NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P174)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh biết anh bị bệnh đa nghi nặng, không muốn vì chuyện này mà lại sinh ra khoảng cách, chủ động mở đường lùi cho anh.
“Một năm nay, ở xã Liên Hoa đã có người phát tài.
Có người mở nhà trọ mở quán ăn kiếm lời cả triệu bạc, kiếm được nhiều hơn cả ba đời trước cộng lại, cũng bằng cả chục năm tiền lương của anh.
Anh vất vả lo xúc tiến ‘cùng nhau thịnh vượng’, kết quả người nghèo hơn anh đã giàu lên cả, bản thân anh lại không thu được ích lợi gì, không thấy oan ức sao?”
Lư Bình khoan khoái nói: “Anh ước gì có nhiều người hơn nữa thoát nghèo làm giàu.
Càng nhiều trường hợp như thế, hiệu quả công việc của anh càng lớn.
Mỗi người có định nghĩa khác nhau về giàu nghèo.
Anh coi nghèo là đánh mất chính mình, vì cuộc sống thiếu thốn vật chất mà làm việc gì đó trái với ý nguyện khiến lương tâm cắn rứt.
Nếu có thể kiên định hoài bão thực hiện lý tưởng thì đời người sẽ hết sức giàu có.”
Soái Ninh căm hận những kẻ giả nhân giả nghĩa.
Gặp các thể loại ngoài miệng thích nói đạo lý nhưng thực ra là dạng trai trộm cướp gái đĩ điếm, nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ đâm thọc đôi nhát.
Điều này cho thấy trong tiềm thức cô chính là người bảo vệ đạo đức, chẳng qua đã quen bay trong bóng tối nên mới cho rằng bản thân cũng là quạ đen.
Một khi đã được tắm trong hào quang Đức Mẹ đích thực thì sung sướng dễ chịu khôn tả, vỗ tay nói: “Anh đúng là đóa sen trắng xịn à nha.”
“Đừng trêu anh mãi thế, nhỡ mặt không hết đỏ thì sau này phải làm Quan Công đấy.”
“Em nói thật mà.
Sen trắng mọc trong nước bùn là hợp nhất.
Về sau em phải hư hỏng thêm chút mới có thể xứng với anh.”
Dù biết là cô đang nói đùa, Lư Bình vẫn nghiêm túc chỉnh sửa: “Đừng nói về mình như thế.
Nếu em là kẻ xấu thật thì anh đã không thích em.”
Cho đến nay, đây là lần anh thừa nhận tình cảm với cô thẳng thắn nhất.
Cô đang ở thế tấn công bỗng như bị phản công bất ngờ, đáp trả theo thói quen.
“Trước kia em từ bỏ quyền được biết, bây giờ muốn hỏi, anh thích em vì cái gì nhỉ?”
Lư Bình là người có thể chủ trì đại cục, khi nên thoáng đạt thì tuyệt đối không co quắp, thao thao kể luôn: “Anh có thể cảm nhận được rất nhiều năng lượng tích cực, nói ví von chính là có thể mang ánh sáng đến cho người khác.”
“Hả? Những lời mắng chửi em trên mạng có thể xếp quanh địa cầu 100 vòng, em còn tưởng mình là hố đen á.”
“Đôi khi còn chưa thỏa đáng, còn cần xem xét sửa đổi, nhưng em có thể quán triệt ý tưởng của mình, không khuất phục trước tình cảnh nguy khốn, có gan xé toạc các biểu hiện giả dối và tuyên chiến với một số sự vật không hợp tình hợp lý.
Tinh thần này có thể mang đến cho người ta dũng khí và sức mạnh.
Em không thấy số người yêu quý em trên mạng cũng không ít hay sao? Ban đầu anh cũng bị thu hút vì điểm này.”
Nổi loạn là đóa hoa rực rỡ mọc sâu trong bụi gai, bắt mắt nhưng lại không dễ tới gần.
Vì thế, những người nền nếp lại thường hâm mộ những kẻ phá cách.
Gái ngoan dễ phải lòng giai đểu, giai ngoan cũng dễ mê mẩn gái hư.
Soái Ninh coi như đã hiểu tại sao người ưu tú như anh lại chịu cảnh độc thân 30 năm liền.
Chắc hẳn trong quá khứ, anh chỉ gặp toàn gái đàng hoàng chất huệ lòng lan (thanh nhã cao quý), mặc dù trong ngoài có chênh lệch nhưng trước mặt anh hẳn cũng có thể thể hiện không chê vào đâu được.
Người ăn chán món thanh đạm mà nếm thử lẩu cay sẽ phê đê tê mê, huống chi là loại lẩu Tứ Xuyên chất phát ngất như chụy.
Cô nhất thời ngây ngất, cười hì hì gợi ra những chuyện râu ria.
“Miệng anh hôm nay ngọt quá, em phải đi chích insulin mất thôi.”
“Ha ha, anh thực sự cầu thị mà.”
“Vậy có thể thực sự cầu thị nói cho em, anh chuẩn bị xử lý việc thích em thế nào không?”
Một khoảng lặng đến năm giây xuất hiện trong cuộc gọi.
Anh do dự đến vậy thì lời nói tiếp theo tám phần là thật lòng.
Soái Ninh nhận ra rằng như thế cũng sẽ đẩy chính mình vào ngõ cụt.
Nghe anh trả lời sâu kín: “Cái này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu”, cô vội hài hước giải vây giúp: “Anh nhất định phải dùng thái độ khi xây dựng chính sách cơ bản và chiến lược phát triển của quốc gia để nghiên cứu cho nghiêm chỉnh tỉ mỉ đó, đừng ra quyết định hời hợt nha.”
“Yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm với mọi người.”
Không biết có phải nhận ra cô có ý lảng tránh hay không, tiếng cười của Lư Bình hơi trĩu xuống.
Hứng thú của cô cũng bị những suy tính xóa tan.
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi kết thúc cuộc gọi.
Tết năm nay, Thôi Minh Trí còn nhọc hơn cả năm ngoái.
Ở quê, hắn cãi nhau to với mẹ về chuyện mai mối nên bị coi là đứa bất hiếu mất dạy, bị người lớn trong họ xúm lại oanh tạc, mùng 2 Tết đành kéo va-li trốn trở lại Thượng Hải.
Trước Tết, một người bạn làm môi giới bất động sản giới thiệu cho hắn một căn hộ ở quận Dương Phổ.
Khu chung cư đó xây năm 2011, thuộc dạng “mỗi 1, tròn 5”[1], có thể được miễn thuế cho phần giá trị tăng thêm của bất động sản và thuế thu nhập cá nhân.
Nhà rộng 90m2, tổng giá trị 5 triệu 430 ngàn tệ, trả trước 1 triệu 620 ngàn, mỗi tháng góp 25 ngàn, với mức thu nhập hiện tại của hắn thì hoàn toàn có thể cân được.
Nhờ kiêm nhiệm làm người đại diện cho Tinh Tinh, hắn có thể thoải mái sử dụng chiếc Bentley Bentayga mà Soái Ninh mua cho nó, còn được thanh toán tiền xăng.
Giờ hắn có nhà có xe, thu nhập hơn triệu tệ một năm, đã leo lên tầng lớp quản lý cấp cao, nhưng lại chẳng cảm nhận được niềm vui sướng như trong tưởng tượng.
Quá nửa động lực khích lệ hắn phấn đấu đã mất.
Sau khi bị Diệp Như Vy cự tuyệt, hắn phát hiện mình không bao giờ có thể dành hết tâm trí cho người phụ nữ nào nữa.
Tinh thần làm việc thì vẫn không suy giảm, hắn chưa từng xếp Soái Ninh vào hàng ngũ “phụ nữ”.
Cô là sếp, là chúa công, là Bá Nhạc của hắn.
Hắn phải dốc hết sức lực để báo đáp ơn tri ngộ.
Ngày 6 tháng 3, tại công trình xây dựng dự án chung cư Hương Chương Lâm giai đoạn 2 của chi nhánh Đông Hưng Bất động sản Quan Vũ xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng, rơi vận thăng chuyển vật liệu.
11h05’ sáng hôm đó, công nhân xây dựng dùng vận thăng chuyển vữa xi-măng lên mặt sàn tác nghiệp tầng 12 đến 15.
Khi lồng vận thăng lên đến độ cao 45m, dây cáp đột ngột bung ra, lồng vận thăng rơi xuống làm cả bốn công nhân bên trong thiệt mạng, Hai công nhân đang làm việc dưới mặt đất cũng bị đè chết tại chỗ.
Tai nạn lần này phá vỡ kỷ lục “Không có tử vong trong thi công” mà Bất động sản Quan Vũ duy trì đến nay, còn gây ra “sự cố trọng đại” làm chết một lúc sáu người.
Không chỉ bị phạt tiền, công ty chi nhánh còn bị cơ quan quản lý đình chỉ giấy phép an toàn xây dựng.
Việc này thực sự khiến Soái Quan Vũ điên cả người, ra lệnh cho Vạn Hồng Ba kiểm tra và xử lý nghiêm khắc.
Vạn Hồng Ba ngoài mặt tích cực nghe theo, chủ động chuyển giám đốc dự án và ba người phụ trách khác sang cho cơ quan tư pháp xử lý, ra thông báo toàn công ty kiểm điểm tổng giám đốc chi nhánh Đông Hưng là Vương Khai Dương, còn mở khóa tập huấn an toàn nửa tháng ở trụ sở và các chi nhánh, liệt kê thông báo chấn chỉnh dài thượt để các nhân viên từ trên xuống dưới giám sát lẫn nhau.
Bảng hiệu chữ vàng của nhà mình bị đập mẻ một góc, Soái Ninh còn điên máu hơn cả cha.
Trực giác mách bảo cô sự cố lần này tuyệt đối không phải rủi ro ngẫu nhiên, cô dự tính tự phái người đi điều tra.
Trước khi cô hành động, một cuộc điện thoại nặc danh đã gọi đến số máy của Thôi Minh Trí.
Người gọi tự xưng là người biết nội tình của công trình thi công Hương Chương Lâm giai đoạn 2 ở Đông Hưng.
Tiếng nói đã được xử lý bằng thiết bị biến đổi giọng, nghe có cảm giác rất khoa học viễn tưởng.
“Trợ lý Thôi, tôi bất chấp nguy hiểm tính mạng để tố cáo với Ninh tổng.
Công trình Hương Chương Lâm nát hết cỡ, nếu không nhanh chóng áp dụng biện pháp đối phó, sau này sẽ loạn to!”
(Hết phần 174, xin mời đón đọc phần 175.
Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1.
Thuật ngữ trong ngành bất động sản TQ để chỉ loại bất động sản là căn nhà duy nhất của người chủ và có giấy chứng nhận quyền sở hữu đã cấp tròn 5 năm trở lên, theo chính sách của nhà nước TQ thì khi chuyển nhượng, loại nhà này được miễn một số loại thuế..