NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P116)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 45: Biểu diễn thành công
Đi cùng Bì Phát Đạt còn có mấy quan thôn Hồng Liên, Liên Bồng, Liên Ngẫu.
Những người này có họ với y, trong vấn đề đối xử với Bất động sản Quan Vũ cũng đoàn kết nhất trí: hợp nhau lại làm tiền.
Trước đó, Soái Ninh luôn lấy cớ chưa được giải ngân, trả xong một ít “tiền ký quỹ” thì trì hoãn câu giờ.
Đám Bì Phát Đạt dần hết kiên nhẫn, nghi cô lừa gạt, liên tục tìm giám đốc dự án Tề Vân đòi tiền.
Tề Vân lại lấy cớ “Ninh tổng đang nghĩ cách giải quyết” làm cho nỗi bất mãn của đám này tăng lên.
Chúng đang lo không tóm được Soái Ninh để giục tận nơi, hôm nay ra phố gặp nhau để bàn bạc việc này, nghe người ta nói con Dương Bạch Lao[1] giàu sụ kia đang gây sự ở Diệu Hương Cư, vội vã nhao đến như ong để quây lấy người.
Hai bên gặp nhau trước hết phải chào hỏi, Soái Ninh nghe Thôi Minh Trí giới thiệu họ tên vai vế của mấy tên quan thôn kia, đã rõ chúng đến đây với ý đồ gì, cười tủm tỉm, nói: “Mọi người đến đông đủ vậy, các anh ra phố họp mặt hả?”
Bì Phát Đạt làm kẻ cầm đầu, đại diện cho đồng bọn lên tiếng: “Ninh tổng, chúng tôi đang bàn chuyện đi gặp cô đấy.
Ơn giời cô đây rồi.”
Y vừa mở miệng đã thấy bụi đất mù mịt, không cần nhạc nền nhắc nhở, người xem cũng biết vai phản diện xuất hiện.
Võ Thiếu Hùng nghe Soái Ninh gọi y là thôn trưởng Bì, xem chừng là ác bá số một của xã Liên Hoa Bì Phát Đạt, vẻ cuồng vọng đứng xa chín dặm cũng cảm nhận được này kể cũng ăn khớp mười phần với hình ảnh trong tưởng tượng.
Lo Soái Ninh sẽ bị thiệt, ông đưa mắt nhắc cảnh vệ cẩn thận đề phòng.
Soái Ninh cười hơ hơ ra vẻ ngơ ngơ: “Thôn trưởng Bì nói quá lời rồi, có việc gì cứ kêu Tề Vân nhắn tôi một tiếng là được, việc gì phải tự đi.”
Thịt thừa ở hai bên má Bì Phát Đạt xị hẳn xuống, hốc mắt nheo lại vót cho ánh mắt càng thêm sắc bén.
“Chuyện đòi nợ không qua loa được, tốt nhất phải gặp tận mặt nói chuyện.”
Y vào thẳng chủ đề, Soái Ninh nghe xong gói ghém nụ cười, giữ vẻ ái ngại nói có lệ: “Là nói phí quản lý á hả? Việc này tôi đang nghĩ cách, tài chính của dự án Hoa Quả Lĩnh vẫn luôn căng lắm, còn chưa trả tiền cho mấy nhà cung cấp vật liệu đây này.”
Cớ cũ đã mất thiêng, Bì Phát Đạt sa sầm mặt, nói: “Tôi thấy nhà cửa các cô xây nhanh lắm mà, có tiền thi công, không có tiền nộp phí quản lý, là cảm thấy người xã Liên Hoa chúng tôi toàn kẻ quê mùa, bịa bừa vài câu nói dối là xong? Tôi cho các cô thời hạn dài rộng rồi, có phải muốn tôi kéo một hai ngàn người đi quây công trường, các cô mới chịu đưa tiền hay không?”
Người khác đã quen với cái vẻ tác oai tác quái của y, Võ Thiếu Hùng lại là lần đầu chứng kiến kiểu làm tiền trắng trợn này, tâm huyết người lính lay động lý trí, ông không nhịn được, căn vặn thế lực ác.
“Các người căn cứ vào chính sách gì mà thu phí quản lý?”
Ông sải bước đến gần Bì Phát Đạt, nhiều năm rèn luyện trong quân đội mài giũa ra dáng người cao thẳng như cây thông và phong thái không màng sương tuyết, thể hiện ra một cái là khác hẳn người thường.
Bì Phát Đạt có tí đạo hạnh, không phải như Bì Phi Đằng người trần mắt thịt không nhận ra thần tiên xịn, biết bạn của Soái Ninh chẳng giàu thì cũng sang, thấy ông chú chung đường này phong độ hiên ngang, không khéo lại là lãnh đạo cải trang vi hành, vội phủ một lớp thân thiện trên khuôn mặt phì nộn, cười đấu dịu, hỏi: “Ông anh này xưng hô sao nhỉ?”
Soái Ninh giới thiệu: “Đây là một người bà con của tôi, nghe nói xã Liên Hoa phong cảnh đẹp nên mới đến tận nơi dạo chơi.
Vừa rồi ở trong tiệm này có xảy ra chút hiểu lầm với cháu anh, tôi nói tôi trả tiền thay ông anh tôi đây, nhưng cháu anh không vui lắm.”
Ánh mắt Bì Phạt Đạt như ngọn roi quất lên mặt Bì Phi Đằng một cái, tên kia kinh hãi che mặt, như thể bị đánh đau thật.
“Cái đồ không ra gì, Ninh tổng là khách hàng lớn của xã ta, đưa người tới chỗ này của mày ăn cơm là vinh dự cho mày, mày còn không biết xấu hổ lấy tiền của cô ấy.
Keo kiệt đến nông nỗi này, bảo sao người ta coi thường!”
Y mặt ngoài là mắng thằng cháu, lại chửi xéo đối thủ.
Soái Ninh không đôi co với lưu manh, những lúc như thế này thì da mặt phải dày hơn bất cứ ai, cười hì hì chỉ vào xấp rúp vừa mới đặt lên bàn, nói: “Buôn bán một là một, hai là hai, sao ăn không của người ta được.
Phải cái hôm nay tôi chỉ đem theo rúp Nga, nếu ông chủ Bì không nhận thì tiền cơm này đành phải ghi sổ trước đã.”
Bì Phát Đạt nhìn ra ý định chơi xỏ của cô, nghĩ bụng con này lắm chiêu trò quỷ quyệt, hẳn phải đề phòng thêm, bèn chuyển sang thử mánh khích đểu: “Ninh tổng là sếp lớn thế mà có vẻ rất quen ghi sổ nhỉ.”
Soái Ninh gặp mánh phá mánh: “Làm buôn bán sao thoát được cảnh nợ nần vòng quanh.
Người ta nợ tôi, tôi cũng đành nợ người khác, nhưng mà anh yên tâm, tôi không phải loại vô lại nợ nhiều không lo, rận nhiều không cắn, nên trả nhất định sẽ trả.”
“Thế nói chắc một lời đi, còn để chúng tôi chờ bao lâu nữa?”
“Cái này á, ít thì 20 ngày, nhiều thì một tháng, tôi đảm bảo sẽ cho các vị câu trả lời chuẩn chỉ.”
“Nếu lần này lại không thực hiện được thì sao?”
“Thì đến lúc đó tùy các anh xử lý á.”
Thôn trưởng thôn Hồng Liên - Diệp Bảo Trụ sợ Soái Ninh giả dại để lừa gạt, sấn lên uy hiếp: “Ninh tổng, chúng tôi biết cô có chỗ dựa cứng, nhưng ở xã Liên Hoa thì phải theo nền nếp chúng tôi nhé.
Mấy thôn chúng tôi cộng vào là hơn 10 ngàn người, kéo bừa một hai ngàn ra công trường các cô ngồi đồng nửa ngày, chủ tịch huyện chủ tịch thành phố cũng sợ hết hồn.
Cô không tin thì cứ thử xem.”
Mấy tay quan thôn cũng nhao lên theo, tuyên bố Quan Vũ còn không trả tiền thì sẽ kích động dân làng đi gây chuyện tập thể.
Võ Thiếu Hùng thấy lũ quỷ gào ồn ào ngay trước mắt, cơn tức như nổi sấm, từng tiếng đánh ầm ầm đến nỗi mạch máu căng phồng, màng tai đau nhói, định ra tiếng lên án thì bị Soái Ninh ngăn lại.
“Anh Hai, chuyện không liên quan đến anh, cứ để em giải quyết đi.”
Cô nháy mắt với ông như đang hoảng loạn, thực ra là đang hết sức đắc ý.
Võ Thiếu Hùng không thể làm rối kế hoạch của cô, nhìn quét từng đứa trong bọn trộm cướp đối diện, ghi nhớ mặt mũi chúng nó, ánh mắt tựa dao cạo, trơ lì nữa cũng không chịu nổi nhát cắt.
Không chỉ Bì Phát Đạt, đám quan thôn còn lại cũng đề cao cảnh giác, nhưng thấy Soái Ninh cố sức can Võ Thiếu Hùng như thể sợ ông bị thiệt.
Cứ theo cái này mà suy luận thì xem ra đối phương không giống người có địa vị lớn, chắc chỉ là một ông già nóng tính không biết lượng sức thôi.
Kẻ khôn khéo cũng bị che mắt vì thủ thuật của Soái Ninh, tay chủ nhiệm phụ trách trật tự của thôn Hồng Liên mắt chó giấy còn ra oai lấy số, cặp lông mày bờm xờm như cỏ bay về phía chân tóc, quay sang Võ Thiếu Hùng chửi: “Đây là chó hoang từ đâu chui ra thế, còn sủa linh tinh thì liều liệu ăn đập!”
Không đợi Võ Thiếu Hùng ra lệnh, viên cảnh vệ Tiểu Phan đã lao thẳng về phía tên này.
Tay chủ nhiệm lưu manh đó căn bản không tránh được cú tập kích nhanh như giao long của anh ta, chỉ nghe Võ Thiếu Hùng lạnh giọng quát: “Dừng tay!”.
Nắm tay trần xé gió của Tiểu Phan dừng ngay trước mặt tên kia, anh ta tiếp tục tấn công bằng ánh mắt hình viên đạn.
Đám trẻ trâu trong quán lại lần nữa tiến vào trạng thái chuẩn bị sống mái.
Sự yên tĩnh trơn nhẵn như kính, nguy cơ hung hiểm treo trên đầu mọi người.
Soái Ninh ho khan một tiếng thật đúng lúc, bình tĩnh khuyên can Bì Phát Đạt: “Trưởng thôn Bì, có chuyện gì to tát đâu, sao phải gây đến mức khó chịu, mọi người hòa khí sinh tài (hiền hiền ra tiền) đi.”
Bì Phát Đạt cũng không muốn làm to chuyện, thấy cô nhún trước, mừng rỡ ra vẻ rộng lượng, phất tay xua đám trẻ trâu tản ra, nhưng không chịu bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc.
“Ninh tổng, nể mặt cô, tôi chờ thêm một tháng.
Nếu cô giữ lời thì chúng ta chuyện gì cũng dễ thương lượng.
Còn nếu muốn chơi trò dỗ dành gạt gẫm thì đừng trách tôi không màng đạo lý.”
Soái Ninh mỉm cười gật đầu: “Anh cứ yên hẳn trăm cái tâm đi, một tháng sau tôi bảo đảm sẽ cho các anh lời đáp mỹ mãn.”
Bì Phát Đạt tự cho là cô không thoát khỏi lòng bàn tay mình, dùng tiếng cười đen tối trang điểm cho thần thái khí thế, khóe miệng bĩu về phía xấp rúp trên bàn: “Đến lúc đấy các cô đừng có trả phí quản lý bằng rúp đấy.
Thứ đó xuống giá nhanh lắm.
Đổi thành đô Mỹ còn được.”
Soái Ninh cười nhún vai: “Tôi cứ đưa các anh nhân dân tệ thôi, gần đây thị trường tiền tệ quốc tế lên xuống liên tục.
Lỡ đến lúc đó đô xuống, thế chẳng phải các anh bị thiệt à?”
Qua một hồi xoay xở, cô dẫn nhóm Võ Thiếu Hùng thoát thân trót lọt, quay về trạm dừng chân cho du khách.
Võ Thiếu Hùng ở đơn vị được tiền hô hậu ủng, vạn người ngước nhìn, đến nơi xó xỉnh này bị một đám lưu manh trèo lên đầu lên cổ ra oai, tâm tình dường như gang vừa ra khỏi lửa, vẻ ngoài bình tĩnh chất chứa sức nóng mấy trăm độ tan đá chảy vàng.
Tiểu Phan là cái loa gần gũi của ông, nửa đường xả giận thay thủ trưởng: “Công an xã Liên Hoa này lạ thật đấy, vừa rồi trong quán tù kia tôi gọi 110, tổng đài nói sẽ bảo cảnh sát ở đây liên lạc lại với tôi.
Chúng tôi đợi nửa ngày, gọi thêm hai cuộc nữa mới được gọi lại.
Tay cảnh sát trực ban kia đầu tiên hỏi chúng tôi có bị đánh không, nghe nói không bị thì kêu là không bị đánh thì họ sẽ không xuống đâu, còn kêu chúng tôi bình tĩnh nhẹ nhàng thỏa thuận với bên kia.
Tôi sống hơn hai mươi năm chưa gặp cảnh sát nào xử lý vụ việc như vậy.
Rồi đây nhất định phải lên cơ quan kiểm tra khiếu nại anh ta!”
Thôi Minh Trí cười méo xẹo, khuyên: “Thật ra chuyện này cũng không trách họ cả được, lúc trước đã nói với các anh rồi, đồn công an xã Liên Hoa tổng cộng chỉ có năm cảnh sát.
Địa bàn rộng thế, vụ việc cần can thiệp nhiều quá, mấy vụ lẻ tẻ căn bản họ không đếm xỉa đâu.”
Võ Thiếu Hùng nhíu mày: “Tôi thấy lượng người ở đây rất lớn, về sau khách du lịch đến sẽ càng ngày càng đông.
Họ không chuẩn bị tăng cường lực lượng à?”
Thôi Minh Trí thấy sếp chủ định đáp lời, vội để nhiệm vụ giải thích lại cho cô.
(Hết phần 116, xin mời đón đọc phần 117.
Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1.
Dương Bạch Lao là nhân vật tá điền bị địa chủ bóc lột thậm tệ trong “Bạch Mao Nữ”, vở ca kịch tuyên truyền nổi tiếng thời cải cách ruộng đất ở TQ (những năm 1950).
Tên của ông ta giải nghĩa ra là “lao động không công”..