Người Mạnh Là Thiên Hậu

" Mấy hôm trước, Trịnh Phong là con trai của phó thị trưởng Trịnh Khai Kỳ bởi vì dính líu đến việc tụ tập đánh nhau mà bị công an bắt giữ. Sau khi sự việc xảy ra, Trịnh Khai Kỳ đã lên tiếng nói rằng mặc kệ là ai, chỉ cần phạm pháp thì sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật...."

Trong phòng của khách sạn đang phát sóng tin tức mới của Tân Diêu ngày hôm nay, Hạ Minh Y nằm trên giường nhìn Lâm Diên đang lấy thuốc nước đắp lên bụng cho mình.

" Sưng khá to đấy, tên Trịnh Phong đó thật là đáng chết, lúc cha của anh ta nói câu đó trong lòng bây giờ chắc cũng tức đến chết rồi."

" Không có sao cả, đây không tính là gì . Có thể nghỉ ngơi, thiệt là tốt quá." Hạ Minh Y cắn trái táo đỏ trong tay, mặt mày hớn hở : " Haha, có thiên hậu Lâm phục vụ cho em, không biết vui như thế nào nữa !"

Lâm Diên cố ý trừng mắt nhìn cô : " Đã bị như thế rồi mà lại còn có thể ba hoa như vậy. Em nói xem, lúc đó rốt cuộc em nghĩ như thế nào mà lại dám chạy đến đánh anh ta vậy, chị thấy lúc sau mặt mũi em lại trắng bệt ra."

Vẻ mặt Hạ Minh Y chợt sửng sốt : " Lúc đó em nào nghĩ nhiều gì ạ, chỉ muốn nhanh chóng ngăn cản anh ta thôi."

Lâm Diên thở dài một hơi, ánh mắt có chút buồn bã : " Em thảm rồi, em đã yêu anh ấy rồi...."

Lời vừa nói ra, trái táo đỏ trong tay Hạ Minh Y " bịch" một tiếng, rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất.

"...... em không có."

" Được thôi..... Em nói không có thì không có. Cứ xem như chị chưa nói gì đi, dù sao em cũng còn nhỏ như vậy, môi trường của hai người cũng không giống nhau..."

Em thảm rồi, em đã yêu anh ấy...

Em cũng còn nhỏ như vậy...

Môi trường của hai người cũng không giống nhau....

Trong đầu Hạ Minh Y lúc này lặp đi lặp lại những câu nói ấy, một lúc lâu sau cô khổ sở lắc đầu : " ...... Em không có."

Trong lòng cô bây giờ như đang có một con rắn đang bò vậy.

Khi Hạ Minh Y lấy lại được tinh thần thì Lâm Diên đã không còn ở đó nữa.

Lâm Diên giúp cô bôi thuốc xong , sau khi dặn dò cô vài câu rồi rời đi, nét mặt vừa bình tĩnh lại như đang nhẫn nại điều gì. Vừa ra khỏi phòng Hạ Minh Y, Tô Ly liền đi đến trước mặt cô.

Vẻ mặt vẫn phong thần tuấn tú , diện mạo vẫn tiêu sái bình tĩnh như cũ chỉ là vào lúc này vẻ mặt dường như có chút lo lắng. Anh vừa nhìn thấy Lâm Diên bước ra liền thấp giọng hỏi : " Cô ấy không sao chứ?"

" Nếu như em nói có thì sao?" Lâm Diên đánh bạo hỏi một câu.

Ánh mắt khinh thường của Tô Ly lướt qua nhìn cô một cái, sự ẩn chứa trong mắt nhanh chóng biến mất. Khóe miệng anh mỉm cười, bộ dạng ngang ngạnh nói : " Em hẳn là không quên lời nói tối hôm đó của anh chứ?"

die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Cơ thể Lâm Diên chợt cứng đờ, cô ấp úng nói : " Em không có" rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi đi thật xa cô mới xoay người lại, thấy Tô Ly vẫn đứng ngay chỗ cũ. Lòng cô trầm xuống, trong lòng như đang có lọ giấm chua.

" Em không phải thánh nhân.... nếu như những cái này mà cô ấy còn chịu không được thì làm sao xứng với sự xem trọng của anh dành cho cô ấy chứ.... Tô Ly, những điều em nói là sự thật, đây là lần cuối cùng...." Cô giống như đang an ủi bản thân mình, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Tô Ly đứng yên trong chốc lát, anh bước vào phòng của Hạ Minh Y, nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô.

" Còn đau không?"

Đột nhiên phát ra tiếng nói làm cho Hạ Minh Y giật mình, nhìn sang lại thấy người đến là Tô Ly cô liền nở ra nụ cười tươi tắn : " Không có việc gì hết, không đau."

" Thật sự không sao?" Tô Ly nhíu mày, nụ cười có chút không đứng đắn : " Có cần tôi kiểm tra một chút không?"

Hạ Minh Y trừng mắt nhìn anh : " Đây có phải là ý đồ quấy rối trợ lý riêng của mình không vậy?"

" Nếu đúng là vậy thì sao?" Đáy mắt anh mỉm cười.

Hạ Minh Y đẩy anh ra : " Đồng chí Tô Ly à, nếu như anh thật sự đói khát, ách...... Em có mấy người bạn học cấp hai hình như rơi vào phong trần rồi, em nghĩ nếu như là anh , cô ấy nhất định sẽ miễn phí đó. Anh cảm thấy như thế nào?"

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tô Ly, cô nhẹ nhàng cười : " Em sẽ coi như là anh nói giỡn đó - Đúng rồi, anh có bị thương không?" Cô thành công nói lảng sang chuyện khác.

"Những thứ võ vẽ mèo quào của bọn họ sao có thể làm tôi bị thương được chứ."

" Quả không hổ danh là Tô Đại Thần." Hạ Minh Y cảm khái, nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt không tự chủ có chút nhu tình.

Sự tuấn tú Phong Thần của anh, tướng mạo hoàn mĩ như thần, ánh mắt thường xuyên ôn hòa thờ ơ mang theo ba phần lười biếng, ba phần xa cách. ba phần tiêu sái phần còn lại chính là sự tự tin không bao giờ thay đổi.

Người đàn ông hoàn mĩ như vậy chính là người cô thích sao?

Nhưng làm sao cô có thể thích anh...

" Y Y, em có anh chị em nào không?" Tô Ly tò mò hỏi, đã biết nhau lâu như vậy nhưng từ trước đến nay anh chưa nghe cô nói hoàn cảnh gia đình của mình bao giờ.

Hạ Minh Y rũ mắt xuống che khuất sự đau buồn nơi đáy mắt : " Đã từng có một chị gái..."

Hạ Minh Y là người thông minh, nghe cô nói thế anh liền hiểu chuyện gì xảy ra , lập tức nói : " Thật xin lỗi đã khiến em đau lòng rồi. Vậy về sau em phải hiếu kính cha mẹ thật tốt, tính luôn cả phần của chị gái em nữa."

Nghe vậy sắc mặt Hạ Minh Y càng kém, thật lâu sau mới nói : " Bọn họ cũng không cần em nữa rồi, có chị ở cùng họ là được rồi."

Lòng Tô Ly đau đớn như bị kim đâm : "..... Thật xin lỗi." Vào giờ phút này nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô gái nhỏ trên sôpha, sự đau lòng thương tiếc trước nay chưa từng có trào lên lấp đầy ngực anh.

die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Tô Ly là ngừơi trước nay không thích ẩn nhẫn ( ngấm ngầm chịu đựng) , anh vươn tay ra ôm Hạ Minh Y vào lòng , vuốt ve mái tóc cô : " Em vất vả rồi....."

Trong khoảng khắc này Hạ Minh Y vươn tay ra ôm lấy anh. Không biết sau đó sẽ xa như thế nào, không biết bản thân mình rốt cuộc thích anh nhiều ra sao, không biết về sau sẽ như thế nào, nhưng vào lúc này cô thật sự đang trong lòng anh.

Cô gật đầu, những năm gần đây cô thật sự rất mệt.

" Đời người thường không giống nhau. Có một số người cái gì cũng có, một số người lại cố gắng phấn đấu, cẩn thận mà sống. Tô Ly, em không đơn thuần như anh nghĩ."

Tô Ly cúi đầu : " Tôi không nghĩ em là cô gái đơn thuần, các cô gái đơn thuần không chín chắn và lý trí như em, nhưng tôi không cảm thấy đây là khuyết điểm."

Những lời Tô Ly nói là sự thật, trên xã hội này có bao nhiêu người đơn thuần chứ? Ngay cả bản thân anh cũng không dám nói mình là một người tốt.

Trong lòng Hạ Minh Y ấm áp, theo bản năng liền nói ra lời nói trong lòng : " Chuyện này cũng không còn cách nào khác, anh có biết lòng người đáng sợ đến thế nào không? Năm đó những người họ hàng sau khi thấy gia đình em xảy ra chuyện , từng người từng người trốn đi rất xa bởi vì sợ em dính đến bọn họ. Nếu như đơn thuần, em vốn dĩ không đi đến bước này. Cuộc đời người chính là không bình đẳng như thế, vì vậy muốn cuộc sống tốt một chút chỉ có thể cố gắng phấn đấu thôi."

" Nhưng em vẫn có suy nghĩ."

" Đó là điều tất nhiên, cực khổ sẽ làm cho người ta hăng hái cũng sẽ khiến người ta sa đọa trầm luân. Vì vậy bây giờ em sống như thế này rất tốt , trên thế gian này còn rất nhiều người khổ cực hơn em, cái gì cũng không muốn không nghĩ, ngày này qua ngày khác sẽ càng tốt hơn."

Tô Ly im lặng, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với người như Hạ Minh Y. Cô giống như cây U Lan bên cạnh vách đá, sinh trưởng vô cùng gian khổ khó khăn nhưng luôn tỏa ra hương thơm tuyệt thế , di thế độc lập.

" Y Y, yêu bản thân mình, hãy làm những gì bản thân mình muốn, em có tư cách có được mọi thứ." Tô Ly nói : " Nếu như em muốn tiếp tục biểu diễn, tôi có thể giúp em, lúc nào cũng được cả."

Ánh mắt Hạ Minh Y khó phân biệt, một lúc lâu sau mới nói : " Tô Ly, lần sau khi chúng ta nghỉ ngơi chúng ta đi chơi trong tiết thanh minh đi, đi nhà em. Bên em những người trẻ tuổi đều đi làm cả rồi, những người còn lại đều là người lớn tuổi, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì sẽ không ai nhận ra chúng ta."

" Được."

Lúc Tô Ly ra khỏi phòng của Hạ Minh Y , đúng lúc điện thoại đổ chuông, nhìn thấy người gọi đến khóe miệng anh nở nụ cười tươi : " Làm sao vậy?"

Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp đầy từ tính : " Làm sao thế? Cẩn Tô, câu nói này nên là tôi nói cậu mới đúng chứ nhỉ ? Rốt cuộc là người đẹp như thế nào mà đáng để cậu đến thành phố Tân Diêu tạo áp lực đây?"

Tô Ly nhàn nhạt cười, tâm tình rất tốt : " Người đẹp cái gì chứ chỉ là một cô nhóc thôi."

" Nhỏ như thế nào? Thật không ngờ cậu và Tiêu Hiên lại có khẩu vị giống nhau như thế."

" Hừ, đừng so sánh tôi với tên biến thái đó. Thật ra.... Tôi cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa, tôi chỉ là muốn đối xử thật tốt với cô ấy, cô ấy vẫn là một cô nhóc......"

" Cô nhóc? Thế rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi?"

" Mười chín tuổi ! "

" Hahaha..." Bên kia truyền đến một tràng cười : " Mười chín tuổi cũng gọi là cô nhóc sao? Cậu có biết lúc nha đầu Hiên kia bị đưa đến là bao nhiêu không? Mười sáu đó !"

Tô Ly có chút tức giận : " Tôi nói rồi, đừng so sánh tôi với tên biến thái đó !!"

" Được thôi được thôi, tình cảm của cậu rất trong sáng, cậu ta thích SM , cậu ta biến thái. Chúc mừng cậu bây giờ cũng ở trong núi . Đúng rồi, phía bên lão đại có hỏi , cậu tốt nhất nên có một câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ không giúp cậu thu dọn tàn cuộc rối rắm đâu."

Bên kia vừa nói xong liền cúp máy.

Tô Ly khẽ cau mày, thầm mắng một tiếng : " Biết là không thể tin cậy anh được." Rồi xoay người bước trở về phòng.

Vết thương nhỏ trên người Hạ Minh Y qua mấy ngày liền tốt lên. Đoàn làm phim cũng quay đến đoạn gay cấn. Gần một tuần mọi người đều chạy đến khắp nơi ở thành phố Tân Diêu, chỉ cần cảnh vật có liên quan đến cảnh chiến tranh hơn 1000 năm trước thì bọn họ đều đi qua mấy lần.

Kết quả của việc bận rộn như vậy chính là hành trình đi chơi tiết thanh minh của Hạ Minh Y và Tô Ly mãi vẫn không thực hiện được.

Kể từ việc mở lòng với Tô Ly vào lần trước, Hạ Minh Y cảm thấy được bản thân mình mỗi khi đối diện với Tô Ly đã trở nên thoải mái hơn nhiều. Lâm Diên nói đúng, vốn dĩ cô và Tô Ly là người của hai thế giới khác nhau, vì có duyên nên giờ mới gặp và kết bạn với nhau, đến khi phim quay xong rồi thì mỗi người sẽ trở về thế giới của mình, mọi thứ tựa như chưa từng xảy ra.

Nhưng chính bởi vì như vậy nên bây giờ Hạ Minh Y đặc biệt trân trọng những ngày tháng ở cùng với Tô Ly.

Buổi sáng cô làm công việc của trợ lý thật tốt ; buổi tối cô đến phòng của Tô Ly viết kịch bản, còn Tô Ly sẽ tựa ở bên giường đọc sách. Đôi lúc vô tình ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy tầm mắt anh đang nhìn về phía bên này.

Lúc đó nhất định là anh đang xem tiến độ sáng tác của cô.

Những lúc gặp những cảnh xưa, hai người sẽ trao đổi cùng nhau. Tô Ly là diễn viên chuyên nghiệp nên rất hiểu biết những thứ này, anh nói cũng rất hợp lí. Có sự giúp đỡ của anh, kịch bản do Hạ Minh Y viết rất nhanh như cá gặp nước.

Cuộc sống như vậy kéo dài một tuần, kịch bản cuối cùng cũng hoàn thành một cách viên mãn, Hạ Minh Y nhìn trước nhìn sau ba lần , trực giác cảm thấy đây là tác phẩm bản thân mình vừa ý nhất.

Cô nghịch ngợm cười nói : " Nếu như để những người kia biết kịch bản này có hơn một nửa công lao của Tô Đại Thần, không biết bọn họ có kinh ngạc tới chết không?"

Tô Ly cười yếu ớt : " Em không lưu lại chứng cứ nào hết sao người khác tin tưởng được chứ?"

" Vậy, anh cùng em đến trường chạy một vòng?"

" Thù lao là gì đây?"

Hạ Minh Y xạm mặt lại : " Em cảm thấy anh không cần gì hết !!"

" Được rồi." Tô Ly cầm kịch bản vỗ vỗ đầu cô : " Thay vì lãng phí thời gian chi bằng diễn thử với tôi đi."

" Lần trước đã diễn rồi không được sao?"

" Vậy diễn lại một lần nữa không được sao?" Dáng vẻ người nọ rất đương nhiên. Miệng Hạ Minh Y oán giận nhưng trên mặt không cầm được nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui