Người Mạnh Là Thiên Hậu

Tim Hạ Minh Y đột nhiên đập mạnh, cả người cô cứng đờ nằm trên ghế sôpha không cách nào ngồi dậy được.

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên : " Tô Ly, rốt cuộc anh có ý gì ? Anh cũng biết rằng dự án đó rất quan trọng với em mà ? Sao anh có thể làm như vậy ?!"

Tô Ly để điện thoại ra xa một chút, giọng nói có chút lạnh lùng : " Nhan Băng , cho dù là em thì cũng không cần cố gắng khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của anh."

" Là vì ai vậy? Có phải vì cô gái kia không? Anh lại có thể vì cô ta mà xuống tay với em, lẽ nào anh không để ý đến thân phận thanh mai trúc mã nhiều năm của chúng ta sao ?"

Giọng nói của Nhan Băng khẩn thiết, kích động, thậm chí còn mang theo ý tứ van xin.

Thanh mai trúc mã....

Hô hấp của Hạ Minh Y đột nhiên bị kiềm hãm , rốt cuộc còn bao nhiêu điều về Tô Ly mà cô không biết đây ?

" Thanh mai trúc mã , em còn có thể nghĩ đến từ này sao ? Vì nhớ đến tình cảm cùng nhau lớn lên nên anh mới quyết tâm ra tay không ngoan độc. Nhan Băng, những việc em làm trước đây anh đều không tính, nhưng lần này, anh nói cho em biết, em không cần có ý đồ động đến cô ấy một phần. Nếu không ..." Anh ngừng lại, ngữ khi đột nhiên chuyển lạnh : " Anh sẽ trả lại cho em ba phần !"

Lời của anh ba phần lạnh lẽo, ba phần khắc nghiệt, ba phần khát máu còn có một phần lạnh nhạt, khiến cho Hạ Minh Y có một loại cảm giác sợ hãi không chân thật.

Anh lãnh khốc như vậy thật không giống với người mà cô biết, anh như thế này rất giống như lúc anh đối đãi với Trịnh Phong, đây là loại khắc cốt coi thường.

Lạnh giá lại cường đại khiến người khác kinh ngạc.

Nháy mắt không còn nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia nữa. Dường như điện thoại đã bị cúp, tiếng bước chân của Tô Ly càng lúc càng gần.

Hạ Minh Y chậm rãi ngồi dậy, dùng cách nói mơ màng lên tiếng : " A Ly, anh về rồi sao ?"

Bước chân Tô Ly dừng lại, anh lập tức bật sáng đèn trong phòng lên rồi nhanh chóng bước đến chỗ của Hạ Minh Y, không thể nhìn thấy được sự kinh ngạc và sửng sốt thoáng hiện trên ánh mắt anh : " Y Y, em trở về lúc nào thế ?"

Hạ Minh Y dụi mắt, bổ nhào vào lòng anh : " Em trở về lâu rồi, hôm nay công việc kết thúc sớm, em làm vài món ăn đợi anh trở về nhưng đợi mãi cũng không thấy anh về nên em ngủ thiếp đi..." Ngữ khí của cô có chút oán giận.


Tô Ly lộ ra nụ cười sủng nịnh,ôm lấy người cô rồi hôn lên đỉnh đầu cô : " Gần đây công việc tương đối nhiều, là do anh không đúng."

Hạ Minh Y nghi ngờ buộc miệng hỏi : " A Ly, anh bận chuyện gì thế ? Có phải anh có chuyện gì đang giấu em không ?"

Câu hỏi này thật sự rất ngu ngốc, một người đàn ông một khi đã muốn giấu bạn chuyện gì thì bạn tuyệt đối sẽ không tra hỏi ra được. Nhưng cô lại không quản được nhiều như vậy.

Tô Ly giật mình, cánh tay theo bản năng hơi dùng lực : " Y Y , mặc kệ anh làm gì em cũng phải tin tưởng anh, anh sẽ không tổn thương em, tất cả những gì anh làm đều vì muốn tốt cho em . Bởi vì anh yêu em."

" Nhưng.... anh yêu em vì điều gì ?" Câu hỏi này của cô cực kỳ nhỏ.

Bộ dáng của em cũng không phải xinh đẹp động lòng người, cũng không phải ngây thơ hoạt bát, xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu như Triệu Viện, thậm chí còn có chút ông cụ non , người như em không phải là rất không thú vị hay sao ?

" Mình cũng rất tò mò, rốt cuộc cậu yêu cô ấy ở điểm nào chứ ?" Trong một căn phòng, một người đàn ông phóng khoáng nhìn hai chân đang bắt chéo, cổ áo sơmi mở rộng để lộ ra vòm ngực khêu gợi, vẻ mặt hài hước nhìn Tô Ly đang ngồi phía đối diện.

" A Hoành, cậu đủ rồi đấy." Tô Ly ném cho đối phương ánh mắt cảnh cáo, sau đó mới nghiêm túc suy nghĩ nói : " Tất cả đều có thể nói ra lí do, đều không phải là yêu. Bởi vì từng cái đặc trưng, cho dù là xinh đẹp thiện lương hay là bình tĩnh kiên cường, thậm chí là thuần khiết đáng yêu, đều có thể tìm thấy trên người những cô gái khác. Nhưng...... cô ấy là độc nhất vô nhị."

Trên mặt anh lộ ra sự ngọt ngào hạnh phúc .

" Chậc chậc chậc.... thật là buồn nôn. Hiên sủng bảo bối của cậu ta là vì thân thể của người ta, còn cậu thì sao ? Đến bây giờ còn chưa được ăn ! Đó là gì nhỉ, tình yêu tinh thần sao ?"

Tô Ly cầm cuốn tạp chí ở trên bàn trực tiếp ném đi : " Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, một khi đã bước vào thì sẽ càng lún sâu. Cậu thì hiểu gì chứ, không cần so sánh mình với tên biến thái đó ! Giống như cậu vậy, sau này có mà yêu ai thì cậu tự chịu !"

Người đàn ông đối diện nhe răng cười : " Cậu dám đánh mình , đây là dĩ hạ phạm thượng có biết không vậy ? Thôi bỏ đi, mình nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu.... Vì cô ấy mà ra tay với Nhan Gia không hối hận sao ?"

Anh cầm lấy tờ báo cáo trước mặt, tiện tay lật ra vài tờ xem. Miệng lẩm bẩm : " Ngày 20 tháng 2, xuất ngoại, phái người theo dõi ; ngày 5 tháng 3 , ý đồ muốn bắt cóc ; ngày 18 tháng 3 chặn ở đầu hẻm ý đồ muốn..... cưỡng hiếp. Haiz..." Anh thở dài : " Cùng cậu yêu đương thật sự đáng thương, trái tim nhỏ bé không biết phải mạnh mẽ hơn người bình thường bao nhiêu lần nữa, ngừơi ta mới hai mươi tuổi thôi !"

Lông mày xinh đẹp của Tô Ly cau lại, trong mắt xẹt qua tia khói mù : " Vì vậy những giáo huấn này quả thật còn chưa đủ. Còn lại giao cho cậu, mình có thể giúp cậu giải quyết nguy cơ, nếu như cậu bảo vệ cô ấy không tốt, lần sau đừng có mong mình lại giúp cậu!"

" Cậu yên tâm, mình nhất định sẽ đem cô gái nhỏ của cậu về với chủ cũ." Người đàn ông lười biếng cười, đáy mắt thoáng qua tia tàn nhẫn.


Cáp Nhĩ Tân , băng tuyết ngập trời. Hạ Minh Y nhớ đến một bài văn mình được học lúc nhỏ : Trên đảo Hải Nam hoa tươi đã đua nhau khoe nở, hai hàng liễu bên bờ sông Trường Giang vừa mới nảy mầm, hoa tuyết vẫn còn bay múa ở Đại Hưng An Lĩnh, đất nước của chúng ta thật to lớn !

Thật sự rất to lớn, đối với một người từ nhỏ đến lớn trưởng thành ở phương Nam như cô mà nói , thời tiết rét mướt như thế này thật sự chịu không được. May mà bộ phim lần này cũng có Triệu Viện tham gia, trong vòng nửa năm mà cô và cô ấy có thể hợp tác với nhau hai lần, đây cũng có thể coi là duyên phận.

Giờ nghỉ giải lao giữa trưa, Hạ Minh Y dẫn trợ lý Tiểu Trần và Triệu Viện đến tiệm bách hóa gần đó : " Em quyết định mua năm cái áo giữ ấm. Tiểu Trần, em bảo chị mua nhiều một chút , chị lại bảo là không cần, bây giờ chị thấy sai lầm chưa !"

Trợ lý Tiểu Trần le lưỡi, xấu hổ nói : " Minh Y, thật xin lỗi, chị cũng không nghĩ thời tiết hôm nay lại đột nhiên hạ thấp đến vậy !"

Hạ Minh Y mỉm cười rồi xoay người nhìn Triệu Viện : " Tiểu Viện, còn em thì sao ? Em không thấy lạnh sao ?"

Thật không ngờ đối phương lại có chút mất hồn mất vía, phải một lúc sau mới nói : " Em cũng rất sợ lạnh, chỉ là em không để lộ ra bên ngoài thôi ! Không phải là em thấy chị sợ lạnh nên gọi chị ra ngoài sao ?"

Mấy người đang ôm bụng đói nhìn thấy bánh ấm nóng, trên mặt liền lộ rõ sự vui mừng, nhanh chóng chạy đến cửa hàng tổng hợp, bởi vì là cuối tuần, người trong cửa hàng cũng không nhiều. Có thể đi dạo quanh xung quanh, sau khi đi được vài vòng , Hạ Minh Y lại phát hiện Triệu Viện đã không còn ở bên cạnh nữa.

Cô cùng Tiểu Trần vòng lại tìm mấy lần nhưng vẫn không có kết quả, chỉ còn cách gọi điện thoại hỏi : " Tiểu Viện, em đang ở đâu vậy ?"

" Vừa đi mấy vòng em phát hiện không thấy mấy chị nữa, chị Minh Y, bụng của em không thoải mái, hai chị về trước đi ! Buổi chiều không phải chị còn có cảnh quay sao? Lát nữa tự mình em về được rồi ạ."

Hạ Minh Y nhìn đồng hồ thấy thời gian quả thật không còn sớm nữa nên chỉ còn cách cùng Tiểu Trần lời đi. Trong đoàn phim đã sắp xếp người chuyên đưa đón , vì thế việc trở về cũng không thành vấn đề. May mà mấy người bọn cô che giấu tốt, đi ra ngoài một chuyến mà không bị phát hiện.

Khó khăn lắm mới ngồi lên xe được, Hạ Minh Y thở phào nhẹ nhõm, cùng Tiểu Trần kiểm tra lại chiến lợi phẩm mà hôm nay thu về được.

Khoảng mười phút sau, bên tai truyền đến giọng nói hoảng sợ của tài xế Lý : " Hạ...... Hạ tiểu thư, phía sau có mấy chiếc xe đang đuổi theo chúng ta, bọn họ muốn bao vây chúng ta lại...."

Hạ Minh Y quay đầu lại nhìn, quả nhiên có mấy chiếc xe màu đen đang theo sát bọn họ, thậm chí có hai chiếc xe bọc hai bên trái phải, gần như muốn cản xe cô lại.

" Chú Lý, nhanh lên ! Đừng để họ đuổi kịp." Hạ Minh Y vội vàng phân phó, Tiểu Trần thấy một màn như vậy sắc mặt đã trắng bệt, nắm tay Hạ Minh Y thật chặt. Tuy vô cùng sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.


" Không kịp rồi !" Ông Lý kinh hãi kêu lên, giọng nói vô cùng sợ hãi. Khi Hạ Minh Y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời cô hiểu được cảm giác của ông Lý. Hai bên trái phải, đằng trước đằng sau ,xe bọn họ đều bị vây chặt ở giữa.

Một đám người đàn ông khôi ngô mặc áo đen đeo kính bước xuống xe, bọn họ lập tức đi đến trước cửa xe của cô : " Người ở trên xe đều bước xuống đây !" Người dẫn đầu gõ gõ cửa sổ.

" Hạ tiểu thư, làm sao bây giờ ? Chúng ta gặp phải xã hội đen rồi !" Ông Lý run rẩy hỏi.

Hạ Minh Y lắc đầu : " Trước tiên đừng quá kích động."

Giờ phút này đây, nếu nói không sợ hãi chính là gạt người, bị một đám người vây quanh ngay vùng ngoại ô..... Trong đầu Hạ Minh Y lập tức nhớ đến lời nói trước đó của Lâm Diên..

Bị cưỡng hiếp tập thể !

Người bình thường luôn bình tĩnh như cô nhưng giờ phút này sắc mặt cũng trở nên trắng bệt.

Cô ngẩng đầu đang định nói chuyện thì thấy sắc mặt mấy người phía trước xe trở nên biến sắc, vẻ mặt vô cùng sợ hãi không gì có thể so sánh được, người dẫn đầu không biết hét lên câu gì mà cả đám người nhanh chóng chạy lên xe rồi vội vàng chạy như bay đi.

Cô mở cửa sổ ra xem thì nhìn thấy phía sau mấy chiếc xe kia là mấy chiếc xe thể thao màu bạc đang chạy đến, ký hiệu của lính thủy đánh bộ chạy nhanh qua như máy bay khiến cô cũng hoa mắt.

Đây là .... cô được cứu sao?

Bọn họ ổn định lại tâm trạng rồi mới tiếp tục.

Sắc mặt Hạ Minh Y ngưng trọng, Nhan Băng đã bắt đầu tiến hành trả thù cô sao ? Tại sao trong một thời gian ngắn mà cô ấy đã biết mối quan hệ giữa cô và Tô Ly ?

" Hạ tiểu thư, cô vẫn ổn chứ ?" Ông Lý do dự hỏi.

" Cháu rất tốt, chú không cần lo lắng đâu ạ, chỉ hơi bị hoảng sợ thôi."

Ông Lý nhìn cô qua kính hậu, thấp thỏm hỏi : " Hạ tiểu thư, có phải cô đắc tội với người nào rồi không?"

Ánh mắt Hạ Minh Y rét lạnh : " Chú Lý, sao chú lại nói như vậy ?"

" Dạo gần đây đi ra ngoài, nhiều lần tôi thấy có người theo dõi chúng ta, nhưng không nghiêm trọng như lần này." Ông Lý châm chước nói.


" Chú nghĩ nhiều rồi ạ, cháu là người mới , có thể đắc tội với ai ạ ? Chiếc xe này các diễn viên trong đoàn phim đều dùng, ai biết được người bọn họ muốn tìm là ai chứ? Trước khi làm rõ chuyện này, chú không nên nói ra bên ngoài, tránh làm cho mọi người khủng hoảng."

Ông Lý gật đầu, lau mồ hôi trên mặt.

Nghiên cứu lắp ráp các thiết bị trong nhà trọ, Nhan Băng lạnh lùng nhìn những người đàn ông to lớn trước mặt.

" Vẫn thất bại ?" Ánh mắt cô ta ngoan độc : " Nuôi một đám vô dụng như các người có ích gì chứ ?"

" Tiểu thư, là... là người của Tiêu tổng đột nhiên xuất hiện, chúng tôi không tiếp cận được cô ta."

Nhan Băng nheo mắt lại ,che dấu đi sự tính toán trong ánh mắt : " Tiêu Hiên ? Anh ta làm sao lại.... Từ trước đến nay anh ta qua lại thân thiết với đại công tử, lẽ nào ?" Cô dừng một chút rồi phân phó với thủ hạ : " Các người lui xuống trước đi, không có mệnh lệnh của tôi không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cũng sẽ không biết vì sao lại mất mạng."

Đợi khi đám thủ hạ đều lui xuống hết, cô cầm lấy điện thoại vuốt ve trong chốc lát rồi bấm điện thoại. Bên kia rất nhanh liền có người nhận, bên kia là giọng nói nịnh nọt kinh sợ của một cô gái trẻ tuổi : " Chị Băng, sao rồi ạ?"

" Đây chính là ý kiến hay của cô sao ?" Giọng điệu của Nhân Băng không hề tốt.

" Chị Băng, là do em suy nghĩ không chu đáo, nhưng rõ ràng là có người che chở cho cô ta ! Em nghĩ con đường này không được. Chi bằng..... chúng ta đổi cách khác ?"

Nhan Băng không lập tức trả lời, thật lâu sau mới hỏi : " Cô xác định đó là Hạ Minh Y ?"

" Xác định, tuyệt đối là cô ta ! Thời gian em biết cô ta lâu nhất, có thể nhìn ra được bóng lưng mờ mờ đó là của cô ta. Hơn nữa hành động mấy ngày nay của Tô Ly không phải cũng đã chứng thực cho phán đoán của chúng ta hay sao ?"

Nói đến Tô Ly, sắc mặt Nhan Băng lại càng lạnh hơn : " Cô nói là .... còn có cách khác ?"

" Gió mưa bão táp bên ngoài không sao cả, nhưng sự thối rửa mục nát ở bên trong mới là đòn trí mạng. Chị Băng, lẽ nào giữa Hạ Minh Y và Tô Ly không có cái gì ngăn cản sao ? Em cảm thấy chị có thể điều tra chuyện trước đây của cô ta. Đúng rồi, trước đây ba em là toàn soạn báo, em có thấy báo cáo cơ mật hồi sáu năm trước ! Em lập tức nói ba gửi cho chị xem, chị nhất định sẽ vui."

Một giờ sau, khóe miệng Nhan Băng nở ra nụ cười đắc ý, cô lại gọi điện thoại : " Nếu như làm tốt chuyện này, sau này vị trí này của tôi sẽ thuộc về cô."

" Cảm ơn chị Băng, em sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ." Bên kia truyền đến tiếng nói mừng rỡ.

Trên mặt Nhan Băng mất đi nụ cười trào phúng, nói : " Xem biểu hiện của cô kìa ! Nghe nói đạo diễn Trần có vai mới muốn tuyển người... Đúng rồi, vai này cũng rất được !"

" Rất tốt, rất tốt ! Chị Băng, chuyện chị giao cho em, em nhất định sẽ làm thật tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận