Edit: Tinh Hoà (PeaceStare)
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi xảy ra chuyện đó ở bệnh viện, Từ Hoàng xuất viện, Lâm Vân cũng trở lại trường học
Nhưng đối với Tiêu Tiêu mà nói, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
"Reng reng reng..."
Lại là lúc tan học, Tiêu Tiêu thu dọn sách vở trên bàn, Lâm Vân ở bên cạnh câu được câu không cùng cô tán gẫu.
"A Tiêu, vì chúc mừng tớ đã đi học trở lại, chờ lát nữa tớ sẽ mời cậu uống trà sữa." Lâm Vân sau khi nhanh chóng sửa sang lại mọi thứ trên bàn, vui vẻ hỏi cô.
"A? Trà sữa?" Tiêu Tiêu bỗng nhiên hoàn hồn lại
Lâm Vân nhíu nhíu mày, "Cậu làm sao vậy, cả ngày hôm nay đều giống như đang thất thần."
Tiêu Tiêu cười gượng vài tiếng, "Không sao, bởi vì kết quả kiểm tra thành thích lần trước không được tốt lắm, tâm tình có chút kém mà thôi."
Lâm Vân nghe xong lời này, mày lập tức giãn ra, "Kia có gì, đêm nay tớ sẽ bổ túc cho cậu."
"Không cần, đêm nay ba mẹ tớ vừa đi công tác trở về, bọn họ bảo tớ phải về nhà sớm một chút, cho nên, A Vân, thật xin lỗi, hôm nay tớ không thể uống trà sữa với cậu." Tiêu Tiêu cúi đầu, động tác thu dọn dừng lại một chút, sau đó chậm rãi khôi phục lại.
"À thế à, không sao, vậy lần sau đi." Lâm Vân cũng không để ý lắm.
Tiêu Tiêu mỉm cười gật gật đầu.
"Thu dọn xong rồi sao?" Lâm Vân hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Tiêu không được tự nhiên gật gật đầu.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Lâm Vân tiến lên, nắm lấy cánh tay của cô, vừa nói vừa cười cùng nhau ra khỏi phòng học.
Gió đêm thổi qua, ánh nắng chói chang của ngày mùa hè cũng đã kết thúc, đường cái náo động ồn ào, dòng người nhộn nhịp, đã nói lên tất cả sự phồn hoa của thành phố.
Đi tới ngã tư đường, hai người sắp chia xa.
Lâm Vân cùng Tiêu Tiêu nói tạm biệt với nhau, khi cô bước chân định rời đi, Tiêu Tiêu đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi mà nhìn cô ấy.
Lâm Vân cúi đầu nhìn nhìn tay cô, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn mặt cô, "A Tiêu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiêu Tiêu ngập ngừng một chút, một đôi mắt mơ màng như có ngàn lời muốn nói với cô ấy.
Vô số chiếc ô tô chạy như bay lướt qua trước mặt hai người, đèn xanh bật sáng, cô liền buông tay cô ấy ra.
"Không sao, chỉ là đột nhiên có chút không bỏ được cậu mà thôi."
Tiêu Tiêu khẽ cười, nụ cười có chút chua xót.
"Thật sự không sao chứ?" Lâm Vân cảm thấy mấy ngày nay cô rất kỳ quái, sau mấy lần hỏi cô, cô chỉ nói không ngờ tới Từ Hoàng lại là loại người như vậy, khiến cô hoàn toàn sợ hãi mà thôi.
Khi hỏi đến cô làm thế nào mà có thể khiến Từ Hoàng từ bỏ việc truy cứu việc đánh người của mình, cô cũng chỉ nói nhẹ rằng cô đã đe dọa Từ Hoàng bằng video cậu phi lễ với cô, bảo cậu không được tiếp tục truy cứu việc này nữa.
Lâm Vân rất tức giận về việc cô ngầm chạy đến bệnh viện để gặp riêng Từ Hoàng, nhưng không làm đều cũng đã làm, hơn nữa cũng đã thành công, cô ấy không thể nói gì thêm nữa, vì vậy Lâm Vân đành phải nhiều lần nói với cô là không được dính líu đến Từ Hoàng.
Lâm Vân vẫn luôn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng mà hôm nay thoạt nhìn tình huống thì có chút không đúng.
"A Vân, sắp đèn đỏ rồi, đi nhanh đi." Tiêu Tiêu thúc giục cô ấy.
Lâm Vân liếc nhìn đèn giao thông phía đối diện, trong lòng vẫn có chút không yên tâm: "Cậu chắc không sao chứ?"
Tiêu Tiêu bật cười, "Tớ đã lớn như vậy rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì, đi nhanh đi."
"A Tiêu, nếu có chuyện gì xảy ra, cậu nhất định phải nói cho tớ biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, đừng đối mặt với nó một mình."
"Tớ biết rồi, nếu có chuyện gì tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết." Cô ra vẻ thoải mái mà nói với cô ta.
Lâm Vân gật đầu, "Được, vậy tớ đi trước."
Xuyên qua hàng người, khi Lâm Vân đi sang đường đối diện, cô ấy quay đầu lại vẫy tay với cô, "Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tớ."
Lâm Vân ở phía đối diện cao giọng kêu.
"Biết rồi." Tiêu Tiêu cũng lớn tiếng đáp lại.
Sau khi Lâm Vân rời đi, nụ cười của Tiêu Tiêu đột nhiên sụp đổ. Cô gọi một chiếc taxi trực tuyến ngay tại chỗ, chiếc taxi trực tuyến đã đến như đã hẹn. Sau khi lên xe, Tiêu Tiêu lặng lẽ nhìn mọi người và cảnh vật đang dần dần đi xa, một nỗi tuyệt vọng mãnh liệt ập vào trong lòng.
[912 words]
13/04/2021