NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P79)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 29: Một chương kinh điển trong dĩ dzãng dơ dáy
Mảnh đất kia thật sự không tệ.
Hễ là người có kinh nghiệm về đầu tư bất động sản thương mại, chỉ cần khảo sát thực địa xong ắt sẽ nhớ thương nó khôn nguôi.
Soái Ninh về công ty viết luôn báo cáo kiến nghị tham gia đấu giá, y như rằng bị hội đồng quản trị gạt đi.
Lý do là nếu như báo chí dự đoán giá trị của mảnh đất đó là 4,5 tỷ tệ thì giá đất mỗi mét vuông đã lên tới 12 ngàn tệ, tức là tính trên diện tích xây dựng ít nhất cũng phải ba, bốn ngàn tệ.
Đây chỉ là giá đất sơ bộ, chưa bao gồm tiền đền bù phá dỡ, tỷ lệ hiệu quả trên chi phí thực sự không cao.
Trước những lo ngại này, Soái Ninh viết báo cáo tiếp theo, trình bày rằng trung tâm kinh tế của thành phố Đông Hưng đang di chuyển về phía nam, và các trụ sở cơ quan thuộc chính quyền thành phố đã chuyển đến vùng ngoại thành phía nam, chuẩn bị biến vùng này thành một khu công nghệ cao.
Đảng bộ thành phố rất coi trọng số phận của mảnh đất.
Đích thân thị trưởng đã chỉ đạo rằng nó nên được một công ty thực sự có năng lực đầu tư phát triển.
Tuy giá đất có đắt hơn một chút nhưng chắc chắn sẽ tiết kiệm được một khoản chi phí đáng kể trong việc quảng bá và vận hành sau này, nhìn chung vẫn rất có lợi.
Bất động sản thương mại ở thành phố Đông Hưng bắt đầu muộn.
Mấy năm gần đây, tốc độ phát triển đô thị nhanh chóng, giá nhà sẽ tiếp tục tăng bền vững trong tương lai.
Nhìn lâu dài mảnh đất này sẽ sinh lời ổn định.
Báo cáo lần hai này cũng đâm đầu vào tường, Vạn Hồng Ba đích thân trả lời cô rằng Quan Vũ đã có hai dự án đang thi công ở Đông Hưng, nhiệm vụ trong tương lai là giảm hàng tồn.
Việc lấy thêm đất sẽ gia tăng rủi ro hoạt động trong một khu vực, nên sẽ không được xem xét.
Đề phòng cô đeo bám lì lợm, Vạn Hồng Ba còn mời Soái Quan Vũ ra mặt thuyết phục.
“Mảng bất động sản này dượng con đã làm xong chiến lược quy hoạch rồi, con đừng tự tiện làm rối bước đi của ổng.
Người trẻ tuổi làm ăn kỵ nhất chưa học bò đã lo học chạy, cứ chăm chỉ thật thà làm tốt công việc trước mắt, đừng đứng núi này trông núi nọ.”
Soái Ninh tất nhiên không chịu, khăng khăng giải thích động cơ với cha.
Soái Quan Vũ tung hoành trong thương trường nửa đời người, lý giải từng câu cô nói với ông, nhưng ở vị trí này ông cũng có nhiều băn khoăn.
Con gái mới ra làm, chưa được mọi người tán thành.
Nếu huy động quá nhiều nguồn lực cho nó, chẳng may thất bại thì chính nó sẽ hứng chịu chỉ trích từ nhiều phía.
Ưu tiên sự ổn định cũng vì tốt cho nó.
Soái Ninh không xuyên thủng được bức tường, cơn nóng giận trong lòng giống như từ tâm trái đất cháy ra, phòng điều hòa 27 độ giống như lò luyện.
Thôi Minh Trí rón rén châm thuốc cho cô, thấy ánh mắt sếp còn bỏng rát hơn ngọn lửa, e sợ cô trút giận thì hắn cũng văng miểng.
Soái Ninh tính tình ngang ngược nhưng vẫn có tí điểm tốt: mọi việc ân oán rõ ràng, bị chó dữ cắn tuyệt đối không trút giận lên gà còi, kẹp thuốc lá phẫn hận mắng: “Lão quỷ Vạn Hồng Ba này suốt ngày chỉ nghĩ đủ trò chèn ép tôi, tôi không tin lão không nhìn ra ưu điểm của mảnh đất kia!”
Thôi Minh Trí là người bên cô, cần phải bênh phe mình, vội cằn nhằn thay cô: “Vạn đổng là cáo già trên thương trường, chắc chắn biết cái lợi của việc lấy đất.
Ông ấy chỉ không muốn chị trở nên nổi trội, cố ý ngáng chân chị thôi.”
Soái Ninh tức đến nhức răng: “Tôi cho rằng lão có tham đến đâu cũng sẽ đặt lợi ích của công ty lên trên hết, ai ngờ trong đầu lão chỉ có những tính toán vặt của riêng lão.
Nếu để cái loại tầm nhìn hạn hẹp này lên nắm Quan Vũ, tâm huyết mấy chục năm của nhà họ Soái chúng tôi sẽ uổng phí hết.”
Thiên hạ ồn ào đều vì lợi mà lại, thiên hạ rối rít đều vì lợi mà đi (câu này trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên), nhưng mưu ma chước quỷ cũng phải có tầm.
Với người có tầm mắt rộng thoáng, kẻ thù không đội trời chung vẫn nể nhau được.
Loại như Vạn Hồng Ba chỉ nhăm nhăm coi tranh giành nội bộ là đỉnh chóp thật quá cò con, không xứng đáng sờ mó vào cơ nghiệp của Quan Vũ.
Tiếc rằng kẻ tiểu nhân ấy đang nắm giữ triều đình, lúc nào cũng ngáng chân cô, khiến cô có khát vọng mà không thể triển khai, từ bỏ lại quá mức uất ức, phải tìm cách khác mới được.
“Để tôi nghĩ xem có cách nào khác không, cuối tuần ba tôi muốn dẫn tôi tham gia một đêm tiệc từ thiện, anh cũng đi cùng đi.”
Bữa tiệc đó thực ra là một cuộc gặp gỡ của giới doanh nhân lớn.
Soái Quan Vũ gần đây quan tâm đến Soái Ninh hơn.
Ông thường dẫn cô đến các sự kiện xã giao lớn, cho phép cô chia sẻ mạng lưới mối quan hệ của mình.
Vạn Hồng Ba nghi là sợ Soái Ninh sẽ nhờ vậy mà đủ lông đủ cánh, càng đề phòng cô nghiêm ngặt hơn.
Thôi Minh Trí nghe sếp bảo muốn dẫn mình đi trải nghiệm, vui vẻ đến xoắn hết cả quẩy, thuê hẳn một bộ com-lê Armani, hôm đó sửa sang ra dáng ra dàng, nhưng đến nơi thấy những công tử có thế lực địa vị kia thì vẫn căng thẳng theo bản năng.
Trái lại, Soái Ninh giơ tay nhấc chân đều là thần thái của thiên kim đại tiểu thư, từng lời nói cử chỉ đều phù hợp với tiêu chuẩn xã hội thượng lưu, sự phất phơ hùng hổ ngày thường vứt xó hết.
Mọi người chỉ xem bề ngoài huy hoàng lộng lẫy của cô có lẽ sẽ cho rằng những tin tức tiêu cực kia chỉ là lời bôi nhọ mà dư luận nhằm vào cô mà thôi.
Thôi Minh Trí thật hâm mộ đám con nhà giàu bọn họ, ở trong bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể như cá gặp nước, tình cảm đầu óc tựa như bánh răng chuyển động trơn tru, dầu bôi trơn chính là sự tự tin cùng cảm giác an toàn do cuộc sống vật chất ưu việt từ bé đến lớn mang lại.
Nếu lại hòa trộn tinh thần chịu khó tiến tới nữa thì người thường ra roi thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp.
Soái Ninh đi theo cha chào hỏi với đủ dạng VIP, nhìn như một con mèo xinh ngoan, bên trong lại là con báo đốm đang rình mồi.
Những dịp như thế này là bãi săn đầy rẫy cơ hội, cẩn thận lùng bắt không khéo lại có đúng loại cô đang cần.
Nhờ đôi mắt tinh tường, chẳng bao lâu sau cô đã tìm được trong đám đông hai gương mặt quen thuộc: một đôi vợ chồng trẻ trai đẹp gái xinh.
Đó là Phương Triết, cậu chủ của Bất động sản Viễn Hằng, và vợ anh ta Lâm An An.
Viễn Hằng cũng là một thế lực trong ngành bất động sản Trung Quốc, công trình trải khắp các tỉnh thành, quy mô to lớn, tài sản trăm tỷ.
Chủ tịch Phương Hưng Quốc giữ 1,7% cổ phần của tập đoàn Quan Vũ, là thành viên HĐQT tập đoàn.
Phương Triết là con một của ông, năm nay vừa tròn 30 tuổi, thạc sĩ du học, sau khi về nước vào Viễn Hằng làm việc, hiện đã là phụ tá đắc lực cho cha.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cơ đồ gấm vóc của Viễn Hằng sẽ do anh ta thừa kế.
Soái Ninh vội kín đáo nói với Soái Quan Vũ: “Ba, Phương Triết cũng tới.”
Soái Quan Vũ không kìm được lộ ra vẻ xem thường: “Người ta đã qua chào hỏi ba rồi.”
“Khi nào ạ?”
“Nhân lúc mày không có đây.”
“Người này thật là…, dù sao cũng chỗ bạn bè, mấy năm không gặp cũng phải chào hỏi một câu chứ.”
“Mày còn biết gọi người ta là bạn? Ba đến xấu hổ thay mày.”
Vụ scandal năm xưa giống cây gậy dài thọc vào lòng Soái Quan Vũ, ngoáy lên bao nhiêu lớp cặn phiền muộn, tạm thời khiến ông hết dịu mặt với con gái.
Ông bỏ lại cô, đi sang chỗ khác.
Soái Ninh lại tươi tắn như chim sẻ đến mùa kết đôi, gọi Thôi Minh Trí đi cùng tới gần vợ chồng Phương Triết.
Soái Minh và Phương Triết rất thân nhau.
Hồi Soái Minh còn sống, Thôi Minh Trí từng đi theo anh ta gặp Phương Triết nhiều lần, đã đạt ngưỡng quen mặt.
Người phân theo nhóm, vị công tử này với Soái Minh hợp nhau, đều là kiểu quân tử khiêm khiêm hiền hòa thận trọng, danh dự tử tế, không giống đám ăn chơi trác táng bình thường khắp người dính đầy lá cải.
Bà Phương - Lâm An An thì lần đầu hắn gặp, đôi lứa xứng đôi với Phương Triết, là một tiểu thư hiền thục mười phân vẹn mười, lời nói ngọt mềm như món điểm tâm vùng Tô Hàng (Tô Châu – Hàng Châu).
Người hẳn là đã hai mấy tuổi mà ánh mắt trong trẻo vẫn đượm vẻ hồn nhiên của thiếu nữ, tựa như một đóa hoa lan chưa hé nở chưa bị hái.
Trước kia chưa biết Soái Ninh, Thôi Minh Trí sẽ trông mặt mà bắt hình dong, xếp Lâm An An vào hạng người thuần khiết lương thiện.
Nhờ kỹ năng soi đũy mà sếp dốc lòng truyền thụ, giờ hắn gặp ai cũng dè chừng, trộm đo lường tính chất của bà Phương này, đề phòng nhìn nhầm.
Thật bất ngờ là Lâm An An lại là bạn học đại học ở Mỹ của Soái Ninh, Soái Ninh thân thiết giới thiệu, kêu hai cô là bạn thân nhất.
Cô còn nhiệt tình gọi Phương Triết là “Tiểu Triết ca”, định nghĩa quan hệ của hai người là “thanh mai trúc mã” (bạn từ bé).
Nhưng sự thật khác xa cái cớ, hai vị này nhìn thấy cô đều biến sắc.
Nữ thì như gặp sói giữa đường, hớt hải kinh hãi.
Nam còn kỳ quái hơn, gương mặt vẫn thường trực nụ cười nay xị xuống tận mu bàn chân, ánh sáng ở phạm vi đường kính một mét quanh người đều tối sầm lại, thất thố chưa từng thấy.
Soái Ninh cố ý bỏ qua vẻ bài xích cùng chán ghét rõ ràng của bọn họ, ôm chầm lấy bả vai Lâm An An nói: “Lâu lắm không gặp, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh tâm sự chút đi.”
Lời đề nghị này giống như cố nhét mẩu phân chuột vào miệng Phương Triết, mặt anh ta sa sầm, lạnh giọng nói: “Hai người nói chuyện đi, anh qua bên kia gặp bạn.”
Vứt cho vợ yêu nhiệm vụ đón tai ương, lảng ra, không thèm đếm xỉa đến ai.
Thôi Minh Trí nghĩ thầm, với tính tình tu dưỡng lâu nay, cậu cả họ Phương không đến mức hứng lên để người ta sượng sùng trong trường hợp xã giao.
Làm vậy chứng tỏ từng bị Soái Ninh tai quái đắc tội, hai bên có mối hiềm khích khó tháo gỡ.
(Hết phần 79, xin mời đón đọc phần 80.
Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!).