Chap 7
Freen mở mắt ra đã nhìn thấy Becky tỉnh dậy từ bao giờ và vẫn đang nằm bên cạnh chăm chú nhìn mình, Freen thoáng ngạc nhiên, theo thói quen đưa tay lên xoa đầu cô, khẽ hỏi: "Em dậy rồi sao không gọi chị?"
"Freen, em có chuyện này muốn nói với chị... nhưng chị không được giận em đâu đấy." - Becky trưng bộ mặt đáng thương ra với Freen.
Freen nhướng mày bắt đầu chú ý hơn vào câu chuyện: "Là chuyện gì?"
"Thật ra em... chân em sau một thời gian tập vật lý trị liệu bắt đầu có cảm giác rồi, chỉ là em sợ chị sau khi em hồi phục sẽ không quan tâm đến mình nữa nên mới giả vờ..." - Becky mím môi thừa nhận, việc cô có thể đi lại được cũng nên nói ra, tránh để sau này phát sinh ra những nghi ngờ không mong muốn. Dù sao với tình huống bây giờ cô chắc rằng Freen vẫn còn muốn mình ở bên cạnh cho nên mới đặc biệt chăm sóc.
Freen khẽ cười vuốt ve má Becky, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc rất nhanh đã thu hồi lại vẻ ôn nhu dịu dàng: "Thế sao bây giờ em lại muốn nói ra với chị?"
Becky cụp mắt xuống, ngượng ngùng đáp: "Vì... hôm qua đến kỳ, em nhìn chị vì mình vất vả như thế, em không muốn giấu chị nữa... em cũng thấy xấu hổ nữa..."
Nụ cười trên môi Freen càng rộng hơn, cô vòng tay ôm Becky vào lòng: "Không sao! Chỉ cần em khỏe mạnh bên cạnh chị như thế này là đủ rồi."
"Chị thật tốt! Em cứ sợ chị sẽ tức giận bỏ mặc em luôn..."
"Không đâu. Vậy em có thể đi lại được bình thường chưa?" - Freen tách khỏi Becky hỏi lại.
Becky gật gật rồi lại lắc đầu: "Em nghĩ là mình có thể đi được, nhưng không quá lâu." - Becky nói xong liền thử bước xuống giường đi thử, chập chững vài bước ngắn đã trở lại giường ngồi xuống: "Sẽ nhanh thôi em có thể đi lại như bình thường được rồi."
"Becky của chị giỏi lắm! Vậy chúng ta đi đánh răng rồi ăn sáng nào."
"Dạ!"
Trước giờ người đóng kịch giữa họ luôn là Freen, vào lúc này Becky mặc dù đang hoán đổi vị trí là người diễn kịch, nhưng bản thân cô cũng không chắc chắn rằng mình diễn có tròn vai hay không? Có làm cho Freen thật sự tin tưởng hay vốn dĩ Freen vẫn không hề tin vào câu chuyện do Becky tạo nên. Dù vậy, cô vẫn sẽ tiếp tục đến cùng, bởi Becky đâu còn gì để mất nữa.
.
.
.
Hai tuần sau.
Sau khi chắc rằng Becky không còn gặp khó khăn trong việc đi lại, Freen mới yên tâm đưa bạn thân của mình, Sam đến nhà chơi theo lời hứa với "bé con" nhà cô. Ít ra trong hoàn cảnh hiện tại, Becky trong mắt người khác không trở nên quá đáng thương dễ bị ức hiếp, dù rằng đó chỉ là do người yêu cô đang đóng kịch.
Sam đem chai rượu vang đỏ đi vào nhà, cô mỉm cười đưa tay ra trước chào Becky: "Chị đã nghe nói về tai nạn của em, mừng vì em đã khỏe mạnh trở lại."
Becky mừng rỡ bắt lấy tay Sam, cô phấn khích kéo Sam ngồi vào ghế trong phòng khách, trên bàn đã chuẩn bị sẵn mấy tấm hình thần tượng và bút: "Được gặp chị ngoài đời thật thế này em rất vui! Chị có thể ký tặng cho em mấy tấm hình này không?"
"Tất nhiên rồi!" - Sam khẽ đánh mắt nhìn lên Freen vẫn đứng yên bên cạnh, dù là bạn thân lâu năm nhưng nhiều lúc Sam cũng không thể hiểu được Freen đang nghĩ gì trong đầu, giống như lúc này.
"Hai người trò chuyện với nhau đi! Tôi chuẩn bị đồ ăn." - Freen nói rồi đi vào trong bếp.
Đợi cho Freen hoàn toàn khỏi tầm mắt, Sam mới nắm lấy cổ tay Becky nheo mắt gặn hỏi: "Becky! Em thật sự không nhớ gì về trước đây sao?"
Becky tỏ ra ngơ ngác nhăn mặt vì bị đau: "Em quả thật không nhớ gì hết... chị làm em đau..."
"Xin lỗi!" - Sam buông tay Becky ra, vừa rồi bản thân đã quá hấp tấp, nếu như Becky thật sự giả vờ làm sao cô ấy có thể thừa nhận nhanh như vậy. Nhưng nếu Becky thật sự mất trí nhớ đi nữa, Freen ở cạnh cô gái này không khác nào quả bom nổ chậm có thể nổ bất cứ lúc nào: "Dù không nhớ nhưng em vẫn còn cảm giác chứ? Em đối với Freen lúc này cảm giác thế nào, chị thật sự rất tò mò."
Becky xoa xoa cổ tay đỏ ửng của mình, thắc mắc hỏi ngược lại: "Trước đây chúng ta có thân thiết với nhau nhiều không chị Sam? Em cảm thấy chị đối với việc mất trí nhớ của em cũng rất để tâm."
Sam chột dạ đáp qua loa: "Chị và em cũng bình thường thôi, vì em là bạn gái của Freen nên chị cũng có chút quan tâm đến bạn gái của bạn thân thôi."
Becky gật gù rướn tới gần Sam hơn: "Em lại cảm thấy chị rất đặc biệt."
"Sao cơ?" - Sam thoáng giật mình trước khoảng cách bị rút ngắn đột ngột của người đối diện.
"Từ khi tỉnh lại chị Freen đã luôn đối xử rất tốt với em, còn nói em là bạn gái của chị ấy. Em cũng rất cảm động trước tấm chân tình này, nhưng khi gặp được chị, cảm xúc của em lại mãnh liệt hơn hẳn, em rất thích ở cùng với chị."
"Em... nói cái gì vậy hả?" - Sam xém bị sặc nước bọt của chính mình vì lời nói của Becky, nhìn ánh mắt thành thật này không giống đang nói đùa một chút nào, Becky đang muốn giở trò gì đây chứ?
"Có lẽ là cảm giác khi gặp thần tượng của mình thôi... em ngồi chơi đi! Chị vào phụ bếp với Freen." - Sam nói xong liền đẩy Becky ra chạy vào nhà bếp một mạch không dám quay đầu nhìn lại.
Becky rời mắt xuống mấy tấm hình ký dang dở khẽ nhếch môi: "Bắt đầu từ bạn thân duy nhất của chị cũng không tệ chút nào."
.
.
.
TBC.