* Từ chap sau mình sẽ đăng trên Funhub (Fuhuz) nhé, các bạn có thể vào app để theo dõi tiếp các chap tiếp theo ủng hộ mình. Thân!
Chap 11
Freen nghiến chặt răng kiềm nén cơn giận trong người xuống, hiện tại cả hai đều đang mất bình tĩnh, hơn hết Becky còn có ý muốn chọc tức mình, Freen không muốn cảm xúc chi phối làm ra những việc sau này phải hối hận thêm nữa.
"Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi đi."
Khi Freen định bỏ lên phòng đã bị Becky đứng dậy ngăn cản: "Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong, chị định lảng tránh sao?"
"Hiện tại không thích hợp."
"Em muốn chị rút lại vệ sĩ giám sát em, nó không cần thiết. Còn nếu chị đã muốn cho người trông chừng em như thế chúng ta không cần thiết sống chung một chỗ với nhau nữa, dù sao em làm gì cũng nằm trong sự khống chế của chị hết rồi."
Becky nói một hơi suy nghĩ trong lòng của mình, mặc kệ ánh mắt hụt hẫng và buồn bã của người đối diện vẫn đang lặng lẽ nhìn cô không đáp trả lại lời nào.
"Nếu chị không nói gì coi như chị đồng ý, em sẽ dọn trở về nhà của mình."
"Becky, chị sẽ rút vệ sĩ về. Em đừng đi!" - lời nói yếu ớt van xin, Freen đau lòng xoay mặt về phía Becky nói lời cuối cùng: "Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi!"
Becky khẽ cười chua chát, cô nhận ra tình cảm Freen dành cho mình đang lớn dần, lớn đến mức dẹp bỏ tự tôn để van xin cô ở lại bên cạnh, có điều tình yêu muộn màng này đã quá trễ để cô có thể vui vẻ đón nhận.
.
.
.
Trằn trọc trên giường một lúc lâu Becky vẫn chưa thể ngủ được, nhớ lại cái lạnh lúc cô chạm vào bàn tay Freen khi nãy cứ luôn làm cô bất an.
"Chị ta dầm mưa bao lâu mà tay có thể lạnh như vậy? Mặc kệ đi!" - Becky thở dài kéo chăn trùm kín đầu lờ đi suy nghĩ rối loạn trong đầu.
.
.
.
Rón rén đến phòng ngủ của Freen, Becky không nghĩ ra được lý do để tìm cô vào lúc này, nhưng không kiểm tra thử tình hình của Freen cô thật sự không yên tâm ngủ được: "Nếu chị ta chết lúc này lấy ai để mình báo thù nữa. Phải rồi!"
1
CỐC! CỐC!
Sau tiếng gõ cửa không thấy hồi âm, Becky rụt rè mở nắm cửa bước vào, cô hốt hoảng nhìn Freen bất tỉnh nằm dưới đất với bộ đồ dính mưa vẫn chưa được thay ra.
"Freen!" - Chị lại ngất như thế sao?
Thoáng rùng mình khi chạm vào làn da nóng hổi của Freen, cô ấy đang sốt rất cao, còn mặc quần áo ướt lạnh chưa được thay ra. Becky mím môi cảm thấy tim mình thắt lại, liệu cách cô đang làm có đúng hay không?
Hiện tại không thể lo nghĩ nhiều được nữa, Becky dìu Freen đứng lên vào nhà tắm cởi bỏ quần áo ướt, lấy chăn bông lau nhanh người cô rồi quấn lấy dìu ra ngoài thay một bộ đồ giữ ấm khác. Suốt buổi Freen mơ màng nửa mê nửa tỉnh không còn chút sức lực đều dựa hoàn toàn vào người Becky làm điểm tựa.
"Chị vẫn chưa chết được đâu." - Becky lạnh lùng nói sau khi đã cài xong cúc áo cuối cùng cho Freen, cô đang tức giận vì kẻ ngốc này không biết chăm sóc tốt cho bản thân, để bị sốt cao như vậy, nếu Becky không kịp thời tìm đến có lẽ ngày mai vào đâu là phải nhặt xác Freen rồi.
"Cảm ơn em..." - giọng Freen thều thào, dù cơ thể đang rất khó chịu nhưng cô cũng chưa rơi vào hôn mê hoàn toàn, vẫn còn một chút ý thức.
Becky bất lực lấy khăn ấm chườm lên trán Freen, dịu giọng hỏi: "Chị đã ăn gì chưa?"
Một cái lắc đầu yếu ớt từ Freen: "Chị không muốn ăn."
"Chưa ăn không thể uống thuốc được. Bây giờ trời đang mưa lớn, em cũng không biết lái xe..."
"Đêm nay em có thể ngủ cùng với chị không?"
Khẽ nhăn mặt với câu hỏi bất ngờ của Freen, Becky oán trách: "Chị đang bị bệnh còn muốn lây bệnh cho em sao?"
"Em bệnh càng tốt... có thể ngoan ngoãn bên cạnh chị không bỏ đi đâu hết... khụ khụ..."
Becky lo lắng lấy ly nước ấm trên bàn đút Freen uống một ngụm nhỏ: "Chị bị bệnh nên suy nghĩ cũng bệnh hoạn luôn rồi."
Freen gượng dùng sức nắm lấy bàn tay Becky, giọng vẫn rất khó nhọc nhưng chứa đựng sự chân thành bên trong: "Nếu có thể chết được... cũng rất tốt, ít ra em vẫn còn nhớ đến chị..."
Becky bực bội thu nhanh tay về, nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Freen lại không nỡ trách mắng, cô đứng dậy xoay người rời đi.
"Em bỏ chị ở đây sao?" - Freen gần như hoa mắt không nhìn rõ được trước mặt nhưng vẫn cố nhìn theo bóng lưng đang khuất dần sau cánh cửa.
Becky lười giải thích thêm, cô không chắc bản thân có thể chăm sóc tốt cho Freen được hay không nên đã đi về phòng lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Heng đến đưa Freen đến bệnh viện truyền dịch.
CẠCH!
Tai nghe bất cẩn bị Becky làm rơi xuống mặt bàn đối diện giường ngủ, cô thở dài trách bản thân hậu đậu bước tới nhặt lên, không ngờ phát hiện ra thứ không ngờ tới.
"Camera sao?" - đôi mắt hơi mở to lên ngỡ ngàng, Becky bàng hoàng mất một lúc mới vỡ lẽ ra một điều: "Hóa ra từ đầu chị ấy đã biết rằng mình giả vờ mất trí nhớ... bản thân rốt cuộc vẫn nằm trong sự kiểm soát của chị ta thôi... thật nực cười..."
.
.
.
TBC.