Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL


NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P59)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 21: Đấu đá trong gia tộc
Soái Ninh (như Tôn Ngộ Không) đánh lên tận điện Lăng Tiêu, Vạn Hồng Ba học theo Ngọc Hoàng, không tự xuống tay mà mời thẳng Phật Tổ Như Lai ra mặt trấn áp.

Nhận được cuộc gọi của cha, cô giở luôn trò gậy ông đập lưng ông, không đợi Soái Quan Vũ mở lời đã tức tối tố trước: “Ba, con đang định tìm ba đây, con làm tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ là làm cảnh hay sao? Thế nào mà giống như con rối, không chỉ huy được ai hết?”
Soái Quan Vũ nghe Vạn Hồng Ba mách trước rồi, giờ lại nghe con gái kể lể một phiên bản khác hẳn, sư nói sư phải, vãi nói vãi hay, quyết định võ đoán thì sợ không công bằng, ngay lập tức thay đổi ý định, bảo cô cuối tuần về nhà ăn cơm.

Hôm đó cũng mời Vạn Hồng Ba đến luôn, cả nhà ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Vợ Vạn Hồng Ba là em gái duy nhất của Soái Quan Vũ, lấy chồng xong đẻ liền ba đứa con gái.

Người Triều Sán nhà không có con trai thì sẽ bị nhạo báng, phụ nữ thế hệ trước hầu như đều có suy nghĩ tự giác lo chuyện nối dõi tông đường cho nhà chồng.
Bà cô này nhân có ông anh phất lên kéo cả nhà chồng phất theo nhưng vẫn xấu hổ vì bụng không có sức cạnh tranh, năm 38 tuổi vẫn còn liều lĩnh đem thân thể đau yếu ra mang bầu.

Thai này thì đúng là con trai, nhưng ông trời không chiều lòng người, khi sinh nở, sản phụ bị thuyên tắc ối, không cứu được, mất cả mẹ cả con.
Soái Ninh hồi bé vì mẹ bệnh tật nhiều nên hay được cô ruột chăm nom, cũng phần nào gắn bó tình cảm với bà, vừa thương bà số vắn vừa giận bà không biết rắn, cho rằng bà mất vì bản thân u mê và nhà chồng ép buộc.

Dựa vào cái gì mà con gái đẻ ra lại không bằng con trai?
Dựa vào cái gì mà gái sau khi về nhà chồng phải dâng hết mọi thứ cho chồng?
Dựa vào cái gì mà giá trị của người vợ lại được định đoạt bằng việc sinh con trai?
Những tư tưởng tàn dư phong kiến ấy cũng là nguồn gốc những đau khổ hằng ngày của Soái Ninh, cô coi cô ruột như tấm gương tày liếp, khắc ghi để răn mình.
Vạn Hồng Ba vợ chết không bao lâu thì mượn cớ không có người chăm con để lấy vợ mới.

Vợ mới là sinh viên còn đang đi học, trẻ đẹp như quả mới chín trên cành, khả năng sinh sản lại càng đáng gờm.

Lấy chồng xong sinh liền ba thằng con trai, khác hẳn với cô của Soái Ninh, được cả nhà chồng khen ngợi, bản thân bà ta cũng thường xuyên vênh váo lôi người vợ quá cố của chồng ra dè bỉu, cười bà là mảnh ruộng cằn bỏ đi, chỉ để mọc cỏ chứ không trồng được lương thực.
Nhiều yếu tố tổng hợp lại khiến Soái Ninh chẳng có tí cảm tình nào với cả nhà họ Vạn, đến sau khi hai anh qua đời, cô phát hiện Vạn Hồng Ba có dã tâm đoạt quyền, lại càng chán ghét ông dượng này hơn nữa.
Nhưng cô còn bực cha chẳng phân biệt người ngay kẻ gian, còn tôn sùng giống sài lang như khách quý.
Cuối tuần, cô sang nhà cha.

Vạn Hồng Ba và vợ đã có mặt, mọi người đồng loạt chờ đón bữa tối nặng nề.

Của ngon vật lạ trên bàn đều chỉ để bày cho đẹp, trong bụng mỗi người đều đang nhóm riêng một cái bếp nhỏ, cái thì quay giòn mưu sâu kế hiểm, cái thì hầm nhừ đạo lý đối nhân xử thế.
Sau khi đồ ăn dọn lên cả, Soái Quan Vũ nâng ly trước tiên, phá vỡ không khí im ắng bức bối, hỏi tiếp Soái Ninh: “Cậu Mao Uy kia cuối cùng xử lý thế nào?”
Soái Ninh đảo mắt liếc Vạn Hồng Ba một cái, thảnh thơi nói: “Thì đuổi việc như lúc trước đã nói thôi, anh ta không phục lắm, còn đến quậy tung phòng hành chính, bị 110 (cảnh sát) đưa đi.


Nghe nói còn muốn kiện công ty ra toà cơ, thật không chừa tí mặt mũi nào cho ông anh rể.”
Soái Quan Vũ biết cô đang châm chọc Vạn Hồng Ba, không tiện chỉ thẳng ra, thấy em rể còn bình thản, lại hỏi cô: “Nghe nói Trương Kha mấy hôm nay xin nghỉ, thế là thế nào hả?”
Soái Ninh cười uể oải, từng đường nét đều toát ra vẻ giễu cợt.
“Kêu nhà có việc, hị hị, còn không phải tức con đuổi em vợ ổng khiến ổng ôi mặt.

Tay này ở Quan Vũ mấy năm bèn quên bản thân là người làm thuê, chống nạnh cả ngày ra vành ra vẻ, chắc tưởng công ty đúng là do nhà họ mở.”
Soái Quan Vũ đã điều tra rồi, cho rằng Soái Ninh nói không phải không có lý.

Trương Kha ăn tiền phế thêm nếm còn trong phạm vi tha thứ, nhưng làm việc thiên vị bênh vực người nhà, công khai phá hỏng điều lệ chế độ của công ty thì rất không ổn.

Không có chủ nào thích nhân viên không yên phận, con gái lựa đúng lúc đúng chỗ cắt tỉa bớt vây cánh cũng không quá đáng.
Vạn Hồng Ba thấy anh vợ không hé lời, biết ông có ý bao che cho con.

Thằng ranh Trương Kha này không để lão kịp vuốt mặt, lão đã quạt cho một trận rồi, nhưng vì danh dự của bản thân, lão vẫn phải nói giúp nó đôi câu, ôn hoà trách Soái Ninh:
“Trương Kha lần này đúng là nóng nảy bộp chộp, nhưng một số cách làm của Ninh Ninh cũng thiếu chín chắn.


Làm tổng giám đốc ai lại nói chuyện như mấy bà hàng tôm hàng cá trước mặt nhiều nhân viên như vậy, quá mất phong độ.”
Tình huống lão phản ánh, Soái Quan Vũ cũng đã xác minh rồi, cũng tán đồng ý kiến với lời bình luận này, tỏ thái độ ngay: “Dượng mày phê bình đúng đấy, mày nói thế ở chỗ kín đáo thì thôi, ở nơi làm việc thì phải chú ý dáng vẻ, nhìn xem anh Hai anh Ba mày hồi trước làm thế nào thì ráng mà học theo chúng nó.

Con gái con đứa lẽ ra phải ý tứ nhã nhặn, mày lại toàn khiến ba mất mặt.”
Ông thành thạo chọc vào chỗ đau của Soái Ninh, thấy mặt cô tối sầm lại thì không biết làm sao, đành giả vờ không nhìn thấy.

Chu Ngọc Hiền cẩn thận dè chừng ông, sượng sùng cười dỗ Soái Ninh ăn, cũng tự mình đứng dậy múc canh cho cô.
Soái Ninh vùng vằng hớp một miếng canh chua cá, ăn vạ kêu ầm lên: “Cá này ai làm đấy? Xương cũng không lọc cho kỹ, muốn tôi hóc chết à?”
Mẹ kế nghe tiếng như nghe hổ gầm, buông cái thìa trong tay, nhấp nhổm không yên, cuống quýt hỏi han: “Hóc à? Hóc chỗ nào? Khạc ra được không?”
Soái Quan Vũ không trúng mưu, gương mặt sáng sủa hiền từ xẹt qua tia chớp, nghiêm khắc quở mắng: “Món này nấu bằng thịt bụng cá, lấy đâu ra xương? Vừa mới nói mày, mày liền giả vờ giả vịt, đúng là muốn ăn đòn!”
Vạn Hồng Ba giả đò khuyên nhủ: “Cháu nó tính còn trẻ con, thôi anh ạ.”
Vợ Vạn Hồng Ba chẳng mấy khi thấy Soái Ninh bị mắng, cũng góp lời theo chồng ra vẻ người tốt, cười an ủi Soái Quan Vũ: “Cái tính này của Ninh Ninh giống hệt thằng nhỡ nhà em, không nói năng động chạm gì được, lắm khi đến chết vì tức.

Nhưng biết sao được? Con mình đẻ ra, làm bố mẹ chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Soái Ninh vốn ngứa mắt cái trò làm bộ làm tịch của mụ này, đã sớm giăng lưới chờ sẵn, gặp khiêu khích một cái là rút ngay con dao thép 40m[1] ra: “Đừng có so sánh tôi với thằng con đần của bà, tôi dù sao cũng không giống nó, chưa tốt nghiệp cấp 3 đã đi hộp đêm tán gái, còn suýt đụng đến xã hội đen.”
Cô chợt tung hê (không thèm giữ thể diện cho ai), cắt đứt suy nghĩ của mọi người.

Bà Vạn trợn tròn mắt, run run rít gào: “Cô nghe đâu mấy cái tin vỉa hè thế, không thể nói bừa nhé!”
Ba đứa con trai là của báu trong lòng bà, đã sớm cho ra nước ngoài du học chờ mong ngày sau làm vẻ vang gia tộc, không thể chịu nổi tí bôi đen nào.
Soái Ninh mỉm cười giải thích với cha: “Năm ngoái nghe anh Hai nói, thằng kia ở Miami câu được một con người mẫu, con đó là bồ của trùm xã hội đen khu đó.


Thằng trùm biết chuyện cho người đến doạ nó, nó sợ chết khiếp, cuống quá gọi anh Hai cầu cứu.

Cuối cùng anh Hai nhờ người ra mặt giải quyết hộ nó.

Việc này hẳn là dượng cũng biết đấy.”
Soái Minh không mấy khi liên lạc với cô, hôm đó đột nhiên gọi điện thoại hỏi thăm, trong lúc chuyện trò còn nhắc đến việc này.

Ngay lúc ấy cô đã hiểu ý.
Mấy năm nay Vạn Hồng Ba trong tối ngoài sáng ủng hộ Soái Diệp đối đầu anh, anh đã sớm kiêng dè, muốn biến việc này thành tin tức đả kích khí thế của dượng, lại sợ làm thẳng thì đắc tội lão, vì thế mưu đồ nhờ miệng em gái mách với Soái Quan Vũ, bản thân thì núp đằng sau làm người tốt vàng ròng.
(Hết phần 59, xin mời đón đọc phần 60.

Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1.

Cụm này là tiếng lóng trên mạng TQ, xuất phát từ một bài báo viết nhầm cm thành m, bị dân mạng chế thành meme..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận