Chap 114
Đứng trước gương cả buổi vẫn chưa thể chọn được bộ trang phục vừa mắt, Becky nhăn mày nhìn lại hai cái váy trên tay mình, phía sau, Freen bước tới vòng tay ôm eo bé, tựa cằm lên vai Becky thốt: "Cái nào cũng đẹp và hợp với em hết, hôm nay em mặc cái màu trắng, bữa sau mặc cái màu đỏ là được chứ gì."
Becky bĩu môi: "Biết là vậy, nhưng chị không nhận ra sao? Từ hồi quen nhau đến giờ sao chị càng ngày càng ốm xuống còn em càng ngày càng tròn lên thế này? Tại chị hết đó!"
Freen phì cười hôn lên bên má bầu bĩnh đáng yêu của bé, thản nhiên đáp: "Có sao? Chị thấy em càng ngày càng dễ thương và xinh đẹp hơn ấy chứ! Bạn gái chị xinh quá đây này!"
"Chị đừng có gạt em, là chị luôn gắp đồ ăn cho em, còn bắt em phải ăn cơm nên mới dễ lên cân như vậy." - Bé nhăn mặt than vãn.
Gật gù không hề bác bỏ, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương của cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu họ ở trong gương đánh vào lòng trắc ẩn của Becky: "Chị không phủ nhận việc này, nhưng quan tâm cho bạn gái có gì sai sao? Chị chỉ đang làm tốt vai trò của người yêu nên làm, em như thế nào trong mắt chị cũng xinh hết. Vẫn tốt hơn việc trước đây em chỉ ăn toàn mì gói và uống trà sữa thay nước, lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe không tốt chút nào."
"Coi như chị nói có lý đi! Em cãi không lại." - Becky xoay mặt ra chu môi muốn được Freen hôn một cái, không làm bé phải thất vọng, cô nhanh chóng rút ngắn khoảng cách trao cho bé một nụ hôn thật ngọt ngào.
Tay vẫn đặt lên bụng Becky, Freen xoa xoa mấy cái, cuối cùng nhịn không được thốt lên: "Có điều là con gái có bụng cũng không hay lắm, sau này ăn xong chúng ta hãy đi dạo một chút rồi hãy nằm nghỉ."
"Chị..."
"Chị thì không sao, chị chỉ sợ em tự ti rồi lại suy nghĩ lung tung thôi. Bụng có chút mỡ mềm mềm chị ôm cũng rất thích." - Freen nhìn sắc mặt đanh lại của Becky vội nói đỡ vào, nhưng tình hình căng thẳng hơn cô nghĩ, bé liền gạt tay cô ra khỏi eo mình.
1
"Không ôm ấp gì nữa hết! Em có phải gối ôm của chị đâu."
Vẫn không bỏ cuộc, Freen tiếp tục vòng tay qua eo Becky lần nữa, sau vài lần bị gạt ra, cuối cùng bé đã chịu cho cô ôm trở lại: "Sao giống nhau được, gối ôm có mềm nhưng không ấm và thơm như em, ôm bé là thích nhất."
Freen vừa nói vừa lủi vào hõm cổ khiến Becky bị nhột nhịn không được bật cười khúc khích rụt cổ lại: "Nhột em... trước đây chị đâu có thế này... ha ha..."
"Đều nhờ em hết đấy, dạy hư chị rồi phải chịu trách nhiệm với chị cả đời." - Cô đưa tay lên xoay cằm bé nối lại nụ hôn khi nãy, cố tình nấn ná thêm một lúc mới chịu tách ra: "Kể cả việc chị đang bắt đầu nghiện hôn em nữa."
Vẻ mặt khoa trương tỏ ra ngạc nhiên mở to mắt nhìn chị người yêu mặt càng ngày càng dày lên, bé chun mũi đáp trả: "Em không biết gì hết!"
"Không sao, chúng ta ngày ngày bên cạnh nhau, những chuyện còn lại không cần phải để tâm nhiều làm gì. Để chị giúp em mặc váy vào rồi đến nhà Sam họp mặt cùng mọi người, chúng ta sắp trễ giờ rồi." - Nháy mắt với bé chọn luôn chiếc váy màu trắng cho bé, Freen xoay người bạn gái đứng đối diện với mình thuần thục cởi áo giúp bé mặc cho đối phương không có nhờ tới.
Ánh mắt tinh nghịch nhìn lên vẻ mặt không thể bình thản hơn được của Freen đang cởi áo cho mình, Becky hai tay cũng đang rảnh rỗi quyết định sẽ làm điều tương tự giúp chị cởi đồ ra cho nhanh: "Vậy em cũng sẽ giúp chị."
.
.
.
"Em cười cái gì suốt nãy giờ thế?" - Freen nhìn sang Becky khi cả hai đã ngồi trên xe chạy đến nhà Sam.
"Em nhớ lại lần đầu tiên chúng ta chọn váy ở trung tâm thương mại cũng để đến nhà chị Sam, lần đó lúc thử đồ nhìn chị ngượng ngùng ra mặt luôn, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của em, nào giống vừa rồi."
Freen gật gù, khóe môi cong lên nụ cười bí ẩn nhắc lại chuyện xưa cùng bé: "Chị cũng nhớ rất rõ hồi trước em từng nói con người chị rất nhàm chán và tẻ nhạt, thêm cái tham công tiếc việc. Cũng may chị có được khuôn mặt xinh đẹp xem như một điểm cộng."
Bé trố mắt cười gượng: "Chị thù dai thật đấy!"
"Không dám! Lời em nói chị đều nhớ hết, không dám quên câu nào."
"Chị chỉ cần nhớ câu "em yêu chị" là đủ rồi, câu đó quan trọng nhất và là điều em luôn muốn nói với chị mỗi ngày." - Becky đặt hai tay tạo thành hình trái tim hướng về phía Freen lên tiếng, tuy đang tập trung lái xe nhưng cô vẫn nhìn thấy được sự đáng yêu này của bé.
"Được rồi, về nhà chúng ta sẽ ôn lại chuyện xưa tiếp, giờ chị đang lái xe không thể nào ngắm nhìn em được."
"Ok! Em luôn có thời gian để đợi chị mà."
.
.
.
End.
Chúng ta đã đồng hành cùng nhau một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, đủ để rung động vì đối phương, nhận ra trái tim của mình hướng về điều gì. Đoạn đường phía trước không ai biết sẽ ra sao, nhưng có một điều chắc chắn rằng, hiện tại chính là chìa khóa cho tương lai sau này.
1
Cảm ơn các bạn đọc đã đồng hành cùng fic "Người lớn và trẻ nhỏ" thời gian qua. Mình xin khép lại fic ở đây để bắt đầu tập trung vào fic "Lời hứa của ác quỷ" đã ra được mấy chap, nào có cảm hứng mình sẽ vào Bonus vài chap về cuộc sống của hai bé ha ^^