Chap 15
Ngâm mình trong bồn tắm cả buổi Becky vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi, cô bắt đầu hối hận vì lời nói xốc nổi vừa rồi của mình: "Nô lệ tình dục cái gì chứ? Mày hư hỏng như vậy từ khi nào thế này?"
Becky đau khổ nhắm mắt lại muốn trốn tránh đi hiện tại, ban nãy mạnh miệng như vậy nhưng cô làm sao làm được mấy chuyện kiểu đó, trước đây từng nghĩ đến việc lợi dụng mối quan hệ với Sam để chọc tức Freen, thế mà khi thấy Sam bị hạ thuốc cô đã rất sợ hãi, nếu tối đó tên vệ sĩ không xông vào kịp thời chắc Becky đã đánh ngất Sam cũng nên.
"Không sao đâu, chị ấy bây giờ trí nhớ rất kém, những lời nói trên xe khi đó chắc nay mai sẽ quên nhanh thôi. Mình không cần tự hù dọa bản thân nữa. Phải rồi."
"Nhưng có khi nào Freen cũng giả vờ mất trí nhớ tỏ ra đáng thương và vô hại để tiếp cận mình như cách trước đây mình đã làm với chị ấy không?"
"Cũng không đúng, hơn nữa lần này chú Wutipong đã nói với mình tình trạng của Freen đều là thật, cho dù chị ấy có không hề mất đi trí nhớ, với năng lực và sức khỏe hiện tại của chị ấy cũng không có khả năng làm gì được mình..."
"Đau đầu thật! Mình không thích hợp với kiểu đấu trí thế này đâu, phiền quá đi!"
CỐC CỐC
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm Becky giật mình, cô lúng túng nói vọng ra: "Có chuyện gì vậy?"
"Em ở trong đó lâu lắm rồi, tôi lo em có gì..." - Giọng Freen rụt rè hỏi.
Becky chột dạ đáp: "Không liên quan đến chị."
Bước khỏi phòng tắm, Becky nhìn thấy Freen đã ngồi ngay ngắn trên giường dõi mắt về phía mình, cô lấy lại vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt lên tiếng: "Chị có đói không?"
Một cái gật nhẹ thay cho câu trả lời, Becky lấy điện thoại đặt đồ ăn giao đến cho cả hai, sau đó lên giường ngồi xuống cạnh Freen.
"Cũng tối rồi, tạm thời đêm nay chị ngủ ở đây đi."
"..."
Becky rót ly nước lên uống cho bớt căng thẳng, cô cũng không quen việc Freen luôn nhìn chăm chăm vào cô như vậy, dù rằng ánh mắt này vô hại: "Chút nữa sẽ có đồ ăn."
"Chuyện em nói khi nãy, muốn tôi làm nô lệ tình dục cho em để tôi được ở lại đây..."
"Khụ khụ..." - Becky bị sặc nước với câu nói mà cô luôn muốn tránh đi, cô bực bội đưa tay áo lên lau miệng, quay sang ném cho Freen ánh mắt khó coi: "Quên chuyện đó đi! Chị hiện tại có thể làm được gì chứ?"
Bàn tay Freen nắm chặt lấy góc áo, ánh mắt vừa lóe lên chút hy vọng đã bị dập tắt đi vì lời nói phũ phàng của người bên cạnh: "Vậy em không cần tôi nữa sao? Phải làm sao em mới chấp nhận cho tôi được ở lại bên cạnh em, chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng em hết."
Becky thở dài nhìn dáng vẻ ủy khuất của Freen, cô nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang run lên ấy, nhìn bộ dạng Freen lúc này cảm giác hận thù trong lòng Becky sớm đã tiêu tan đi mất, còn cố khơi dậy hận thù cũng chỉ mình cô mệt mỏi thôi: "Chị tốt nhất là quên hết những chuyện trước đây của chúng ta, tôi sẽ cho chị ở lại đây một thời gian."
"Thật sao?"
Becky khẽ cười véo má Freen, nhìn ánh mắt mừng rỡ như biết nói ấy làm cô cũng không nỡ phủ nhận: "Ngốc! Chị tốt nhất nên ngốc như thế mãi đi, trước đây thông minh quá chỉ nghĩ mấy chuyện hại người hại mình thôi."
"Được! Tôi nghe em hết!"
Nụ cười trên môi Becky bất giác trở nên tự nhiên hơn, cô chợt nhớ về đoạn ký ức cũ giữa họ. Trước đây luôn là Becky theo đuổi Freen, ra sức tìm cách thu hút sự chú ý của cô ấy, đến khi cả hai yêu nhau cô vẫn là người chủ động trong mọi chuyện, nhiều lúc bản thân cũng cảm thấy tủi thân vì đã bỏ ra rất nhiều mà người yêu cứ luôn hờ hững với mình. Bây giờ mới biết tình cảm Freen dành cho cô không hề ít hơn mình, chỉ vì người cô yêu có quá nhiều gánh nặng và thù hận chất chồng lên nhau khiến cho cảm xúc bị đè nén không thể bộc lộ ra bên ngoài, hiện tại Freen không còn nhớ gì đến quá khứ giữa họ, nhờ vậy mà trái tim ấy mới được dịp bộc lộ tình cảm chân thật nhất ra ngoài, thể hiện qua ánh mắt si mê luôn nhìn cô không dứt này đây.
"Chị thích tôi nhiều lắm sao?" - bàn tay véo lên má Freen đã áp luôn lên đó miết nhẹ vuốt ve.
Một cái gật đầu chắc chắn từ Freen: "Phải, tôi rất thích em."
"Vậy chị có muốn hôn tôi không?" - Becky hơi nhướng mày nhìn người đối diện, nụ hôn ở trên xe không đúng như mong đợi của cô, nó quá thô bạo và chiếm hữu. Becky muốn họ có một bắt đầu mới nhẹ nhàng hơn, cô sẽ thử cho Freen một cơ hội nữa.
Lần này là một cái lắc đầu của Freen, nó làm cho Becky bị hụt hẫng không hiểu lý do, tâm tình vì thế cũng trở nên cáu đi.
"Tại sao? Rõ ràng chị nói thích tôi rất nhiều mà... thậm chí còn đồng ý làm nô lệ tình dục cho tôi... giờ chị muốn làm giá với tôi sao?"
Freen bối rối vội giải thích: "Em nói em ghét tôi mà. Vừa rồi em còn cắn tôi... sao tôi được phép hôn em."
"Hả?" - Becky chớp nhẹ mắt khó hiểu trước lời giải thích kỳ lạ của Freen.
"Tôi sẽ không hôn người mình ghét, em ghét tôi như vậy em cũng sẽ không thích hôn tôi đâu, sao tôi có thể làm chuyện em không thích được..."
Becky bất lực cười khổ trong lòng, não Freen đang chứa gì trong đó thế không biết: "Chị chấp nhận làm nô lệ tình dục cho tôi đừng nói chị không hiểu luôn ý nghĩa của việc đó?"
Freen hơi nghiêng đầu đáp: "Nô lệ tình dục cũng giống giúp việc mà phải không? Làm những điều em yêu cầu. Nếu nó nằm trong khả năng tôi có thể làm được tôi sẽ cố gắng đáp ứng em."
1
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời đó của Freen, Becky cảm thấy cảm xúc trong cô giờ rất khó tả, cực kỳ khó diễn tả thành lời: "Não chị đúng là hỏng thật rồi."
.
.
.
TBC.