Chap 28
Bước khỏi phòng ngủ của mình nhìn sang phòng đối diện, Freen phân vân một lúc cuối cùng quyết định bỏ đi chuẩn bị bữa sáng nhanh bằng tách cà phê tự pha và ly sữa nóng đặt trên bàn.
"Đứa trẻ đó cũng lớn rồi, không cần mình quan tâm đâu." - Freen nghĩ thầm trong bụng, cơ thể cô có chút mệt do đêm qua không ngủ đủ giấc. Sau một hồi đấu tranh tâm lý quyết liệt, Freen vẫn nhịn xuống đem ly sữa nóng vào phòng cho Becky, dù sao bé cũng đang tới tháng, cô là người lớn không nên chấp nhất làm gì (Âu cũng do dỗi lâu rồi nên nhớ)
CỘC CỘC!
Gõ cửa phòng gọi người, chờ một lúc Freen không nghe được lời hồi đáp nào, cô nghĩ rằng Becky còn ngủ nướng nên đã mở cửa bước vào luôn. Đặt ly sữa lên bàn, Freen bước tới lay nhẹ con sâu ngủ đang cuộn tròn trong chăn bông đánh thức: "Becky, sáng nay em còn có tiết học..."
Bàn tay khẽ giật lại khi cảm nhận độ nóng truyền tới từ cánh tay Becky, Freen hốt hoảng vội chạm vào trán bé kiểm tra lần nữa, phát hiện ra thân nhiệt người nằm bên dưới đang rất cao.
"Bị sốt rồi! Sao em không gọi chị?"
1
Trong cơn mê man, Becky thều thào giọng tủi thân đáp: "Nếu đêm qua chị ngủ cùng em chị đã biết rồi."
4
Thở dài muộn phiền, Freen xoắn tay áo lên, dịu dàng hỏi: "Em ngồi dậy được không? Chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra, sốt cao như vậy không ổn đâu."
Bescky lắc đầu mè nheo: "Em không đi bệnh viện đâu..."
Nhìn vẻ mặt như sắp khóc của đứa trẻ nhỏ không chịu đi bệnh viện, Freen vừa nôn nóng vừa xót xa, cô kiên trì dụ ngọt: "Becky ngoan! Theo chị đến bệnh viện khám bệnh, về rồi em muốn làm gì cũng được, chị sẽ đáp ứng cho em!"
8
Dù đang sốt nhưng lời đề nghị này đối với Becky mà nói vô cùng hấp dẫn, bé con cố mở mắt nhìn lên xác nhận lại: "Thật không chị?"
Freen cảnh giác nói thêm: "Thật! Nhưng không được quá đáng đâu. Chị chỉ đồng ý những chuyện hợp lý."
"Em muốn cùng chị đi chơi một ngày, chỉ có hai chúng ta thôi. Như vậy không quá đáng phải không?"
Cô khẽ cười xoa xoa đầu bé đồng ý: "Được! Nhất trí như vậy!"
Ân cần đỡ Becky ngồi dậy, Freen lấy áo khoác mặc giúp bé.
"Em muốn vào toilet một chút."
Freen gật đầu dìu Becky vào toilet, nhìn bé yếu ớt hơn cả ngày hôm qua, cơn sốt này đã làm bé nhà cô bị bào mòn sức lực không ít, nhìn mà thấy đau lòng.
"Chị đứng bên ngoài đợi, có gì em cứ gọi chị."
"Dạ!" - Bé cố nở nụ cười đáp lại sự quan tâm của người thương, bản thân bé cũng không nghĩ chỉ sau một đêm cơ thể lại xuống cấp nhiều như vậy, bệnh tật đúng là chuyện không thể đùa được.
Mở cửa trở ra, Freen trông thấy Becky liền bước tới dìu bé đến bồn rửa mặt, khăn ấm đã chuẩn bị trên tay, cô nhẹ nhàng lau mặt giúp đứa trẻ nhỏ.
"Tuy bệnh rất khó chịu nhưng được chị chăm sóc chu đáo như vậy em thấy cũng rất tốt!"
Ngay lập tức là cái lườm của Freen, cô lạnh giọng thốt: "Tốt gì mà tốt! Sau này chị sẽ chú ý đến em nhiều hơn, không được để bản thân bị bệnh nữa."
"Chị lại trách em! Em có muốn để bị bệnh đâu." - Bé bĩu môi mắt rơm rớm nước như sắp khóc, thật ra là do sốt cao làm cho mắt khó chịu, sẵn dịp vờ dỗi cho đằng ấy thấy luôn.
Không ngoài dự đoán, Freen nhanh chóng xìu xuống không dám cứng giọng nữa, đưa tay vuốt vuốt tóc cho bé gọn gàng hơn: "Chúng ta đến bệnh viện thôi."
.
.
.
Kết quả chuẩn đoán được là do Becky suy nhược cơ thể, sau khi tiêm thuốc và truyền dịch, cơn sốt của bé đã hạ xuống, nhưng vẫn cần ở lại theo dõi thêm.
Becky được tiêm thuốc mê man ngủ lúc nào không hay biết, đến khi tỉnh lại đã không còn trông thấy Freen ở đâu, chợt trong lòng có chút tủi thân.
Đúng lúc này y tá đi đến kiểm tra cho bé, Becky liền lên tiếng hỏi: "Chị đi cùng với em đã về rồi sao y tá?"
Cô y tá trẻ lắc đầu đáp: "Vừa rồi tôi thấy cô ấy ngồi ở ngoài cầu thang nói chuyện qua điện thoại suốt, có vẻ rất bận nên không muốn ngồi đây sợ phiền em nghỉ ngơi thôi."
Bé con gật gù thông suốt, hóa ra là bé đã trách lầm Freen nhà mình, chị quả thật rất bận rộn, cho dù không thể ở lại đây cùng với Becky bé con cũng có chút buồn chứ không hề giận.
"Sức khỏe em đã khá hơn rồi, em có thể xuất viện trong hôm nay không chị?"
"Cái này tôi cần hỏi ý kiến của bác sĩ chuyên khoa, trước mắt em cứ nghỉ ngơi thêm đi!"
"Cảm ơn chị!" - Becky đợi y tá rời khỏi phòng mới mon men bước ra ngoài tìm người, đi một lúc bé con mới tìm được cầu thang mà chị y tá kể, nhưng người đã sớm không còn ở đó làm cho bé cảm thấy hụt hẫng, mặt buồn xuống thấy rõ.
"Chị ấy lại đi đâu rồi?"
"Em bị bệnh không nằm trên giường còn muốn đi đâu nữa?" - Chất giọng trầm thấp quen thuộc thốt lên phía sau lưng làm Becky giật thót tim, bé quay đầu nhìn lại nở nụ cười giả lả chào chị.
"Em tưởng chị bỏ em đi làm rồi chứ?"
Freen đưa chai nước lọc lên đáp: "Chị khát nước nên đi lấy nước uống. Em cảm thấy trong người thế nào rồi?" - Vừa nói tay cô đưa lên kiểm tra lại thân nhiệt của Becky, nhận thấy đã hạ sốt cô mới yên tâm phần nào.
"Em khỏe lại rồi chị, bây giờ có thể xuất viện ngay luôn."
"Chủ tịch bảo rằng em cứ nằm ở đây theo dõi đêm nay đi! Đó là lệnh!"
Becky nhăn mặt: "Sao chị lại nói cho ba em biết?"
"Không có lý do gì để giấu, mà cũng không giấu được khi lúc nãy chủ tịch hỏi lý do vì sao chị không đến cuộc họp quan trọng ở công ty, chị nói em nhập viện vì sốt cao, chủ tịch đã rất lo lắng. Về sau tình hình em ổn định lại chủ tịch mới thôi không gọi hỏi thăm nữa."
Becky thở dài chán chường, bỗng bé nghĩ đến một việc vội hỏi: "Thế chị vì ba em nên mới ở lại đây với em sao?"
"Nếu vì chủ tịch chị đã đến công ty họp rồi, chị có thể cho người khác đến đây chăm sóc em thay vì để chủ tịch hỏi." - Lần này Freen đã thẳng thắn trả lời, bé bị sốt phần nào cô cũng cảm thấy có lỗi, cho nên không thể để bé buồn phiền thêm.
"Xem như chị còn có tâm." - Becky ngồi xuống cầu thang nghỉ, tay kéo Freen ngồi theo mình tựa đầu lên vai chị.
"Em nghĩ chị tệ đến thế sao?" - Giọng Freen có màu muốn dỗi nữa.
Becky hé một bên mắt lên nhìn, sau đó nhắm lại tiếp, bé bây giờ chỉ muốn được yêu thương, không muốn gây sự với chị nữa đâu: "Em không có ý đó, do em bệnh nên tâm tình dễ u buồn, không thấy chị em có chút tủi thân, nhưng giờ được tựa vào chị thế này thích thật!"
"Ở đây không thoải mái đâu, chúng ta về phòng đi!"
"Không cần đâu, em nằm trong phòng cả ngày rồi, ngồi đây một lúc cũng không sao."
Thấy bé thích như vậy cô cũng không nỡ từ chối, thật ra người Freen đang có chút không khỏe từ sáng, nhưng vì bé sốt cao nên cô chỉ tập trung vào sức khỏe của đứa trẻ này, miễn cưỡng vẫn trụ được đến hiện tại.
"Được, chỉ một lúc thôi đó!"
Cả hai cứ thế ngồi tựa đầu vào nhau một góc trên cầu thang, vì lối đi này bình thường cũng không có ai qua lại nên họ có được khoảng thời gian bình yên và thoải mái bên cạnh nhau.
.
.
.
TBC.