Người Mai Táng


Khi vào nhà của Trần Nhị, ông ấy chỉ sống một mình, nhưng ngôi nhà tương đối sạch sẽ."Đến đây uống trà đi!"Ông rót cho tôi tách trà, chưa kịp uống tôi đã kể về chuyện xảy ra ở bệnh viện, mong ông ấy giúp đỡ.Trần Nhị cũng biết đây là ý của Quách Lão Can.Hắn và Quách Lão Can là huynh đệ kết nghĩa, bây giờ Quách Lão Can cho người tới nhờ hắn, chuyện này hắn sẽ giúp, hắn lắc đầu: "Tối nay e rằng không được!"Tôi nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói: “Không sao, tôi không định về ngay.”“Đêm nay, xung quanh nơi này sẽ xảy ra chuyện, tôi nhất định phải đến đó, nếu không sẽ có người chết.”Nghe ông ấy nói chuyện nghiêm túc như vậy, tôi cảm thấy lo lắng, theo bản năng liền hỏi: “Đây có phải là….

Một trò lừa bịp không?”"Quên đi, con gái của người đàn ông vừa rồi xảy ra chuyện, tôi có nhã ý nhắc nhở ông ấy, nhưng ông ấy lại không cảm kích, đoán chừng đêm nay sẽ xảy ra tai nạn, ông ấy nhất định sẽ tìm đến tôi.”"Cậu chưa ăn gì phải không? Bây giờ tôi đi nấu cơm.

Tối nay cậu hãy ở lại đây đi."Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng gầy guộc của ông, hoàn toàn không nhìn ra người mà Quách Lão Can nói có thể tay không giết hổ.

Người đứng trước mặt tôi bây giờ chỉ là một ông lão bình thường."Mà này, bông tai trên cổ là của vợ cậu đúng không?"Tôi vô thức gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy tên là Lý Bội Bội.”"Làm bạn với quỷ, tôi đã từng gặp qua, nhưng người và quỷ có con đường khác nhau, rất khó tu thành chánh quả!”Nói xong, ông bước vào bếp, tôi cũng có chút ái ngại, sờ sờ đôi bông tai đang đeo trên cổ, thở dài: “Nếu tu thành chánh quả thì tốt biết mấy.”Sau đó, tôi dùng cơm tối đạm bạc với Trần Nhị, còn uống cùng ông ấy hai ly rượu."Trần Nhị gia gia, tôi nghe Lão Quách nói, khi còn trẻ ông đã tay không giết hổ?”"Ha ha, cũng là chuyện lúc còn trẻ, bây giờ đừng nói là hổ, ngay cả con chó cũng không bắt được.”Sau khi Trần Nhị uống vài ly rượu, liền vui vẻ nói chuyện."Bùm bùm!""Trần Nhị có ở đây không?"Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Trần Nhị lập tức trở nên nghiêm túc."Tới ngay đây!"Trần Nhị bước tới mở cửa, chỉ thấy người đàn ông kia, khuôn mặt buồn bã, nhà ông ta cũng ở gần đây.Người đàn ông sắc mặt sợ hãi trên trán toát mồ hôi lạnh, Trần Nhị dường như đã biết ông ta muốn nói gì."Nào, dẫn đường đi!"Người đàn ông sững sờ hỏi: "Tôi còn chưa nói xảy ra chuyện gì!""Không cần nói, tôi biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra với con gái của ông."Người đàn ông vội vàng gật đầu, nói: "Sư phụ Trần Nhị, những lời ông đã nói với tôi chiều nay, sau khi tôi về nhà, quả nhiên phát hiện ra …ông đã nói đúng.”Lúc này tôi mới rướn người lên để nghe xem chuyện gì đang xảy ra."Chúng ta vừa đi vừa nói!"Trần Nhị hơi mất kiên nhẫn cùng người đàn ông ra ngoài, tôi cũng tò mò theo sau để xem có chuyện gì.Trên đường đi, tôi nghe đại khái được câu chuyện của họ.Thì ra buổi chiều người đàn ông này đi mua đồ về, vừa mở cửa đã thấy cô con gái mười mấy tuổi chạy lại hỏi: “Bố mua tiết canh hả bố?”.Người đàn ông gật đầu, đặt tiết canh vừa mua lên bàn, nhưng lúc này phát hiện con gái đang đứng phía sau, hai mắt sáng ngời nhìn mình chằm chằm, trên người có tỏa ra một luồng ánh sáng xanh, hơn nữa đứa con gái còn giống như dã thú, khóe miệng chảy nước dãi…“Bố cho tiết canh vào tủ lạnh đi, ngày mai ăn nữa, nấu xong thì gọi con.”Người đàn ông không nói gì, ông ta để tất cả nguyên liệu vào tủ lạnh và vào bếp nấu ăn cho con gái.Khi nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn chanh, ông ta quay người bước ra khỏi bếp.Tuy nhiên, khi bước đến tủ lạnh, ông ta phát hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng.Thấy con gái cầm tiết canh bắt đầu ăn, người đàn ông nhìn bóng lưng cô con gái đang ăn tiết canh, càng nghĩ càng thấy không đúng, sau đó nhớ đến chuyện Trần Nhị nói lúc chiều.Cho nên ông ấy vội vàng đến đây tìm Trần Nhị.Trần Nhị hỏi: "Trước đây đã có chuyện gì xảy ra với con gái của ông phải không?”Sau khi nghe câu hỏi này, người đàn ông lập tức nhướng mày nói: "Con gái tôi đã tham gia trại hè do trường tổ chức vào tuần trước, nhưng khi trở về, nó trở nên rất kỳ lạ.""Ồ? Trại hè xảy ra chuyện gì vậy?"Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, đã xảy ra chuyện.

Tôi nghe trường học nói vào buổi tối, ba học sinh đã biến mất.

Hôm nay, thi thể của ba học sinh đó đã được tìm thấy.

Họ đều là bạn cùng lớp của con gái tôi."Trần Nhị sau khi nghe xong liền sờ cằm, dường như đã biết chuyện gì xảy ra.Sau đó, người đàn ông đưa tôi và Trần Nhị về nhà, nhìn xung quanh, chỉ có ông ta và con gái sống trong nhà.“Vợ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn cách đây vài năm, người anh thứ hai cũng không còn nữa, chỉ còn lại tôi và con gái ở nhà."Nói đến đây, ông ta kích động nắm lấy cánh tay của Trần Nhị, vừa khóc vừa nói: "Sư phụ Trần Nhị, ông nhất định phải giúp tôi!""Tôi biết rồi, đừng kích động!"Trần Nhị lập tức gật đầu, sau đó nói với tôi: "A Phàm, trong nhà này âm khí rất nặng, để vợ cậu ra ngoài đi, tôi cũng muốn gặp cô ấy, nhân tiện để cô ấy giúp tôi."Tôi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn theo bản năng hỏi: “Bội Bội, Trần Nhị gia gia muốn gặp em, em có thể ra ngoài được không?”Chẳng mấy chốc, chiếc khuyên tai phát ra ánh sáng yếu ớt, ngưng tụ thành một cái bóng màu xanh lam."Ồ? Xinh đẹp quá, ha ha!"Lý Bội Bội xấu hổ dựa vào sau lưng tôi, cảm giác cô ấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy người sống.Trong mắt tôi và Trần Nhị, điều này khá bình thường, nhưng trong mắt người đàn ông kia lại khiến cho ông ta sợ hãi lùi lại."Cái...!cái gì đây?"Tôi quên giải thích với ông ta, lập tức nói: “Yên tâm đi, đây là quỷ thê của tôi, không có ác ý, ông yên tâm đi.”Lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này, khó tránh khỏi sợ hãi.Tuy nhiên, người đàn ông cảm thấy yên tâm khi thấy Lý Bội Bội không làm điều gì ác ý, dáng vẻ của cô ấy lại hiền lành, thân thiện.Trần Nhị nói với Lý Bội Bội: "Bội Bội, cô có thể giúp tôi tìm ra nguồn gốc của âm khí ở đây không?”Thật ra những việc này chúng tôi cũng có thể làm được, nhưng nhờ Lý Bội Bội giúp đỡ sẽ nhanh hơn, dù sao cô ấy cũng là người âm, có thể dựa vào cảm giác mà tìm được.“Nó ở dưới gầm giường trong căn phòng đó!” Lý Bội Bội nói.Trần Nhị sải bước vào căn phòng, người đàn ông nói đó là phòng của con gái ông ta, đứa con gái lúc này đã ngủ!Chúng tôi thấy cô bé đang ngủ trên giường, căn phòng lạnh như máy điều hòa đang bật.Trần Nhị đi đến bên cạnh, từ từ chui xuống gầm giường tìm kiếm một lúc.Sau đó, lấy ra một con búp bê bằng vải đã rách!"Đây là?"Người đàn ông sửng sờ một lúc, ông ta không nhớ mình đã mua con búp bê này cho con gái khi nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui