Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL


NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P126)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 50: Theo đuổi không cùng một kiểu
Cô rúc vào vai Phương Triết, hai tay đu lên cổ anh ta như con mèo quấn người.
Đàn ông to khỏe hơn phụ nữ nhưng lại tồn tại khuyết tật tư duy, sự yếu đuối của gái chính là virus tấn công khuyết tật đó.

Có gái dùng bừa mà trúng, bèn coi yếu đuối như bản chất, kết quả là dùng nhiều quá hóa nhờn, làm đàn ông miễn dịch.

Có gái giỏi ủ mưu, chỉ viện tới ưu thế này khi cần thiết nên hễ giở ra là thiêng.
Nghe cô dỗ ngọt, Phương Triết nguôi giận, vẫn trừng mắt tức tối: “Cô còn định lừa anh?”
Soái Ninh ngửa mặt ra điều ngoan ngoãn, ngón cái không ngừng mân mê quai hàm anh ta, tiếp tục diễn vai thân tình.
“Tiểu Triết ca, anh và em là người hiểu biết cả, xung quanh anh gái đẹp thành đàn, đầy người nhan sắc hơn em, còn ham hố làm chuyện ấy ấy với em làm gì đâu? Em biết anh chẳng qua là ngại em ương bướng quá, muốn kéo gần khoảng cách hai ta thêm một bước để khi anh cần em mới có thể giúp anh, phải không?”
Cô điềm nhiên nói trắng ra, Phương Triết đã ngượng còn bực, quay đầu trách móc: “Cô là cái đồ ráo hoảnh nhơn nhơn, rõ vô ơn!”
Soái Ninh cười hì hì như vừa được khen một lời có cánh, nhổm dậy nhí nhảnh xô đẩy anh ta.
“Em biết anh tốt với em lắm, ngoài miệng mắng em dữ vậy chớ trong lòng vẫn thương em.

Em cũng thích anh thật đó, loại đàn ông như anh chính là hình mẫu cho người tình trong mộng.

Hồi trước sở dĩ em không muốn làm vợ anh là vì sợ sau này sẽ phải chia sẻ anh với nhiều gái khác.


Anh biết em xấu tính, ham muốn chiếm hữu lại mạnh, lỡ phát sinh cảnh đó thì nhất định sẽ làm anh khó xử.

Anh cũng không muốn chuyện tình cảm của bản thân gà bay chó sủa cả ngày chứ hả? Vậy thì phải giữ em ở nguyên vị trí bạn bè em út, em mới yên phận được.”
Thấy Phương Triết liên tục dò xét mình, cô vội làm mới biểu cảm bằng vẻ chân thành.
“Tiểu Triết ca, cá không thể thiếu nước, người không thể thiếu bạn.

Anh như sông rộng, phù hợp nhất để con cá nhỏ em đây sinh sống.

Anh coi, em vừa gặp khó là tới nhờ anh liền, thế đủ thấy em nể trọng anh bao nhiêu rồi.

Tình cảm qua lại phải bồi đắp dần mới có, anh giúp em, em cũng sẽ giúp anh.

Sau này anh có yêu cầu gì cứ nói một câu, em mà lươn lẹo phụ lòng anh thì ông trời phạt em ế chồng hết đời luôn.”
Cô bày tỏ lập trường sẽ giúp đỡ, cũng thêm thắt chuyện trời phật giật gân, Phương Triết dù sao cũng được một lời hứa trước, vớt vát được chút sĩ diện và lợi ích, bật cười móc máy: “Ế chồng hết đời? Thế thì đúng ý cô quá còn gì.

Cô á, tham như mõ, muốn làm bà hoàng cho cả thế giới xoay quanh cô cơ.

Nhưng muốn thế thì cũng phải xem số mình có đỡ được hay không.

Không phải anh coi thường cô, nhưng bố cô tuyệt đối sẽ không để cô làm người thừa kế đâu.”
Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười của Soái Ninh đọng lại như sữa đậu nành gặp nước chua.


Cô hỏi anh ta sao lại nhận xét thế.
“Cô thiếu kinh nghiệm, trong thời gian ngắn khó giành được sự tán thành của những cổ đông lớn kia.”
“Em sẽ lập thành tích cho họ xem.”
“Thế cũng không ăn thua, giờ cô đang là nhân vật gây tranh cãi, hơi có tí sai sót là có thể gây nguy hiểm cho danh dự của cả tập đoàn.

Bác Soái cư xử cẩn thận, sao lại đi chôn mìn ở vị trí người nối nghiệp chứ? Cô thì thông minh thật, dựa vào trò lăng-xê chi phí thấp giành được danh tiếng, nhưng mọi món đồ trông qua tưởng là miễn phí đều sẽ được thượng đế lẳng lặng đề giá, đến ngưỡng nhất định sẽ phải trả lại.

Cô quá nóng vội, vượt quá giới hạn an toàn của bố cô, gần như hết cửa cứu vãn lại ấn tượng.”
Phương Triết giống người nướng hàu, cạy mở dã tâm mà Soái Ninh giấu bên trong lớp vỏ cứng, đặt lên lửa than.

Hành động trả thù này có hiệu quả, Soái Ninh vì thế nổi giận, khóe miệng hiện ra lưỡi dao.
“Lời này cũng có lý đôi chút, nhưng thành công là chuyện tâm linh.

Anh nói em không có số làm người thừa kế, em lại cảm thấy số em rất hợp.

Nếu không tại sao anh Hai, anh Ba em lại đột ngột mất mạng chớ? Chuyện này hoàn toàn có thể giải thích là ông trời đang tranh chỗ giúp em á.”
Phương Triết nhíu mày: “Cô nói người thân của mình như vậy mà nghe được à?”
Vẻ mặt Soái Ninh vẫn chẳng thay đổi: “Em đang nói sự thật.

Trước đây có các anh đè đầu, em mãi không có ngày ngoi lên.


Giờ ba em chỉ còn mình em là con, em sẽ làm cho ổng hiểu em là lựa chọn duy nhất và tốt nhất.

Tiểu Triết ca, nếu anh muốn cố gắng hết mức tranh thủ ích lợi cho bản thân, em kiến nghị anh sau này giúp đỡ em thêm đi.

Chọn được đồng minh thích hợp cũng là một trong những yếu tố dẫn đến thành công.”
Xe dành riêng cho Soái Ninh đang chờ ở bên ngoài Cục Tài nguyên và Đất đai, Thôi Minh Trí lo lắng cho sự an nguy của sếp, không chịu ngồi trong xe hưởng điều hòa với tài xế và vệ sĩ, cam chịu đội nắng hứng nóng đứng ngóng ở cổng.

Thấy cô xuất hiện trong tầm mắt, hắn vội chạy tới giương ô cho cô.
“Ninh tổng, Phương tổng không làm gì chị chứ ạ?”
Mặt Soái Ninh sưng sỉa hơn đâm lê: “Tôi mà bị ảnh làm gì, anh có thể trả thù cho tôi hay sao?”
Thôi Minh Trí hiểu rằng cô không thiệt thòi gì lớn, nhưng bị nhục chút chút, im im làm bao cát cho cô trút giận.

Sau khi lên xe, hắn xin ý kiến chỉ đạo về hành trình tiếp theo.
“Đã nói muốn đi ăn mừng, về khách sạn tắm trước đã rồi tìm chỗ nào ăn cơm.”
Cảm xúc khó chịu là virus, sức chống cự mạnh hay yếu phụ thuộc vào khả năng điều chỉnh tâm trạng của mỗi người.
Soái Ninh có tinh thần thép, năng lượng tiêu cực cùng lắm chỉ là là lướt qua, khó có thể đọng lại.

Quay về khách sạn gột rửa mùi nước hoa của Phương Triết rơi rớt trên người, tâm trạng của cô lại như vừa ngâm thuốc tẩy, sạch bong trắng sáng.
Thôi Minh Trí chầu ngoài phòng khách, chờ đến lúc báo cáo tình hình đặt bàn ăn trưa, thấy cô thả lỏng, sợi dây chun trong lòng hắn cũng chùng xuống, vội vàng dâng lời chúc mừng vừa rồi phải ém lại.
“Tháng 9 Tây Thành Lãnh Địa mở bán, Viễn Hằng vừa trúng đấu giá lần này, chúng ta cũng có thể định giá cao lên rồi.”
Soái Ninh cười sướng, ngồi xuống, cầm lấy ly nước khoáng hắn đưa, uống xong rồi nói: “May mà tên Phương Triết này tự cao tự đại mù quáng quá, nếu chả khôn khéo thêm chút, tôi chưa chắc đã hưởng được hết sạch số trái ngon này.”
Nói đến đây, cô bỗng muốn tọc mạch vài câu, hỏi: “Nghe nói bình thường anh đi tè mất 5-6 phút, bị viêm tuyến tiền liệt hả?”
Thôi Minh Trí giật giật mắt: “Chị nghe ai nói thế ạ?”
“Phương Triết, nói như chính mắt nhìn thấy hẳn hoi.”

Thôi Minh Trí đảo mắt, vỡ lẽ: “À, đại khái là vì chuyện đó.”
Hắn lôi chuyện hôm ở bữa tiệc từ thiện khi đi tiểu cạnh Soái Quan Vũ bị Phương Triết nghe lén sau cửa ra giải thích, chọc cho sếp cười sằng sặc.
“Anh nịnh bợ cũng giàu sáng tạo quá chứ, nhìn anh đi tiểu, ba tôi nhất định thấy bản thân còn sung lắm.”
“Hẹ hẹ, đó toàn là học từ người khác.

Nhưng cái anh Phương tổng này cũng quá là lắm điều đi, lôi tôi ra nói làm gì cơ chứ.”
“Thì cũng vì nhìn anh, ảnh thấy tự tin á.

Trước kia ảnh muốn lên giường với tôi, tôi nghe gái từng ngủ với ảnh nói, ảnh được cái thiết bị to chút thôi chứ thao tác kỹ thuật dở ẹc, chỉ biết sướng cho mình, không thèm nghĩ đến cảm nhận của đối tác.

Chỉ cần chuyện này thôi là đủ biết không sống với ảnh được rồi.”
Cô không dằn được ý muốn dè bỉu Phương Triết, kể cho tay trợ lý còm diễn biến giằng co trong buổi đấu giá và trong xe.
Mơi tình vốn là thủ đoạn khó nói, không khoe khơi khơi được, thế mà cô lại không thấy xấu hổ còn tỏ ra tự hào.

Thôi Minh Trí thấy ngượng thay nhưng vẫn phải vuốt đuôi hùa theo cô chửi Phương Triết là “đồ dê xồm”.
Soái Ninh cười nhạo vì hắn ngây thơ: “Chả dê đâu mà dê.

Ảnh coi tôi có giá trị lợi dụng, muốn ràng buộc thêm bằng quan hệ thể xác.

Tôi cũng vì nắm chắc tâm lý này của ảnh nên mới dùng tới mánh này.”
(Hết phần 126, xin mời đón đọc phần 127.

Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui