NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P26)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Khi tỉnh lại, hắn đã nằm được nửa ngày trong bệnh viện huyện, trên đầu bị vết thương dài 12cm, khâu mất hơn hai chục mũi.
Vết đấy khi lành hẳn có thể không mọc được tóc nữa, bác sĩ nhìn tình hình, giám định thương tật xếp luôn vào hạng nhẹ cấp độ 2, đỡ cho hắn bao nhiêu công diễn kịch.
Hắn vừa tỉnh không lâu, Soái Ninh vào viện thăm, không có thái độ ôn hoà an ủi nhân viên vì lập công mà bị thương gì hết, bộ dạng vẫn vênh vác như cầm hai-năm-tám-vạn[1].
“Anh sao rồi?”
“Đỡ nhiều ạ, bác sĩ bảo không tổn thương não, chỉ bị thương phần mềm.”
“Sẽ không ảnh hưởng đầu óc chứ?”
“Không ạ.”
“Thế là được, tôi không muốn có trợ lý ngu đần đâu, còn chuẩn bị bảo phòng hành chính làm thủ tục nghỉ bệnh cho anh đây.”
Ấn tượng của Thôi Minh Trí với cô ta đã xuống đến 0 điểm lâu rồi, nghe lời nói vô lương tâm như vậy cũng không oán giận gì lắm, chỉ nhăm nhăm dò hỏi vụ hôi của hồi sáng tiếp diễn thế nào.
Đúng như hắn đoán, sau khi cảnh sát ló mặt, Soái Ninh cầm điện thoại nhờ Lư Bình nói với họ mấy câu, lệnh điều tra xử lý nghiêm những kẻ cướp tài sản gây thương tích cho người khác.
Chuyện hôi của khi xe cộ gặp tai nạn đã xảy ra nhiều lần, cảnh sát thường chẳng làm gì được, nhưng lần này bí thư huyện uỷ đích thân chỉ đạo, cấp dưới không thể coi như chuyện nhỏ, trưởng công an xã tự mình dẫn quân đến các thôn xóm xung quanh điều tra.
“Tôi thấy những kẻ đó trở đi trở lại mấy chuyến, cố lấy cho nhiều, chắc chắn trước tiên sẽ phải tập kết hàng ở nhà nào gần chỗ xe bị tai nạn nhất, xong việc mới chia chác, nên đã yêu cầu trưởng công an chú ý điều tra các nhà gần đấy, bắt luôn được sáu nhà, mỗi nhà chứa số tang vật trị giá hơn 10 ngàn.
Tôi kêu Hoàng Quyên quay chụp hết hiện tường, kêu luật sư tố cáo sáu hộ này.
Bọn họ lấy toàn là hàng hoá cứu trợ cho người nghèo, giá trị tài sản cũng cao.
Chỉ xử theo tội công nhiên chiếm đoạt tài sản, mấy kẻ đứng đầu 6 hộ này cũng phải bị từ 3 đến 10 năm tù.”
Thôi Minh Trí thấy chiếc đồng hồ kim cương bị mất đã trở lại cổ tay cô, biết là cũng đã bắt được bọn cướp, hỏi cô xem cảnh sát định xử lý thế nào.
Mấy tên ấy mới chính là những kẻ thực sự có thù oán với hắn, hắn càng để ý kết cục của chúng.
Soái Ninh cười nói: “Có clip mà, cảnh sát đi bắt được luôn.
Chúng nó phạm ngay tội cướp giật tài sản, còn có tình tiết tăng nặng, đồ tôi đeo chả có gì gọi là rẻ, bét nhất cũng bị án 8-10 năm.
Thế nên lúc đấy chúng nó đến cướp, tôi còn hơi bị mừng, cố ý đứng yên cho chúng nó cướp, đứa nào cướp đứa đấy đi tù.”
Cô ta kể ra ý đồ đặt bẫy, Thôi Minh Trí chợt sinh ra cảm giác bị lợi dụng, cười khổ: “Nếu biết chị định như vậy, tôi đã không giằng co với thằng chó đẻ kia.”
Soái Ninh lắc đầu: “Anh bị thương cũng không uổng đâu.
Nếu mỗi cướp giật thì chỉ bị (toà án) kêu 10 năm là căng.
Thằng đấy đánh anh là bị thêm một tội.
Hoàng Quyên nói có khả năng xử tầm 15 năm.
Thế cũng hả dạ rồi á.”
Thôi Minh Trí xem thái độ hả hê kia, ước chừng lúc mình bị đánh, 80% là gái này cũng đang mở cờ trong bụng, không những không thấy hả dạ mà trái lại càng thêm buồn bực.
Xong rồi hắn lại nghĩ, đám cặn bã nguy hại cho xã hội kia bóc lịch mỏi tay vẫn là chuyện đáng mừng, nhưng sự tình rõ là không đơn giản thế.
Vụ cướp bóc này mở mắt cho hắn về lề thói dữ dằn của dân xã Liên Hoa.
Dân địa phương đạo đức xấu xa, không coi luật lệ ra gì.
Hơn nữa, băng dày ba thước không chỉ vì trời lạnh có một ngày, tóm mấy tên đầu sỏ chưa chắc đã đủ sức răn đe.
“Ninh tổng, cái xã Liên Hoa kia thật là đầm rồng hang hổ, thảo nào người ta cứ bảo ‘cùng sơn ác thuỷ xuất điêu dân’ (vùng khó khăn sinh ra dân khó đỡ), làm dự án ở đấy không dễ dàng rồi.”
Soái Ninh nhướng mày, vẻ mặt bình thản: “Chuyện này tôi cũng tính cả, đem hàng cứu trợ đến chính là để thử xem hổ báo cáo chồn to ngần nào, cũng còn đỡ, không gặp hổ báo.”
“Những kẻ đó đã ngang nhiên cướp bóc, còn không ghê người ạ?”
“Bọn ô hợp đấy có gì mà sợ.
Hồi chiều đi vào làng lục soát tôi đã dòm ngó cẩn thận rồi.
Nếu thực sự có hổ báo, cảnh sát không vào làng được đâu.
Cũng phải nói xe hôm nay lật thật đúng lúc, tôi muốn làm to chuyện lên, bắt thêm mấy đứa nữa, để dằn mặt bọn dân láo toét đấy.”
Cô đã hạ quyết tâm không chỉ đeo đuổi đến cùng, còn phải tìm cách núp bóng Lư Bình, tạo ấn tượng với dân địa phương là bí thư huyện uỷ chống lưng cho tập đoàn Quan Vũ, về sau mới dễ làm việc.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn, thư ký của Lư Bình gọi điện hỏi: “Lát nữa họp xong bí thư Lư muốn đến bệnh viện thăm hỏi trợ lý Thôi bên mình, có tiện không ạ?”
Soái Ninh cười thầm “Đến đúng lúc đấy”, bảo tài xế xuống tầng dưới chờ, nhìn thấy Lư Bình thì báo ngay.
“Chờ lát nữa anh ta đến, anh liền vờ bệnh, anh ta hỏi gì, anh cứ kêu khó chịu đuối sức, để anh ta coi anh thành bệnh nhân nặng ấy.”
Dư luận hiện nay bênh vực nạn nhân, Thôi Minh Trí biết làm người bị hại phải có bộ dạng của người bị hại, nghe cô nói xong thì dọn ngay vẻ sống dở chết dở, khởi động cho màn diễn chính thức.
Hơn 9h, tài xế nhắn WeChat, bảo Lư Bình đi qua cổng viện rồi.
Soái Ninh móc ra lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ lấy nhỏ để, còn xoa xoa cho hốc mắt đỏ lên.
Thôi Minh Trí có tí háo hức.
Hồi sáng ở trong xe chỉ nghe tiếng, giờ phút này mắt đã nhìn được, có thể xem cận cảnh bản full HD không che diễn xuất của sếp.
Chỉ nhìn cách hoá trang là có thể chấm 8 điểm, trước kia cứ coi thị là kẻ bất tài vô dụng, mình đúng là tầm nhìn hạn hẹp.
Vài phút sau Lư Bình vào đến phòng bệnh, chỉ đi một mình, tay còn xách túi hoa quả.
“Trợ lý Thôi thế nào?”
Anh ta khẽ khàng bước đến bên giường, cúi người hỏi han, dịu dàng gấp trăm lần so với Soái Ninh lúc nãy.
Thôi Minh Trí nheo mắt rên hừ hừ, tình trạng như hết hơi đưa đi đài hoả táng đến nơi.
Soái Ninh đáp thay hắn: “Anh ấy mất máu nhiều quá, còn yếu lắm.
Bí thư Lư, cảm ơn anh đến thăm chúng tôi ạ.”
Khuôn mặt nhỏ của cô ướt mèm, hai mắt sưng đỏ, nói lí nhí, nom như đang chịu đựng nỗi tủi cực ghê gớm.
Lư Bình tiện đà quan tâm: “Ninh tổng, nguy hiểm đều qua rồi, chị thả lỏng tâm lý nhé.
An ninh trật tự của nội thành Thước Châu vẫn khá ổn, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho các anh chị.”
Soái Ninh kéo ghế mời anh ta ngồi, nghẹn ngào nói: “Tôi lo cho trợ lý Thôi, anh ấy là con một trong nhà, bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi ăn nói sao với các cụ, cứ nghĩ đến cảnh ban ngày mà sợ.”
Giọng nói vẻ mặt diễn cảm làm Thôi Minh Trí sởn hết da gà.
Người nói dối không chớp mắt hắn gặp nhiều nhưng đạt đến trình độ mặt dày không biết ngượng như sếp hắn thì hiếm có.
Hắn chính là đạo cụ trong tay Soái Ninh, khua khoắng vài cái đã thể hiện được ý tứ.
“Bí thư Lư, công ty coi trọng nhất là sức gắn kết.
Sếp muốn tăng cường gắn kết trong công ty thì phải bảo vệ quyền lợi chính đáng của nhân viên.
Trợ lý Thôi ra nông nỗi này, tôi cần phải đòi lại công bằng cho anh ấy, truy cứu trách nhiệm của mấy kẻ xấu xa kia trước pháp luật.”
Lư Bình không thể không gật đầu: “Đấy là việc đương nhiên, tôi nghe nói thủ phạm đã bị cảnh sát bắt giải lên công an huyện, vừa rồi anh Hầu trưởng công an huyện nói chuyện với tôi, bảo đã khởi tố theo tội cướp giật, ngày mai sẽ đưa sang viện kiểm sát.”
Soái Ninh nói: “Lúc đấy không chỉ có mấy tên cướp kia tham gia hôi của, tôi đếm sơ sơ ít nhất cũng một hai trăm người.
Buổi chiều anh Lữ trưởng công an xã dẫn anh em đi điều tra ra được sáu hộ gia đình chứa tang vật, mỗi hộ cất giấu số hàng hoá mấy chục ngàn tệ, tôi định tố cáo họ là đối tượng cầm đầu.”
Cô cố ý ngừng lại, dụ Lư Bình tiếp lời.
(Hết phần 26, xin mời đón đọc phần 27)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1.
Tiếng lóng xuất phát từ những người chơi mạt chược, người chơi nào cầm được các quân 2-5-8 thì dễ ù..