Chap 21
Trải qua một trận mây mưa cuồng nhiệt, dù cơ thể đã thấm mệt nhưng đầu óc Becky lại hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt say đắm vẫn đang ngắm nhìn người đang thiếp đi bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên nụ cười. Tuy trong lòng chưa thể hoàn toàn đặt xuống mối bận tâm nhưng ít ra cô đã dám cởi mở thử cho cả hai một cơ hội mới, thời gian sau này mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp hơn thôi.
Sáng.
Bình thường khi Becky thức dậy bên giường đã là khoảng trống trơ trọi, Freen luôn dậy sớm hơn cô để chuẩn bị bữa sáng và nước ép cho mình, thế nhưng hôm nay mở mắt ra Becky vẫn còn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang rúc trong hõm vai của mình chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Becky mỉm cười nhớ đến sự cuồng nhiệt đêm qua, ánh mắt thu hết biểu cảm bối rối xấu hổ của Freen như lần đầu tiên của họ, có khác chăng đêm qua vì dục vọng tích tụ lâu ngày được dịp bùng phát, Becky có chút không kiềm chế được, thêm việc dẫn dắt Freen phối hợp cùng mình để thỏa mãn bản thân, Becky nhất thời bị phấn khích trước những tư thế lạ lẫm thay cho bàn tay không còn dùng được sức của bạn gái, nhớ lại thôi đã muốn cùng Freen mây mưa thêm một lượt.
Cảm nhận được người trong lòng ngọ nguậy tỉnh giấc, Becky đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của Freen: "Chào buổi sáng!"
Freen giọng còn chưa tỉnh hẳn đáp: "Chào buổi sáng!"
"Chị còn mệt, cứ ngủ thêm một lúc. Em phải đi làm rồi."
Ánh mắt Freen hiện lên tia áy náy lướt nhìn đồng hồ trên bàn: "Chị chưa kịp làm đồ ăn sáng cho em nữa."
Hôn nhẹ lên trán Freen, Becky lắc đầu lười biếng tách khỏi cái ôm ấm áp của người yêu ngồi dậy: "Không sao. Về sau em sẽ gọi giúp việc đến sớm hơn để làm đồ ăn sáng, chị không cần phải dậy sớm nữa."
"Nhưng..."
Hiểu được nỗi lo lắng của Freen, Becky giải thích tiếp: "Chị làm cho em đủ nhiều rồi. Hơn nữa em thích cảm giác thức dậy vẫn được ôm chị thế này hơn một khoảng giường lạnh lẽo trước đó."
Freen nghe được lời này của Becky đáy lòng không khỏi cảm thấy vui thích, từ hôm qua Becky thật sự đã cởi mở và chịu bộc lộ tình cảm với cô nhiều hơn, còn nói những lời như rót mật vào tai cô thế này, làm sao mà chịu nổi.
"Có phải chị đang mơ không?"
Becky lém lỉnh ấn nhẹ tay lên bụng dưới của Freen, nhận thấy cái chau mày của người bên cạnh, cô mỉm cười trêu: "Cơ thể chị vẫn còn nhớ rõ hơn chị đó."
Sau cái nhói nhẹ truyền tới, Freen cảm giác khuôn mặt mình đỏ ửng lên vì ngượng, hình ảnh hoan ái đêm qua giữa họ bỗng ùa về như thước phim làm cô bối rối không thôi.
Vuốt lên mái tóc hơi tán loạn của Freen, Becky vẫn muốn trêu chọc chị thêm chút nữa: "Hôm nay em sẽ tranh thủ về sớm chơi với chị."
"Becky..."
.
.
.
Thiếu đi một cánh tay đắc lực như thư ký Heng khiến cho công việc của Becky bận rộn hơn rất nhiều, nhưng bù lại tinh thần đang sảng khoái nên cô xử lý mọi chuyện khá tốt, đây cũng là dịp để Becky chứng minh được thực lực của bản thân.
Thời gian nghỉ trưa ít ỏi, Becky lướt lên mạng tìm một vài món "đồ chơi" vừa mắt đặt mua, sau đêm nóng bỏng đêm qua Becky đang nóng lòng muốn thử thêm nhiều trải nghiệm mới lạ, phần vì hiện tại Freen cũng rất nghe lời mình, nếu là trước đây có khi cô ấy lại ngại mà không chịu phối hợp.
Mỉm cười hài lòng khi đặt được một số món ưng ý, Becky quay trở lại với công việc chất đống trên bàn.
.
.
.
Ngồi đối diện nhau trong phòng khách, Heng đưa ánh mắt dò xét nhìn Freen, giọng trầm thấp hỏi: "Em thật sự đã mất trí nhớ sao?"
Freen gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, ấn tượng của cô về người đàn ông này chỉ thoáng qua lúc tỉnh dậy ở bệnh viện. Heng cũng không tiếp xúc với cô quá nhiều, qua lời kể lại của anh, cô biết được trước đây họ từng có mối quan hệ tốt với nhau, cảm giác của cô đối với anh cũng rất tốt.
"Ừm!"
"Như vậy cũng tốt! Tôi hôm nay đến đây gặp em chỉ để nói lời tạm biệt. Tôi đã nghỉ việc ở công ty rồi."
"..." - Freen im lặng không biết nên đáp trả thế nào, nhìn ánh mắt Heng đang nhìn cô có chút gì đó kỳ lạ, có điểm giống như cách cô mỗi khi nhìn về Becky.
Heng nở nụ cười buồn đứng dậy, đoạn tình cảm này tuy chỉ đơn phương mình anh nhưng cũng là đoạn ký ức đáng nhớ, Freen hiện tại tuy đã không còn gì trong tay nhưng thực chất lại vui vẻ và hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều, anh cảm thấy mừng thay cho cô.
"Tạm biệt em! Freen!"
"Tạm biệt anh!" - Freen máy móc đáp, cô đứng dậy đi theo Heng tiễn anh ra tới cổng, dù nói là không nhớ gì nhưng cô vẫn cảm thấy có chút buồn bã khi anh nói sẽ rời đi.
Bước chân khựng lại, Heng e ngại lên tiếng: "Tôi có thể ôm em một cái được không?"
Freen mím môi do dự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Cái ôm của anh rất dịu dàng, như một lời tạm biệt đúng nghĩa, có lẽ trước đây anh đã vì cô làm rất nhiều việc, dù lưu luyến không nỡ nhưng cô hiện tại đã có Becky, đây là kết quả tốt nhất rồi.
"Tôi mong em được hạnh phúc!"
.
.
.
TBC.