Cơn địa chấn đã hoàn toàn dừng lại.
Ngọn gió đêm mát lạnh thổi qua bãi cỏ, trước nhà kho xuất hiện mấy cái hố nông.
Thẩm Gia Minh nhìn chằm chằm xuống đất.
Cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng nhất thời nghĩ không ra, hắn bèn mở miệng hỏi: “Thiếu thứ gì cơ?”.
“Cột đá!” Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri và Lâm Tiệp đồng thanh đáp.
Thẩm Gia Minh đưa mắt về phía mấy cái hố nông.
Đó chính là vị trí chôn cột đá, nhưng bây giờ, chúng biến đâu mất rồi?.
Mỗi một cột đá đều cao ngang đầu người, rất nặng và chắc chắn, nhiều người hợp lực may ra mới có thể dịch chuyển.
Cẩn Tri quan sát xung quanh, phát hiện dưới bãi cỏ có nhiều hố nông tương tự.
Trước cửa mấy ngôi biệt thự cũng trống không, cột đá chẳng hiểu biến đi đâu mất.
Chẳng lẽ chúng mọc chân, biết đi hay sao?
Thẩm Viễn Khiêm ngồi lên một chiếc xe hơi, tài xế lập tức phóng về phía cổng khu biệt thự.
“Ông chủ, hình như có động đất!” Người tài xế giật mình thon thót.
“Mặc kệ, cứ lái đi!” Thẩm Viễn Khiêm ra lệnh.
Ô tô tiếp tục lao đi vun vút.
Đúng lúc này, Thẩm Viễn Khiêm nhìn thấy một bóng hình cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần đen chạy ở phía trước.
Ông ta bất giác lạnh sống lưng.
Không thể nào, rõ ràng thằng đó đã chết rồi.
Lăn lộn trên thương thường bao nhiêu năm qua, có thể tồn tại được tới giờ, Thẩm Viễn Khiêm đương nhiên là người thâm hiểm, tàn nhẫn, bụng dạ thâm sâu.
Tuy nhiên, trong tâm tư ông ta cũng tồn tại một con người và sự việc mà ông ta không muốn nhớ tới, ví dụ Mục Nham.
Đôi mắt của người ngoài hành tinh lương thiện đó lúc lâm chung vô cùng trong trẻo, chứa đựng sự thương hại và bình tĩnh, tựa như có sức mạnh xuyên qua trái tim con người, khiến họ không thể nhìn thẳng.
Trong lúc Thẩm Viễn Khiêm thất thần, người tài xế đột nhiên “a” lên một tiếng.
Ô tô phanh gấp, khiến ông ta đập người vào thành ghế phía trước.
Khi ngẩng đầu, ông ta liền đờ người ra trong giây lát.
Bởi vì phía trước xuất hiện một hàng người đều có thân hình cao gầy, mái tóc ngắn gọn gàng và gương mặt giống hệt nhau, đều là diện mạo của tên đó.
Toàn thân Thẩm Viễn Khiêm đổ mồ hôi lạnh.
Ông ta nhanh chóng phát hiện ra điể khác biệt.
Trong trí nhớ của ông ta, Mục Nham luôn tươi cười, vẻ mặt lúc nào cũng ôn hòa và thân thiện.
Mấy người đàn ông ở phía trước tuy có diện mạo tương tự nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn.
Họ đứng thẳng người, hai tay buông thõng bên mình.
Trông họ rất giống đám cương thi[1].
“Chúng ta gặp… gặp ma rồi….”, người tài xế lắp bắp: “Ông chủ….có thấy họ giống hệt nhau không?”
Thẩm Viễn Khiêm cố gắng trấn tĩnh: “Cứ đâm vào chúng đi!”.
Đáng tiếc, người tài xế sợ đến mức hồn phi phách tán, lập tức mở cửa, lao xuống xe chạy mất.
Nào ngờ người tài xế vừa chạy được một đoạn, phía trước lại xuất hiện một người đàn ông tương tự.
Người đó lạnh lùng túm lấy anh ta quăng mạnh vào thân cây.
Tài xế rơi xuống đất, nằm bất động, không rõ còn sống hay đã chết.
Thẩm Viễn Khiêm lập tức nhoài người lên vị trí tài xế nhưng không còn kịp nữa.
Một người liền giơ tay túm lấy ông ta, lôi ra khỏi xe, ném xuống đất.
Bọn họ nhanh chóng vây quanh.
Thẩm Viễn Khiêm muốn chạy trốn nhưng không còn đường thoái thân, Cuối cùng, ông ta hết chịu nổi, hét lớn tiếng: “Các người là ai hả?”
Đám người kia dừng bước, đổ dồn mọi con mắt vào ông ta, đồng thanh đáp: “Chúng tôi là Mục Nham”.
Thẩm Viễn Khiêm vừa tức giận vừa sợ hãi: “làm sao chúng mày có thể là Mục Nham được? Thằng đó đã….”.
Ánh mắt bọn họ tràn ngập nỗi bi thương, trông rất giống một người: “Chúng tôi chính là Mục Nham, Mục Nham là chúng tôi.
Chúng tôi đã mai phục ở đây ba năm.
Chúng tôi nghe thấy rồi, là bố con ông đã giết anh ấy.”
Thẩm Viên Khiêm hoàn toàn suy sụp.
Đối phương tiến lại gần, ông ta chỉ nhìn thấy đầu người di chuyển, che khuất mọi tầm nhìn.
Tiếp theo, nơi đó vang lên tiếng đấm đá thình thịch và tiếng la hét thê thảm của Thẩm Viễn Khiêm.
Thanh âm của ông ta ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần…cuối cùng tắt hẳn.
Khi gần đến nơi, nhóm của Cẩn Tri chỉ thấy một đám người xúm lại một chỗ.
Bọn họ có diện mạo giống hệt nhau, như được đúc ra từ một khuôn mẫu.
Mọi người đều giật mình.
Thẩm Gia Minh mặt cắt không còn hột máu: “Đó là xe của bố tôi.
Chúng…chúng…”
Phó Tông Tư há hốc miệng.
“Mục Nham…” anh ta cất giọng run run, “Đó là Mục Nham…”
Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Tình hình bây giờ là hơn một trăm cột đá không cánh mà bay, sau đó xuất hiện một đám người giống hệt Mục Nham”.
Trong đầu Cẩn Tri cũng vụt qua suy nghi tương tự.
Chợt nhớ đến “người đá” mà Ứng Hàn Thời từng đề cập, cô càng khẳng định suy đoán của mình.
Thế là cô quay sang hỏi anh: “Bọn họ là người Đá phải không?’.
Ứng Hàn Thời nhíu mày.
Vừa rồi, anh có nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thẩm Viễn Khiêm và bọn họ.
Lăng nghe hơi thở, anh biết là ông ta đã chết.
“Người Đá không hiếm” Anh đáp.
“Nhưng anh chưa từng gặp cũng chưa từng nghe nói có nhiều người giống nhau đến thế!”
Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng không biết ư? Cẩn Tri bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, phía bên kia vang lên những âm thanh hỗn loạn.
Vệ sĩ và người làm thuê trong khu biệt thự đang ra sức chạy trốn.
Có mấy “Mục Nham” đuổi theo, bọn họ nhanh chóng bị đánh ngất hoặc bị quăng vào thân cây.
Sau đó, đám “Mục Nham” liền kéo bọn họ tập trung lại, xếp hàng ngay ngắn trên bãi cỏ.
Thấy những người bị hại còn có cả ông già đầu hai thứ tóc yếu ớt, trong lòng Cẩn Tri dấy lên nỗi bất an mãnh liệt.
Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày, chắp hai tay ra sau lưng, đồng thời nghiêm giọng: “Mau dừng tay!”
Giọng anh vang vang, khiến đám “Mục Nham” liền dừng động tác theo phản xạ.
Sau đó, bọn họ quay đầu về bên này rồi đột nhiên chạy về phía Ứng Hàn Thời.
Bọn họ có hơn một trăm người, tạo thành thế trận hoành tráng, trong khi đó nhóm Cẩn Tri chỉ có sáu người.
Ứng Hàn Thời đứng đầu tiên, tất cả đều bất động.
Còn cách hơn chục mét, đám “Mục Nham” liền dừng bước.
Sau đó, một người tiến lên phía trước.
Anh ta trông cũng giống hệt số còn lại, gương mặt không có bất kì biểu cảm nào.
Tuy nhiên, dáng vẻ của anh ta không còn cứng đờ như lúc ban đầu mà thay vào đó là nét trầm tĩnh của một con người bình thường.
“Anh là người Diệu Nhật phải không?” Anh ta hỏi.
“Đúng vậy!” Ứng Hàn Thời đáp.
Người đó mỉm cười: “Chúng tôi đến từ nền văn minh Ai Thổ phát triển hơn các anh.
Khi chiếc phi thuyền đầu tiên của người Diệu Nhật đi vào vũ trụ, chủng tộc chúng tôi đã thám hiểm hết dải Ngân hà, tiến hóa thành sinh mệnh bất lão và bất tử.” Ngừng vài giây, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén: “Người Diệu Nhật đừng nhúng tay ngăn cản cuộc trả thù của chúng tôi.
Chuyện này không liên quan đến các anh.”
“Các anh thuộc chủng tộc nào?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Chúng tôi là người Phân tử.” Người đó đáp.
Cẩn Tri sửng sốt: “Người phân Tử ư?”.
Lại có một người tách ra khỏi đám đông phía đối diện.
Anh ta nở nụ cười nhạt: “Giống mỗi phiến lá trên cành cây rậm rạp hay mỗi ngôi sao trong dải ngân hà, mỗi người chúng tôi đều là một phân tử cấu tạo thành một sinh mệnh.
Tuổi thọ của chúng tôi lâu dài như nham thạch và sao trời.
Mục Nham là bộ não của chúng tôi.
Lúc anh ấy còn sống, chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của anh ấy, biến thành đá, chìm vào giấc ngủ sâu trên đỉnh núi.
Khi anh ấy chết, chúng tôi bị mất đi người thống trị nên buộc phải tỉnh dậy.
Người Phân tử chúng tôi đến đây với mục đích trả thù.”
Cẩn Tri chợt nhận ra chi tiết khác thường.
Lúc cô mới nhìn thấy người Phân tử, vẻ mặt và cử chỉ của họ cứng đờ, đúng là mang lại cảm giác từ tảng đá biến thành.
Vậy mà chỉ sau vài phút, họ đã linh hoạt và sinh động hơn nhiều.
Biểu cảm, tư duy và ngôn ngữ của bọn họ cũng phong phú hơn.
Não bộ của cô vụt qua một suy nghĩ khó tin: Lẽ nào bọn họ đã “tiến hóa” trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Bố con họ Thẩm là kẻ đầu sỏ gây ra tội ác, có thể giao cho các anh xử lý.
Những người khác vô tội, các anh hãy tha cho họ”.
Người Phân tử đứng trên cùng quả nhiên lắc đầu: “Không được! Mục Nham chết trong tay người Trái đất nên bọn họ đã trở thành kẻ thù của chủng tộc chúng tôi.
Trừ khi chúng tôi chết hết, bằng không, cuộc trả thù sẽ không bao giờ chấm dứt”.
Trang Xung, Lâm Tiệp giật mình.
Cẩn Tri đột nhiên mở miệng: “Lẽ nào cách anh cho rằng Mục Nham muốn thấy cảnh tượng như vậy hay sao?”.
Giọng cô lanh lảnh, thu hút sự chú ý của đám người Phân tử.
Bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Cẩn Tri bình thản nhìn đối phương.
“Không, Mục Nham sẽ không thấy gì cả.” Đám người Phân tử đồng thanh đáp.
Sau đó, người đứng đầu quay lại sang Ứng Hàn Thời: “Người Diệu Nhật mau tránh ra! Đừng có cản đường chúng tôi.
Chúng tôi ở một nền văn minh cao hơn các anh, bây giờ cũng thế thôi.
Khả năng chiến đấu của anh quả thực xuất sắc, có thể dễ dàng đánh bại mỗi cá nhân trong chúng tôi.
Tuy nhiên, anh không có cách nào ngăn cản tất cả chúng tôi cùng tiến lên.
Sức mạnh của sự tiến hóa là không thể kháng cự.”
Bốn bề im lặng như tờ.
Hơn một trăm người Phân tử giống như những pho tượng đá im lìm bên bãi cỏ.
Cẩn Tri và mọi người đều quay sang Ứng Hàn Thời.
Bọn họ đến đây với mục đích tìm con chip, đâu ngờ lại gặp nhiều người ngoài hành tinh như vậy.
Tình hình bỗng trở nên căng thẳng, liệu họ có thể đánh bại người Phân tử hay không?
Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, cất giọng bình thản: “Xin thứ lỗi là người Diệu Nhật không thể nghe theo.”
Trang Xung thở dài một tiếng.
Lâm Tiệp để lộ ánh mắt tự hào, còn Phó Tông Tư và Thẩm Gia Minh thì trợn mắt.
Cẩn Tri đã đoán trước được câu trả lời của anh.
Dù có chút lo lắng nhưng cô chỉ nói: “Anh hãy cẩn thận”.
“Ừ!”
Đám người Phân tử đưa mắt nhìn nhau rồi tản ra hai bên, bao vây Ứng Hàn Thời.
Dù chẳng ai lên tiếng nhưng họ phối hợp hết sức ăn ý.
“Mọi người tránh ra!” Ứng Hàn Thời nói.
Tốc độ di chuyển của người Phân tử tuy không thể bằng Ứng Hàn Thời nhưng vẫn nhanh hơn người bình thường.
Hai người Phân tử phía trên cùng lao vào Ứng Hàn Thời.
Anh nhẹ nhàng nhún chân, bật lên cao mấy mét, bàn tay phải lóe lên vũ khí ánh sáng,
Đây là một cuộc chiến đấu thầm lặng nhưng rất kịch liệt.
Đám người Phân tử ra tay hiểm độc, bất chấp nguy hiểm, quyết không lùi bước.
Ứng Hàn Thời bị bọn họ bao vây.
Hình bóng sáng trắng lao vun vút trong màn đêm đen, vũ khí ánh sáng như vầng trăng lưỡi liềm giữa không trung.
Tuy không địch nổi vũ khí của Ứng Hàn Thời nhưng đám người Phân tử có lợi thế quân số quá đông, lại phối hợp ăn ý nên nhất thời hai bên bất phân thắng bại.
Ứng Hàn Thời cũng không định lấy mạng bọn họ nên ra tay có chừng mực, sức sát thương chẳng đáng sợ như đối phó với quân nổi loạn.
Một lúc sau, càng ngày càng có nhiều người Phân tử ngã xuống.
Thấy Ứng Hàn Thời đã nắm chắc phần thắng, Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiệp dõi theo bóng dáng anh, miệng lẩm bẩm: “Đã lâu lắm rồi mới được chứng kiến ngài chỉ huy ra tay….
Lần trước là hồi ngài ấy cứu dân tự ở cứ điểm quan trọng, Trong trận chiến, một mình ngài ấy đánh bại mười tên biến dị cấp S”.
Cẩn Tri vừa hướng ánh mắt về Ứng Hàn Thời vừa thì thầm: “Thế mà gần đây, anh ấy rất hay ra tay đấy!”
Trang Xung cười: “Đúng rồi! Anh ấy giúp chúng ta đánh trí tuệ nhân tạo, đánh Hắc long và người Nano của quân rối loạn nữa”.
Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng: “Chỉ vì các người mà anh ấy phải đối phó với lũ ruồi nhặng đó.”
Trang Xung và Cẩn Tri nhìn nhau, không đáp lời cô ta.
Một lúc sau, Trang Xung ghé sát tai Cẩn Tri, hỏi nhỏ: “Cô và anh ấy giảng hòa rồi à?”
“Ừ! Tôi tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa.”
“Thế thì tốt!” Trang Xung cười.
Đúng lúc này, một vầng sáng màu trắng tinh khiết lan tỏa trên không trung, chụp xuống đám người Phân tử.
Cẩn Tri chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì bên trong.
Đến lúc cô định thần, quầng sáng đã tan biến, người Phân tử nằm ngổn ngang trên bãi cỏ rộng lớn.
Có tên vẫn tỉnh táo nhưng không thể động đậy, có tên thì bất tỉnh nhân sự.
Ứng Hàn Thời chầm chậm từ trên không trung đáp xuống mặt đất.
Có lẽ vừa hao tổn sức lực trong cuộc chiến đấu vừa rồi nên gương mặt anh hơi ửng đỏ nhưng ánh mắt vẫn hết sức trầm tĩnh.
Cẩn Tri không rời mắt khỏi anh.
Tâm trạng thích một người đôi khi rất kỳ lạ.
Rõ ràng anh hoàn toàn chiếm thế thượng phong, vậy mà bây giờ, thấy anh đứng một mình ở đó, cô vẫn xót xa trong lòng.
Cẩn Tri mỉm cười với anh.
Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người.
Đây vốn là cuộc chiến đấu không mấy khó khăn, tâm trạng của anh vẫn bình thản như những lần trước đó.
Vậy mà vào thời khắc này, anh bắt gặp nụ cười dịu dàng và ánh mắt thương xót của cô.
Cẩn Tri thương xót anh ư? Ứng Hàn Thời cụp mi, lao vút đến bên cô.
Anh nói với mọi người: “Các vị cứ chờ ở đây”, rồi bế thốc Cẩn Tri phóng về một hướng.
Ứng Hàn Thời nhanh chóng chuyển cô ra sau lưng.
Mặc dù anh chạy rất nhanh nhưng Cẩn Tri vẫn tìm được tư thế dễ chịu một cách thành thạo.
“Chúng ta đi đâu đây?” Cẩn Tri hỏi.
“Lên núi.”
“Lên núi làm gì hả anh?” Cẩn Tri không hiểu.
“Trên núi có hàng ngàn hàng vạn cột đá.”
Cẩn Tri giật mình.
Đúng thế, cột đá chôn ở nhà họ Thẩm chỉ là một phần rất nhỏ.
Trên núi có vô số cột đá – hay nói cách khác – vô số Mục Nham, vô số người Phân tử.Cô ngẩng đầu, dõi mắt về phía dãy núi tối đen.
Đã mười mấy phút trôi qua kể từ khi người Phân tử thức tỉnh, không biết số cột đá trên núi như thế nào rồi?
Chẳng hiểu có phải ảo giác hay không nhưng dường như cô nhìn thấy rất nhiều hình bóng đang di chuyển với tốc độ rất nhanh trên sườn núi phía xa xa.
Bây giờ, mọi sự suy đoán và lo lắng cũng đã muộn.
Hai người chỉ có thể qua bên đó xem có tìm ra cách giải quyết hay không.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến gần khu vực rừng núi.
Ứng Hàn Thời bay vụt đi với tốc độ càng ngày càng nhanh, tới mức Cẩn Tri không còn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh nữa.
Điều cô và anh lo lắng đã trở thành hiện thực.
Chưa tới chân núi, họ đã thấy vô số hình bóng y hệt nhau đang từ trên núi chạy xuống.
Trên đỉnh núi cũng nhấp nhô đầu người.
Thậm chí, trên con đường quốc lộ nối thông với thành phố Giang cách đó không xa cũng thấp thoáng những bóng hình tương tự mỗi lúc một xa.
Ứng Hàn Thời thả Cẩn Tri xuống đất.
Hai người đứng trên bãi cỏ dưới chân núi.
Chỉ sau vài phút, lại có hơn mười người Phân tử chạy ngang qua chỗ họ.Suy đoán của Cẩn Tri trước đó hoàn toàn chính xác.
Những người Phân tử này không còn dáng vẻ đờ đẫn và cứng nhắc như lúc đầu, mà giờ đây trên gương mặt họ thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, họ đều tránh sang một bên, tựa hồ như không muốn giao tranh với anh.
Sau bao năm chìm trong giấc ngủ say, bây giờ thức tỉnh, người Phân tử dường như không ngừng tiến hóa, trở thành những cá thể độc lập.
Ở đây có bao nhiêu ngọn núi, số lượng cột đá không đếm xuể nên sức chiến đấu của Ứng Hàn Thời mạnh đến mấy cũng không phải là đối thủ của họ.
Đúng lúc này, một người Phân tử từ trên núi chạy xuống, vừa vặn chạm mặt Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri.
Anh ta không hề hốt hoảng, chỉ mỉm cười nói: “Người Diệu Nhật, tôi đã nói rồi, anh không có cách nào ngăn cản tất cả chúng tôi đâu”.
Ứng Hàn Thời còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã chạy vụt đi, hòa vào đội ngũ của mình.
Cẩn Tri có thể tượng tượng, đám người Phân tử này mà tiến vào thành phố thì sẽ tạo ra sự hỗn loạn và kinh hoàng đến mức nào.
Liệu họ có sát hại thêm nhiều người Trái đất nữa? Liệu cuối cùng, họ có chết trong sự phản công của người Trái đất hay không? Nhưng bây giờ, ai có thể ngăn cản họ?
“Làm thế nào bây giờ?” Cẩn Tri hỏi.
“Chúng ta đi tìm một người.” Ứng Hàn Thời đáp.
Cẩn Tri nhíu mày, trong đầu vụt qua một số manh mối vụn vặt.
Sau đó, cô ngước nhìn anh: “Đúng rồi, chúng ta mau đi tìm ông ấy, vì chính ông ấy đã giúp người Phân tử lọt vào nhà họ Thẩm”.
Có lẽ, bọn cô vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, trên con đường nhỏ dưới chân núi xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Ông đi không nhanh không chậm, bước chân trầm ổn, hơi thở đều đều.
Đi một mạch lên đến đỉnh núi, ông mới dừng lại.
Sau đó, ông mở chai nước uống vài ngụm rồi dõi mắt xuống khu biệt thự và hồ nước dưới chân núi.
Bình thường vào thời điểm này, khu biệt thự chỉ có vài ngọn đèn mờ mờ, phần lớn mọi người đang chìm trong giấc ngủ.
Nhưng hôm nay, nơi ấy đèn đóm sáng trưng, bóng người lố nhố, có vẻ như bầu không khí yên bình đã không còn.
Người đàn ông đặt tay lên cột đá bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “Ngày này cuối cùng cũng đến rồi”.
Trầm ngâm một lúc, ông mới quay gót xuống núi.
Nhưng ông nhanh chóng phát hiện ra tình hình bất thường.
Rừng cột đá trên dốc núi đã biến mất một nửa.
Hơn nữa, không ngừng có người trông giống hệt Mục Nham chạy qua chỗ ông.
Ông liền túm lấy một người, hỏi: “Các cậu đi đâu thế?”
“Chu tiên sinh, chúng tôi đi trả thù đây.”
“Trả thù cần nhiều người như vậy sao?”
Người đó chỉ cười, cúi thấp đầu rồi chạy nhanh xuống núi.
Khi xuống đến khu dân cư nằm dưới chân núi, nỗi bất an trong lòng Lão Chu mới được chứng thực.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, trên đường có mấy người dân bình thường nằm bất động.
Trán họ chảy máu, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, rõ ràng đã bị đánh ngất.
Lão Chu ngẩng đầu, bắt gặp một người Phân tử đang tấn công một ông già đi tập thể dục buổi sáng từ phía sau ngõ nhỏ đối diện.
Ông già không kịp đề phòng, chỉ “hự” một tiếng rồi gục ngã xuống đất.
Người Phân tử lặng lẽ kéo ông già sang một bên cùng hai, ba nạn nhân khác.
Đằng sau người phân tử là khu dân cư đông đúc.
Lão Chu lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, cũng không biết co bao nhiêu người vô tội sắp bị tấn công nữa.
Ông hoảng hốt lao đến, túm lấy vai người Phân tử đó: “Các cậu không thể làm như vậy.
Mục Nham! Tại sao cậu lại ra nông nỗi này?”
Người Phân tử ngoảng đầu, nở dụ cười dịu dàng, trông càng giống Mục Nham trong kí ức của ông.
“Chu tiên sinh, tôi cũng hết cách rồi.” Nói xong, anh ta quay gót chạy ra khỏi con ngõ nhỏ.
Lão Chu vội đuổi theo: “Không được! Các cậu phải dừng lại ngay!”
Người Phân tử vô cùng nhanh nhẹn, loáng một cái đã tới đầu ngõ.
Đúng lúc này, một luồng sáng trắng từ con đường phía đối diện vụt đến nhanh như điện xẹt.
Người phân tử lập tức né tránh sang một bên nhưng luồng sáng còn nhanh hơn anh ta.
Một tiếng va đập lớn vang lên, người Phân tử bị thốc vào bờ tường.
Có lẽ lực va chạm quá mạnh nên anh ta bất tỉnh nhân sự.
Lão Chu chỉ biết tròn mắt há hốc mồm.
Khi quầng sáng tan biến, nơi đó xuất hiện một đôi nam nữ đang nhìn ông chăm chú.
Ông nhớ đã từng gặp bọn họ.
Cẩn Tri mở miệng trước tiên: “Giám đốc Chu! Việc người Phân tử tấn công cả thành phố, cuối cùng cả hai bên đều thiệt hại là dự tính ban đầu của ông hay sao?:
“Không, tất nhiên không phải.” Lão Chu nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc bén: “Cô cậu là ai?”
“Tôi đến từ một tinh cầu khác Mục Nham.” Ứng Hàn Thời đáp.
Lão Chu hơi kinh ngạc.
Nghĩ đến thân thủ kinh người của Ứng Hàn Thời vừa rồi, ông đã tin đến tám, chín phần.
“Nhưng tôi cũng bảo vệ hòa bình như anh ấy.”
Lão Chu gật đầu.
Hôm gặp ở cổng thư viện, ông đã chú ý đến người thanh niên này.
Cậu ta có khí chất nho nhã, đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh, toát ra vẻ lương tiện và đáng tin cậy, y hệt Mục Nham.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Chu hỏi: “Hung thủ giết Mục Nham có đúng là bố con họ Thẩm không?”.