viên đạn này”.
Hắn vừa dứt lời, đám vệ sĩ liền giơ súng, nhằm thẳng vào Ứng Hàn Thời.
“Anh đã bắn chết người Ai Thổ bằng cách này sao?” Giọng đàn ông trầm tĩnh vang lên.
Thẩm Gia Minh ngẩng đầu.
Vào thời khắc chạm mắt Ứng Hàn Thời, tay hắn bất giác run rẩy.
Giây tiếp theo, Ứng Hàn Thời gật đầu: “Vậy thì anh cứ thử thêm lần nữa đi!”.
Tất cả mọi người đều bất động, chỉ duy nhất Ứng Hàn Thời đi chầm chậm về phía đám Thẩm Gia Minh.
Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới một người đàn ông khác, đó là Mục Nham.
Rõ ràng diện mạo và khí chất hai người đó khác nhau hoàn toàn.
Mục Nham không tuấn tú bằng Ứng Hàn Thời, cũng chẳng toát ra vẻ bức người như anh, nhưng cả hai đều có đôi mắt trong trẻo và yên tĩnh y hệt nhau.
Thẩm Gia Minh nhớ tới câu nói của Mục Nham: “Tôi và anh tuy không cùng chủng tộc, nhưng nếu con chip của tôi có thể giúp nhiều người được hạnh phúc, vậy thì trông cậy cả vào anh.” anh ta còn nói: “Gia Minh, linh hồn thật sự của người Ai Thổ là bất tử.
Anh đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa…”
Trong lúc thất thần, Thẩm Gia Minh chợt phát hiện người ở phía đối diện đã biến mất.
Tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của đám vệ sĩ và tiếng những khẩu súng rơi lộp bộp xuống đất.
Hắn giật mình, còn chưa kịp phản ứng, một hình bóng màu trắng đã vụt đến trước mặt.
Một lần nữa, hắn lại nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng đó trong quầng sáng mông lung.
Thẩm Gia Minh kêu “a” một tiếng, cả người đã bị Ứng Hàn Thời nhấc bổng lên cao.
Hắn sợ đến mức run lẩy bẩy, chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Hắn lại bị ném xuống đất, toàn thân đau đớn vô cùng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Ứng Hàn Thời chậm rãi tiến lại gần.
Tuy nhiên, hắn không còn sức lực để bỏ chạy, chỉ có thể kinh hoàng mở to mắt nhìn đối phương đang chầm chậm tiến lại gần, cúi đầu nói: “Mục Nham trải qua một chuyến đi dài vượt cả vạn năm ánh sáng, đến đây với tấm lòng chân thành, vậy mà các người lại sát hại anh ấy.
Tuy không cùng chủng tộc với Mục Nham nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho tội ác của các người”.
Thấy súng cũng không thể đả thương Ứng Hàn Thời, đám thuộc hạ đều bị đánh gục, Thẩm Gia Minh vừa sợ hãi vừa hối hận.
Hắn ôm chân anh, khóc lóc van xin: “Tôi sai rồi! Xin hãy tha cho tôi! Thật ra, sau khi giết Mục Nham, tôi cũng rất hối hận.
Tôi luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi.
Chúng tôi có lỗi với anh ta…Nhưng dẫu sao, người chết cũng không thể sống lại…Tôi sẽ lập tức giao con chip cho các anh.
Tôi sẽ dẫn anh đi lấy ngay bây giờ…”
Ứng Hàn Thời không phản ứng.
Sau lưng anh, Lâm Tiệp xoay xoay khẩu súng trên tay, tựa như có thể lấy mạng đối phương bất cứ lúc nào, còn ánh mắt Trang Xung lộ vẻ khinh bỉ.
Cẩn Tri nhìn Ứng Hàn Thời.
Dưới ánh đèn, bóng lưng anh toát ra một vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Chứng kiến cảnh con trai thất bại thảm hại trên màn hình giám sát, Thẩm Viễn Khiêm biết mọi chuyện không ổn, lập tức ấn nút ở hệ thống thông tin trên bàn.
Một vệ sĩ đi vào: “Ông chủ!”.
“Trong khu biệt thự còn bao nhiêu người?”
“Vừa rồi, cậu chủ dẫn theo tám người, chúng tôi còn hơn ba mươi người nữa.”
“Anh hãy lập tức cử hai mươi người đến phòng nghiên cứu bên bờ hồ cứu cậu chủ.
Những người còn lại đi theo tôi.
Mau chuẩn bị ô tô, tôi phải rời khỏi nơi này ngay.”
“Vâng ạ!”
Vệ sĩ vừa định rời đi, Thẩm Viễn Khiêm lại mở miệng: “Khoan đã! Thằng bắt Gia Minh thân thủ rất tốt.
Bảo người của anh đừng lại gần, nhả đạn từ xa là được”.
“Tôi đã rõ!”
Sau khi vệ sĩ đi ra ngoài, Thẩm Viễn Khiêm đứng dậy.
Căn phòng bí mật này nằm trong thư phòng của ông ta, trên tường ngoài màn hình giám sát còn có rất nhiều bức tranh quý hiếm của các danh họa và một dãy két bảo hiểm.
Thẩm Viễn Khiêm không lấy vàng bạc châu báu, vì biết người ngoài hành tinh chẳng hứng thú gì với những thứ này.
Ông ta ngồi xuống trước một két bảo hiểm, nhập mật mã, ấn dấu vân tay, sau đó ghé mắt để quét đồng tử.
Cuối cùng cửa két bảo hiểm cũng mở ra.
Thẩm Viên Khiêm lôi ra một chiếc hộp gỗ màu đen, cẩn thận mở nắp.
Bên trong là một con chip trong suốt, tỏa sáng lung linh.
Ông ta nhếch miệng, cầm chiếc hộp đứng lên.
Vừa quay người, ông ta liền đờ ra trong giây lát.
Bởi vì sau lưng ông ta xuất hiện một bóng hình từ bao giờ.
Thẩm Viễn Khiêm không tin vào mắt mình.
Cửa căn phòng đóng chặt, nếu không được ông ta khởi động thì chẳng ai có thể vào từ bên ngoài, mà vừa rồi, ông ta cũng đâu có nghe thấy tiếng động.
Vậy mà vào thời khắc này, trong căn phòng này lại xuất hiện một người đang đứng ngay trước mặt ông ta.
Đó là một người phụ nữ có thân hình mảnh mai, mặc áo choàng đen và đeo mạng che mặt, chỉ để hở đôi mắt.
Thẩm Viên Khiêm còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã tiến lên một bước, giằng lấy chiếc hộp trên tay ông ta.
Ông ta lập tức bừng tỉnh.
Người phụ nữ quay người bỏ chạy nhưng Thẩm Viễn Khiêm đã kịp tóm lấy vai xoay người cô ta lại.
Người phụ nữ chẳng có mấy sức lực nên không thể thoát thân.
Tuy nhiên, cô ta vẫn ôm chặt chiếc hộp trong lòng.
Thẩm Viên Khiêm bóp cổ đối phương, bàn tay còn lại đấm mạnh vào bụng cô ta.
Cô ta ‘hự’ một tiếng đầy đau đớn, lấy hết sức bình sinh vùng vẫy, lập tức thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Thẩm Viễn Khiêm giơ tay định bắt lấy.
Cô gái đột nhiên quay đầu, nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
Trước khi ông ta chạm vào áo, cả người cô ta đột nhiên tỏa ra ánh sáng bàng bạc, khiến ông ta lóa mắt trong giây lát.
Đến khi ông ta kịp định thần, tia sáng đó đã nhanh chóng tan biến, người phụ nữ cùng con chíp đột nhiên biến mất.
Thẩm Viên Khiêm ngây ra hồi lâu, cuối cùng ngồi phịch xuống sofa.
Thẩm Gia Minh bị trói chặt chân tay lại rồi bị đẩy xuống đất.
“Ngài chỉ huy, chúng ta nên xử lý tên này thế nào đây?” Lâm Tiệp hỏi.
“Một khi pháp luật ở trái đất không thể trừng trị anh ta vì tội giết người, vậy thì tôi sẽ ném anh ta lên một trạm không gian bỏ hoang, lưu đày chung thân ở đó.” Ứng Hàn Thời đáp.
Cẩn Tri gật đầu tán thành, biện pháp trừng phạt này tương đối hợp lý.
Thẩm Gia Minh khiếp đảm, luôn miệng cầu xin nhưng chẳng ai chú ý đến hắn.
Phó Tông Tư từ đầu đến cuối đứng sau mọi người, không thốt một lời.
Lâm Tiệp đột nhiên đi tới, chẳng nói chẳng rằng túm lấy cánh tay anh ta, định trói lại.
“Cô làm gì vậy?” Phó Tông Tư biến sắc mặt, ra sức giãy dụa nhưng đâu phải là đối thủ của Lâm Tiệp.
Cô ta đá mạnh vào đầu gối khiến anh khụyu xuống.
“Khi nào anh giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ tha cho anh.” Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng.
Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn Lâm Tiệp, không hề mở miệng ngăn cản.
Phó Tông Tư miễn cưỡng đứng lên, gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ giải thích với các vị.
Nhưng bây giờ, quan trọng là đi lấy con chip, chúng ta không nhanh chỉ e Thẩm Viễn Khiêm sẽ mang con chip bỏ trốn mất”.
“Chúng ta mau lên trên đi.” Ứng Hàn Thời nói.
Anh dẫn Cẩn Tri đi đầu, Lâm Tiệp lôi Thẩm Gia Minh còn Trang Xung canh chừng Phó Tông Tư.
Cả nhóm đi lên cầu thang chật hẹp.
Xung quanh tối mờ mờ, Cẩn Tri đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nói với Ứng Hàn Thời: “Em nhìn thấy người phụ nữ đó nhảy qua mấy điểm trong thành phố C.
Cô ấy từ nơi này rời đi, mỗi lần nhảy đều tỏa ra ánh sáng bạc.”
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Đợi giải quyết xong vụ này, chúng ta sẽ đi tìm cô ấy, tất cả sẽ được phơi bày ngay thôi”.
Họ nói rất khẽ nhưng do cầu thang chật hẹp nên những người khác đều nghe thấy.
Phó Tông Tư lên tiếng: “Cô ta thoắt ẩn thoắt hiện, các vị định tìm kiểu gì?”
Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đưa mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ đó có khả năng di chuyển từ không gian này sang không gian khác, nhưng Cẩn Tri lại thấy được cảnh tượng đó.
Não bộ của cô hiện lên từng hình ảnh vừa rồi: những tòa nhà cao tầng, ngã rẽ vắng lặng, người phụ nữ áo đen vụt qua như bóng ma, chỉ để lại tia sáng bàng bạc.
Thành phố tuy rộng lớn nhưng một khi có thể nhìn thấy những nơi cô gái xuất hiện thì việc tìm ra tung tích của cô ta chắc không đến nỗi khó khăn.
Hiện tại, trong lòng Cẩn Tri vẫn đè nặng một tảng đá lớn.
Dù đã suy nghĩ thoáng hơn nhung bóng đen vẫn còn đó, cô cố gắng không bận tâm, không để nó ảnh hưởng đến bản thân và người đàn ông bên cạnh.
Đang trong lúc thất thần, Cẩn Tri chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ứng Hàn Thời: “Đưa tay cho anh”.
Cẩn Tri đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, liền bị anh nắm chặt.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, anh nói: “Dù gặp bất cứ khó khăn trở ngại nào, chúng ta cũng đừng buông tay…đừng rời xa nhau.”
Lúc này, họ đã lên đến mặt đất trước những người còn lại.
Cẩn Tri nở nụ cười tinh nghịch: “Vâng! Hay là anh tìm sợi dây buộc chặt tay hai chúng ta vào nhau đi”.
Ứng Hàn Thời dùng sức kéo cô sát vào người mình.
Anh cúi xuống, ôm thắt lưng cô: “Em đừng cười vào tâm ý của anh thế chứ!”.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh liền buông người cô ra.
Cẩn Tri ngước nhìn anh, cảm giác quyến luyến trong lòng ngày càng đậm sâu.
Lâm Tiệp và mọi người đã lên nhà kho.
Xung quanh tựa như vẫn bình thường.
Trang Xung bất chợt mở miệng: Đánh boss nhỏ xong lại đánh boss lớn, rồi đi lấy con chip là chúng ta có thể kết thúc công việc ở đây.
Tiểu John bên kia chắc đang sốt ruột chết đi được”.
Lâm Tiệp cười cười.
Thấy Thẩm Gia Minh lấm la lấm lét ngó nghiêng, cô ta lại đạp hắn một phát, khiến hắn la oai oái, không dám động đậy.
Chứng kiến cảnh tượng này, Ứng Hàn Thời khẽ gọi: “Thượng tá Lâm!”.
Sắc mặt Lâm Tiệp trở nên nghiêm nghị.
Cô ta đi đến bên cửa sổ nhà kho, vén rèm quan sát bên ngoài, lập tức phát hiện một đám vệ sĩ áo đen cách đó mấy chục mét.
Chúng đang giơ súng nhắm thẳng về phía bên này.
Lâm Tiệp báo cáo: “Phía trước nhà kho có mười người, bên trái sáu người, bên phải bốn người.” Cô ta buông rèm, “hừ” một tiếng: “Bọn này đúng là không biết tự lượng sức mình”.
“Tất cả ra sau lưng tôi.” Ứng Hàn Thời nói: “Thượng tá Lâm hãy phối hợp tác chiến phía sau”.
“Rõ!”.
Cẩn Tri, Trang Xung và Phó Tông Tư đi ra phía sau Ứng Hàn Thời.
Thẩm Gia Minh bị ném vào một góc.
Hắn tỏ ra hoảng sợ nhưng chẳng ai để ý.
Ứng Hàn Thời giơ một tay bế ngang lưng Cẩn Tri lên.
Cô liền cúi người xuống nhìn anh.
“Em hãy nhắm mắt lại.
Lát nữa sẽ chói lắm đấy!” Anh nói.
Phát hiện vũ khí ánh sáng bạc hình trăng lưỡi liềm đã ẩn hiện trong tay anh, cô nói: “Không sao, em không bị chói mắt đâu.
Em thích vũ khí của anh.”
Đây là lời thật lòng, chỉ là cô chưa từng thổ lộ với Ứng Hàn Thời thôi, khiến anh hơi ngẩn người.
Anh cụp mi, đôi tai thú và chiếc đuôi đồng thời lộ ra ngoài.
Phó Tông Tư và Thẩm Gia Minh há hốc miệng kinh ngạc.
Vũ khí ánh sáng trắng trong tay anh ngày càng lan rộng.
Cẩn Tri nhìn chăm chú.
Nếu Tiêu Khung Diễn mà có mặt ở đây, thế nào anh ta cũng “chậc chậc” cảm thán: “Được người phụ nữ mình yêu tán thưởng nên ngài chỉ huy chuẩn bị tung tuyệt chiêu rồi đây!”.
Trên thực tế, đối phó với hai chục con người bình thường này, Ứng Hàn Thời đâu cần dùng đến tuyệt chiêu.
Đúng lúc này, mặt đất ầm ầm rung chuyển.
Ứng Hàn Thời liền thu vũ khí về, đồng thời ôm chặt Cẩn Tri.
Cơn địa chấn ngày càng kịch liệt, cả căn phòng lắc lư dữ dội như sắp sụp đổ đến nơi.
Bên ngoài cửa sổ cũng vang lên tiếng la hét và tiếng bước chân rầm rập: “Động đất! Động đất rồi! Mau chạy thôi!”.
Động đất ư? Thành phố Giang nằm sâu trong nội địa, bất kể ở không gian kia hay không gian này, trong lịch sử chưa từng xảy ra động đất.
Bọn họ đều tỏ ra kinh ngạc và nghi hoặc, nhưng họ không có thời gian nghĩ nhiều, bởi nhà kho đã có dấu hiệu sụp đổ, mấy thanh xà gỗ rơi ngay phía trước bọn họ.
Ứng Hàn Thời ấn đầu Cẩn Tri vào ngực mình rồi lao vút ra cửa.
Những người khác cũng phản ứng rất nhanh, Phó Tông Tư và Trang Xung liền chạy theo, còn Lâm Tiệp xốc Thẩm Gia Minh., nhảy ra ngoài.
Khi sáu người chạy ra bãi cỏ bên ngoài khu nhà, cơn địa chấn đã giảm nhẹ.
Lúc này đã là nửa đêm, dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, cả khu biệt thự đã trở nên hỗn loạn.
Không chỉ nhà kho phía sau bọn họ rung chuyển mà các ngôi biệt thự khác cũng lung lay.
Từng hàng cột đá trước mỗi ngôi biệt thự sụp đổ.
Nhiều người vừa chạy thục mạng vừa hét lớn: “Động đất!”.
Chẳng ai chú ý đến bọn họ.
“Chúng ta cũng mau đi thôi!”.
Thẩm Gia Minh cất giọng sốt ruột.
Lâm Tiệp và Trang Xung quay sang Ứng Hàn Thời, phát hiện anh đang nhìn chăm chú mặt hồ nước cách đó không xa.
“Cơn địa chấn không phải xuất phát từ dưới lòng đất mà từ bản thân những ngôi nhà”.
Ứng Hàn Thời giọng nói trầm tĩnh.
Mọi người liền hiểu ý anh.
Nếu là động đất thực sự, tại sao hồ nước không có lấy một gợn sóng? Hơn nữa, bãi cỏ dưới chân bọn họ cũng chẳng có động tĩnh.
Cẩn Tri đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt bỗng trở nên lạnh băng.
“Hàn Thời!” Cô nói: “Sắp xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ”.
Mọi người đều giật mình.
Cẩn Tri nhìn sâu vào mắt Ứng Hàn Thời, nói rành rọt từng chữ một: “Người ngoài hành tinh tên Mục Nham đó không thực sự qua đời.
Anh ta luôn ở đây, chờ cơ hội trả thù”.
Cô vừa dứt lời, Thẩm Gia Minh liền cất cao giọng: “Cô nói gì thế? Không thể nào! Anh ta đã tắt thở, thi thể bị đông lạnh dưới lòng đất.
làm sao anh ta có thể sống lại mà trả thù cơ chứ?”
Mọi người đều im lặng.
Trang Xung đột nhiên hỏi nhỏ: “Mọi người không phát hiện ở đây thiếu mất thứ gì hay sao?”..