Editor: Quinn Dun
Vẻ mặt Triệu Viện vui vẻ, từ trong túi lấy ra một bình thuốc sứ màu trắng để trước mặt Hạ Minh Y :"Haha, cô có biết đây là cái gì không?"
Thẩy vẻ hoài nghi trên mặt Hạ Minh Y, cô ta tiếp tục nói :"Uống cái này vào nó có thể khiến cô có được cảm giác vui sướng nhất trên đời. Có nhìn thấy đám người kia không? Họ đều đến đây để phục vụ cô đó, còn máy chụp hình này, hahaha... Nếu như Tô Ly nhìn thấy, nên nghĩ như thế nào đây?"
Nghe vậy đôi mắt Hạ Minh Y bỗng nhiên trợn to, tràn ngập sự phẫn nộ, cô phẫn nộ nhìn Triệu Viện, lớn tiếng nói :"Sống chết bất quá chỉ là một cái mạng, Tô Ly sẽ không tha cho các người đâu!"
Triệu Viện cũng không thèm để ý đến cô mở nút chai ra rồi hung hăng đổ thuốc vào miệng Hạ Minh Y.
Hạ Minh Y liều mạng vùng vẫy thế nhưng cả người bị trói lại nên không có chút sức lực nào. Tuy có bị đổ ra ngoài nhưng cô vẫn bị Triệu Viện rót vào không ít.
Đống thuốc nước kia tiến vào không lâu cô liền cảm thấy bên trong cơ thể mình như có ngọn lửa cháy lên, càng lúc càng lớn, sau cùng giống như liệt diễm phần thân. Cả người nóng đến kinh người, hơn nữa nhiệt độ còn theo dạ dày đốt cả người , cuối cùng tụ lại dưới bụng dưới.
Giống như có vô số con kiến đang cắn và bò vậy, cảm giác trống rỗng nhanh chóng kéo đến, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một khát vọng to lớn.
Cô hung hăng cắn lấy môi dưới ngăn bản thân rên ngâm ra tiếng.
Nhan Băng thờ ơ nhìn phản ứng của cô, hài lòng nói :"Tôi và Tô Ly là thanh mai trúc mã, tôi hiểu anh ấy rất rõ, chỉ là anh ấy vô cùng thích sạch sẽ. Không chỉ đối với vật mà đối với người cũng như vậy. Nếu như anh ấy thấy dáng vẻ cô rên rỉ dưới thân người đàn ông khác không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?"
Hạ Minh Y giận dữ nhìn cô, nếu không phải hiện giờ cô đang bị trói, cô nhất định sẽ xông lên phía trước đồng quy vô tận (cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt) với người phụ nữa này.
Nghĩ đến đây cô đột nhiên đập đầu xuống đất. Thà chết chứ không chịu nhục!
"Cô ta muốn tự sát!" Triệu Viện nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, nhưng đầu của Hạ Minh Y vẫn đập xuống nền đất, máu tươi rất nhanh liền chảy ra.
Cảm giác đau đớn khiên cho ý thức của cô càng tỉnh táo.
Nhan Băng bước lên phía trước nắm lấy tóc cô :"Muốn bảo vệ trinh tiết? Cô cũng có khí phách lắm. Tôi không để cô được như ý đâu! Triệu Viện, chuẩn bị máy quay!"
Cô ta xoay người về phía mấy tên đàn ông đã nôn nóng chờ đợi :"Lề mề cái gì vậy? Còn không mau qua đây!!"
Mấy người kia vội vàng chạy qua, sợi dây thừng trên người Hạ Minh Y được cởi ra, cô vừa muốn đứng lên chạy trốn liền bị ngừơi đàn ông vững vàng đè tay chân lại. Áo quần rườm rà được cởi ra từng cái, đôi bàn tay thô ráp của người đàn ông đưa đến chỗ cô --- ---
Tác dụng của thuốc lại tái phát lần nữa, nó ùn ùn kéo đến mạnh mẽ như sóng triều, ánh mắt Hạ Minh Y xẹt qua tia sợ hãi, nghĩ đến việc bị những người này luân giannhững giọt nước mắt sợ hãi liền rơi xuống.
Bây giờ cô biết được cái gọi là kinh hãi hoảng sợ thật sự là gì rôi!
Thà chết chứ không chịu nhục! Cô đột nhiên nhớ tới câu thành ngữ này, cô nói một câu :"A Ly..." rồi cắn lưỡi tự sát.
Nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy cằm dưới :"Muốn chơi như vậy sao, còn non lắm, các anh em, lên!"
Tô Ly nhìn vào hướng dẫn định vị trên xe, nhanh chóng chạy đến mục tiêu. Phía sau còn còn bảy tám chiếc xe thể thao, tốc độ của chiếc nào cũng rất kinh người.
Bên trong buồng xe vô cùng áp lực , không ai dám lớn tiếng thở mạnh. Mấy người vệ sĩ nhìn thấy sắc mặt ông chủ của mình âm trầm như núi Thái Sơn sợ đến mức không dám thở.
"Két...." Chiếc xe đột nhiên ngừng lại, Tô Ly dẫn đầu chạy vào trong, những ngừơi còn lại cũng nhanh chóng chạy sát phía sau.
Nhìn thấy một màn trước mắt, đại não Tô Ly "oành" một tiếng, trong nháy mắt bộc phát. Đám người Nhan Băng nghe được âm thanh lớn lại nhìn thấy trước mắt toàn bộ là ngừơi võ trang, lập tức kinh ngạc đến ngây ngừơi.
Tô Ly thuận tay lấy một cây gậy từ trong tay vệ sĩ, nhanh chóng chạy đến chỗ mấy người đang áp chế Hạ Minh Y, một cái xoay người đá chân đã đá những người kia ra, vệ sĩ thấy thế cũng nhanh chóng chạy đến ba xuống năm lên liền chế ngự được mấy tên đàn ông hèn hạ bỉ ổi kia.
"A Ly...A Ly....." Hạ Minh Y đã hoàn toàn mất đi thần trí, môi dưới bị rách còn chảy máu. Hai má cô sưng đỏ, khắp mặt là nước mắt, chỉ còn lại tiếng nói rên rĩ vỡ vụn.
Tô Ly cởi áo vest ngoài khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô trong ngực, nhìn thấy màn này lòng anh như vỡ ra.
Nhìn thấy cảnh bàn tay bẩn thỉu của những tên đàn ông kia đặt trên người cô, ngực anh như muốn nổ tung! Nếu như đến trễ một bước, cho dù chỉ một phút, trinh tiết cô gái của anh khó giữ được rồi!
Mấy người vừa nãy còn mê sắc tâm khiếu thì bây giờ đã sợ đến nỗi hai chân run lên, đứng không vững. Sắc mặt của Triệu Viện và Nhan Băng xám như tro, đang bị vệ sĩ hung hăng giữ chặt.
Thấy Tô Ly ôm lấy Hạ Minh Y rời đi, A Hoành vượt qua mọi người đi ra.
"Y Y, mau tỉnh lại, là anh, Y Y... Anh đến rồi, Y Y...." Tô Ly không ngừng gọi cô.
Rất lâu sau Hạ Minh Y mới tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt Tô Ly gần trong gang tấc cô liền khóc :"Có phải em bị cường gian rồi không? A Ly, có phải em không còn sạch sẽ nữa đúng không?"
Tô Ly ôm chặt lấy cô :"Không có, không có, không xảy ra chuyện gì cả, không có gì cả, bây giờ em an toàn rồi. Đừng sợ, anh ở đây. Nơi nào có Y Y nhất định sẽ có A Ly..." Anh lấy băng gạc nhẹ nhàng lau sạch vết máu khô trên trán Hạ Minh Y, ánh mắt một mảng âm hàn, đương nhiên sự phẫn nộ lúc nãy còn chưa bình tình khôi phục lại.
"Có đau không? Anh lập tức đưa em đi gặp bác sĩ."
Hạ Minh Y không trả lời câu hỏi của anh, cô tựa đầu vùi đầu thật chặt vào lòng anh, nghẹn ngào nói :"Bọn họ hạ dược em, không phải là em nguyện ý...."
Nói đến đây cô cảm thấy cả người khó chịu, sóng triều lúc nãy bị cuộn sạch bây giờ lại nổi lên. Cô nhịn không được mà rên rỉ :"Ưhm... A Ly, em....em rất khó chịu."
Dược tính của thuốc này quá mạnh, lúc nãy còn dựa chút sức lực mà chống lại, nhưng bây giờ ở trong lòng Tô Ly, lại cùng với người yêu tiếp xúc, một khi đã khôi phục thì lại mãnh liệt hơn lúc nãy.
Đại não cô nóng lên, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều như vậy liền như bạch tuột quấn lấy Tô Ly, hung hăng hôn lấy anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt cạy mở hàm răng anh, dùng sức mút. Hai chân thon dài theo bản năng cuốn lấy thắt lưng thon gầy của anh.
Hô hấp Tô Ly đột nhiên bị kiềm hãm, nháy mắt cả người nổi lên phản ứng, anh từ khách đổi thành chủ càng hôn sâu hơn. Nụ hôn này lại khêu gọi dược tính trong người cô, khát vọng mạnh mẽ lại kéo đến. Cô đã không còn biết bản thân đang làm gì, chỉ biết ở gần với Tô Ly thì cả người dễ chịu hơn rất nhiều, vì thế cô càng dùng lực quấn chặt lấy anh.
Hai tay nhỏ nhắn dùng sức xé y phục trên ngừơi anh, muốn cởi bỏ những thứ chướng ngại trên người anh.
Âm thanh rên rỉ vỡ vụn :"A Ly...A Ly....em khó chịu......"
Tô Ly không nỡ rời khỏi cánh môi hồng của cô, đầu vùi vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, nhẫn nại trong chốc lát rồi nói :"Y Y, đừng.. bây giờ em không tỉnh táo."
Nếu như bây giờ muốn cô, lỡ sau khi tỉnh lại cô hối hận thì làm sao đây?
Trong lúc Tô Ly ý loạn tình mê, trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ này. Tính cách của cô tương đối bảo thủ, nếu như không phải tác dụng của dược tính tuyệt đối sẽ không nhiệt tình như lửa như vậy. Sau khi tỉnh lại lỡ như cô biết hai người lại phát sinh quan hệ dưới tình huống như thế, không biết cô sẽ nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh vươn tay cánh tay nhỏ đang quấn quanh người mình, chế trụ lại động tác châm lửa của cô.
"Y Y, bây giờ em không tỉnh táo, anh không thể muốn em vào lúc này được."
"A Ly...." Hạ Minh Y bất mãn lầu bầu, mang theo chút nức nở. Vừa rời khỏi người Tô Ly, cả người cô liền nóng không chịu nổi, thế mà anh lại không cho cô đụng vào anh, thật quá đáng!
Tô Ly hít một hơi thật sâu đè nén tình triều đã dâng lên trong người. Anh hiểu cảm nhận của cô, anh cũng là người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình yêu thương đang ở trong lòng, làm sao có thểbất vi sở động. Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể, cô đang bị thương, lại không tỉnh táo. Huống chi đám người hại cô còn chưa bị trừng phạt!
*Bất vi sở động : mặc kệ người khác nói gì hay mê hoặc như thế nào thì vẫn kiên định với lập trường ban đầu, kiên trì với nguyên tắc lúc đầu của bản thân, không có hành động nào.
Anh ra khỏi xe ôm cô ra ngoài :"Y Y, chúng ta đi gặp bác sĩ, thân thể em quan trọng nhất." Từ xa có một chiếc xe chạy đến. Mặc dù Hạ Minh Y bị anh ôm ngang nhưng không an phận mà nhích tới nhích lui, chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưngTô Ly đã cảm thấy đây là một loại hành hạ ngọt ngào mà trước nay anh chưa từng trải qua.
A Hoành trước giờ làm việc gì cũng rất cẩn thận, sau khi nghe tin Hạ Minh Y bị bắt cóc anh biết sự việc sẽ không đơn giản như vậy, nên đã mang theo bác sĩ chuẩn bị sẵn.
Tô Ly đến gần chiếc Lincoln, ngay lập tức liền có một người phụ nữ trung niên mở cửa bước ra.
"Tôi còn cho rằng cậu sẽ tự mình giải quyết, không ngờ cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống." Người phụ nữ trêu ghẹo nói.
Tô Ly cẩn thận nghiêm túc đặt Hạ Minh Y đang không yên vào xe :"Dì Chu, giao cho dì."
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt anh nồng đậm che lấp, sắc mặt thay đổi, thấp giọng nói :"Tiểu thiếu gia yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Tô Ly yêu thương nhìn Hạ Minh Y rồi xoay người đi vào nhà.
Nhìn thấy cảnh trước mắt khóe miệng anh nở ra nụ cười băng lãnh.
Mấy tên đàn ông bỉ ổi chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi theo tiếng hô của Chung Đại mà xếp hàng nhảy cóc, mặt mũi tên nào cũng bầm dập, dáng vẻ vô cùng buồn cười.
Nhưng Tô Ly cười không nổi, vừa nhìn thấy bọn họ anh liền nhớ đến một màn kia, lửa giận vừa mới bình lại trong nháy mắt liền tăng lên.
A Hoành đi đến bên cạnh anh thấp giọng hỏi :"Cô ấy sao rồi?"
Tô Ly híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ khát máu nhìn đám người Triệu Viện :"Vẫn ổn, dì Chu đã lo liệu rồi."
Anh bước lên phía trước vài bước, lạnh lùng nói :"Đi qua đây!"
Mấy người đàn ông đang nhảy cóc lập tức chạy đến bên cạnh anh, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc nói xin lỗi :"Sau này chúng tôi sẽ không dám nữa! Sẽ không dám nữa!"
"Tay của mấy người đều đụng vào cô ấy?" Tô Ly chỉ vào mấy người đó hỏi :"Cậu đè hai tay, cậu đè chân, cậu cởi y phục, cậu nhéo cằm dưới của cô ấy có đúng không?"
Sắc mặt mấy người kia trắng bệt, sợ hãi gật đầu.
Đôi mắt Tô Ly sâu không thấy đáy, anh gằn từng chữ :"Cũng không hỏi xem là người phụ nữ của ai đã dám động, có phải chán sống rồi không?"
Mấy người kia nghe thấy vậy vì sợ hãi mà mở to mắt, liều mạng cầu xin tha thứ.
Tô Ly liếc qua, nhẹ nhàng nói ra hai chữ :"Chặt đứt!"
Giọng nói nhẹ nhàng, nhu hòa như vậy nhưng nội dung lại đày mùi máu, sự ôn nhã độc ác trên người anh lại đối lập với hòa giải, vì vậy càng thêm khiến người khác sợ hãi.
Mấy người kia liền phản ứng lại, sợ đến mức tè ra quần, một đám đàn ông ai nấy đều khóc như một đứa bé, liều mạng giãy giụa. Thậm chí còn có người hét lớn :"Các người làm vậy là phạm tội! Phạm tội..."
Tô Ly thờ ơ đảo mắt nhìn qua, trên mặt không chút phản ứng.
A Hoành cầm điếu thuốc trong miệng xuống, nói :"Các người còn biết cái gì là phạm tội? Chưa lấy mạng mấy người là tốt lắm rồi, nên thỏa mãn đi!"
Nếu đổi lại là Tiêu Hiên, những người này e là không sống được đến bây giờ.
"A!....." Theo cùng với hành động giơ tay chém xuống của vệ sĩ, mấy người kia liều mạng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Triệu Viện và Nhan Băng nhìn thấy cảnh này sợ đến nỗi sắc mặt đại biến, cả người lảo đảo như muốn ngã.
Đặc biệt là Nhan Băng, cô luôn biết Tô Ly ngoan độc nhưng không ngờ Tô Ly lại có thể ngoan độc đến mức này.
Cô mở to hai mắt nghi hoặc nhìn qua Tô Ly, không ngờ Tô Ly cũng đúng lúc nhìn qua.
Nhìn thấy sát khí mạnh mẽ trong mắt anh, lòng cô đột nhien run lên, không nói ra được điều gì.
Tô Ly bước từng bước về phía cô :"Là do em bày ra?"