* * *
"Tôi mời em tới sống chung.
Sau khi quay phim xong em có đồng ý ở lại Thượng Hải sống chung với tôi không? Tiêu Lâm."
* * *
Sau ngày hôm đó, Tô Thần quả nhiên không tìm Trần Chí Thanh nữa, khi nhìn thấy Tiêu Lâm ở đoàn phim cũng sẽ cố tình lảng tránh.
Tiêu Lâm vốn dĩ không thích hắn, hắn làm như vậy, đương nhiên cậu rất vui lòng.
Hôm đó lúc yêu cầu Trần Chí Thanh giải thích, thực ra cậu không hề có cơ sở nào cả.
Cậu ỷ vào việc hai người đã xác định quan hệ nên ép hỏi Trần Chí Thanh, nhưng nếu Trần Chí Thanh không muốn nói, cậu căn bản cũng không biết nên làm gì.
Trong mối quan hệ này, Trần Chí Thanh vẫn luôn là người nắm quyền chủ động, còn cậu tuy bị Trần Chí Thanh dắt mũi, nhưng nói cho cùng cũng là cậu cam tâm tình nguyện.
Cam tâm tình nguyện thích Trần Chí Thanh, cam tâm tình nguyện chủ động thổ lộ, cam tâm tình nguyện dâng hết thảy tình cảm của mình vào tay Trần Chí Thanh.
Nhưng nếu Trần Chí Thanh đối xử với cậu không đủ thẳng thắn và chân thành, cậu cũng không biết bản thân còn có thể tiếp tục cam tâm tình nguyện mà duy trì đoạn cảm tình này hay không?
Cậu muốn nắm lấy dây diều, nhưng tiền đề là con diều phải tự nguyện giao cuộn dây của mình cho cậu, nếu không, người đứng trên mặt đất sao có thể giữ được cánh diều trên cao?
Nhưng Trần Chí Thanh không đẩy cậu ra, hắn tự nguyện giao dây diều cho cậu, cậu phải nắm thật chặt, không để Trần Chí Thanh bay mất.
"Ngư Dương" đã bắt đầu quay đến nửa sau, nhiệm vụ quay phim hàng ngày rất nặng nề, thời gian hai người ở bên nhau càng ngày càng ít, đôi khi phải quay những cảnh đêm quan trọng, cả một ngày bọn họ không thể dành ra dù chỉ là một tiếng đồng hồ.
Cậu không muốn Trần Chí Thanh cứ lãng phí thời gian chờ đợi mình, nhiều lần bảo Trần Chí Thanh trở về, nhưng đều bị hắn gạt bỏ.
Lại một tuần nữa trôi qua như vậy, hôm nay cậu vừa mới rời khỏi phim trường đã bị Trần Chí Thanh lôi trở lại khách sạn, dọc đường đi Trần Chí Thanh vô cùng im lặng khiến cậu không hiểu ra sao.
Khi cửa phòng vừa mở ra, Trần Chí Thanh lập tức đè cậu lên vách tường hôn ngấu nghiến, động tác của hắn rất vội vàng, hai tay nâng mặt cậu, hôn cậu đến ngạt thở.
Cậu ôm eo Trần Chí Thanh, hỏi: "Sao vậy anh? Xảy ra chuyện gì à?"
Trần Chí Thanh giúp cậu xoa đi vệt nước bọt bên khóe miệng, thở hổn hển nói: "Đều tại em cả ngày cứ lải nhải, bây giờ tôi thật sự phải đi rồi."
Cậu lập tức lo lắng, ôm chặt Trần Chí Thanh, "Anh phải đi à? Đi đâu? Đi bao lâu?"
Trần Chí Thanh nhìn cậu, khẽ cười: "Khẩn trương làm gì? Không phải em suốt ngày cứ bảo tôi đi đi sao? Bây giờ lại luyến tiếc rồi?"
Cậu vùi đầu vào ngực Trần Chí Thanh, lẩm bẩm: "Em chỉ không muốn làm anh chậm trễ công việc, cũng sợ anh cả ngày chờ em ở đoàn phim quá vất vả, có phải thật sự muốn anh đi đâu.
Em ước gì mỗi ngày đều được ở bên anh."
Trần Chí Thanh dường như rốt cuộc cũng nghe được lời mình muốn nghe, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà buông cậu ra, hắn lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa đặt vào tay cậu.
"Cái gì đây?" Cậu hỏi.
"Chìa khóa của biệt thự ở Xà Sơn," Trần Chí Thanh nói, "Tôi sẽ ra nước ngoài một khoảng thời gian, có thể một tuần cũng có thể là nửa tháng, nếu phim của em đóng máy sớm thì đến đó chờ tôi."
Cậu nhìn chằm chằm chùm chìa khóa, một lát sau vẫn không dám vươn tay nhận lấy.
Cậu không nghĩ Trần Chí Thanh sẽ giao chìa khóa nhà mình cho cậu, tựa như trước đây cậu không nghĩ Trần Chí Thanh sẽ cho cậu một lời giải thích rõ ràng.
Trong đoạn cảm tình này cậu luôn không dám ôm quá nhiều kỳ vọng, nhưng Trần Chí Thanh lại luôn cho cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ.
"Trần Chí Thanh, anh có ý gì đây? Anh cho em chìa khóa nhà anh là muốn sống chung với em hả?" Cậu nắm lấy chùm chìa khóa, ngẩng đầu nhìn Trần Chí Thanh.
"Em nói xem?" Trần Chí Thanh vẫn làm bộ thờ ơ lạnh nhạt.
Cậu nói: "Em không nói, em muốn anh nói.
Anh không nói, em không cần."
Giọng điệu đúng là cậy sủng mà kiêu, cậu đoán chắc Trần Chí Thanh sẽ không làm gì được mình.
Trần Chí Thanh cúi người xuống, nhìn cậu không nhúc nhích, nói: "Tôi mời em tới sống chung.
Sau khi quay phim xong em có đồng ý ở lại Thượng Hải sống chung với tôi không? Tiêu Lâm."
Ngoại trừ lần giải thích trước đây, cậu rất ít khi nhìn thấy biểu cảm vừa nghiêm túc vừa chân thành đến vậy trên mặt Trần Chí Thanh.
Trái tim cậu bỗng dưng đập kịch liệt, cậu nhảy lên người Trần Chí Thanh, ôm cổ hắn, lớn tiếng nói: "Đồng ý, em đương nhiên đồng ý.
Em cầu còn không được đó sếp Trần."
"Lâm Lâm có thể ngâm thơ mà," Trần Chí Thanh ôm cậu, véo mông cậu vài cái, bế cậu đi về phía giường ngủ, "Ngâm cho tôi nghe vài câu đi."
Nói xong, Trần Chí Thanh ném cậu lên giường, cúi người đè thấp xuống, day cắn vành tai cậu, thở hổn hển nói: "Ngâm "Quan sư "* đi, "Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu, Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu"."
*) Các bạn có thể tìm trên mạng với từ khóa "Quan sư 1".
Bài này rất nổi tiếng nên mình không trích dẫn ở đây nữa.
"Anh đừng có véo mông em......!Lão biến thái......Em ngâm mà......!Em ngâm còn không được sao?! Quan quan thư cưu......Ưm......!Tại hà chi châu......!A......!Đ*t m* nhà anh......!Yểu điệu thục nữ......!A......!Quân tử hảo cầu......"
Giữa trưa hôm đó cậu ở trên giường lặp đi lặp lại bài "Quan sư" đến năm sáu lần, Trần Chí Thanh mới buông tha cho cậu.
Trưa hôm đó Trần Chí Thanh rời đoàn phim, đồng thời tiến độ quay "Ngư Dương"cũng chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược.
Tất cả những cảnh cuối cùng đều là những cảnh bùng nổ cảm xúc, khi quay sẽ cực kì hao tâm tổn sức.
Vì để đạt được hiệu quả lý tưởng, một phân đoạn thường phải quay đến bốn hoặc năm lần Nguyễn Huy mới vừa lòng.
Kết thúc một ngày làm việc, Tiêu Lâm thường mệt đến tinh bì lực tẫn*.
Cảnh quay hôm nay chính là trận xung đột giữa ba người Văn Quyên, Tiểu Dã và Chu Khê Đình.
Cảnh này cũng lập tức đẩy "Ngư Dương" đến cao trào.
Vào chạng vạng của một ngày mùa hè hết sức bình thường, vì trước đó Chu Khê Đình làm cậu có hơi tàn nhẫn, nên Tiểu Dã mềm nhũn cả người rồi ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, khi cậu tỉnh lại trời đã nhá nhem tối.
Cái quạt điện cũ quay không được nhanh lắm, trán Tiểu Dã mướt mát mồ hôi.
Trong căn phòng nhỏ không bật đèn, Chu Khê Đình cũng không ở trong phòng.
Tiểu Dã bò dậy, tròng lên người chiếc áo thun màu xám đã bị Chu Khê Đình vò nhăn nhúm, rồi mở cửa phòng.
Phòng Tiểu Dã ở tầng hai, muốn đi xuống dưới phải đi qua một chiếc cầu thang hẹp, bên cạnh cầu thang có một căn phòng nhỏ, ngày đó mọi người gọi nó là gác xép.
Gác xép có diện tích nhỏ vô cùng, cũng rất tối tăm, là nơi dùng để chất đống mấy thứ lặt vặt.
Tiểu Dã đi xuống cầu thang, khi đi ngang qua gác xép thì đột nhiên nghe được một âm thanh rất kì lạ, vốn dĩ cậu tưởng mình nghe lầm, đang muốn tiếp tục đi xuống dưới, thì bên trong lại truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
Âm thanh này cậu quá quen thuộc, đây là giọng Chu Khê Đình.
Hô hấp của Tiểu Dã chợt trở nên dồn dập.
Cậu nhẹ nhàng đi đến phía gác xép, dán lỗ tai lên ván cửa, ngay sau đó, cả người cậu bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Trong gác xép ngoại trừ giọng của Chu Khê Đình, còn có tiếng thở dốc của phụ nữ, hơn nữa âm thanh này kia cậu cũng không hề xa lạ.
Còn có thể là ai?!
Ở nhà cậu, trong gác xép, còn có thể là ai?!
"Mở cửa!" Cậu hét lên.
Âm thanh bên trong đột nhiên im bặt.
"Mở cửa!!" Cậu gần như ngã quỵ, giơ tay lên điên cuồng đập cửa.
Bên trong nhanh chóng vang lên âm thanh vội vàng mặc quần áo, giọng nói yếu ớt của Văn Quyên xuyên qua những tiếng sột soạt đó truyền ra ngoài.
Văn Quyên nói: "Tiểu Dã, con chờ một chút, mẹ ra ngay đây."
Hai phút lúc sau cửa bị mở ra.
Văn Quyên đứng trước mặt Tiểu Dã, quần áo xộc xệch, gò má ửng đỏ, mà Chu Khê Đình ở phía sau Văn Quyên trốn trong bóng tối của gác xép, cúi đầu không dám nhìn cậu.
"Các người đang......!đang làm cái gì vậy hả?" Cậu cười khổ một tiếng, nhìn Chu Khê Đình, "Thầy Chu, hai người đang làm gì vậy, hả?"
"Tiểu Dã, con nghe mẹ nói đã." Văn Quyên bước lên trước kéo tay cậu.
"Bà đừng chạm vào tôi!" Cậu hất văng tay Văn Quyên ra, không ngừng lùi về sau.
Cậu tiếp tục gặng hỏi, "Các ngươi vừa làm gì?! Làm cái gì?!"
"Tiểu Dã, con đừng như vậy." Văn Quyên không chạm vào cậu nữa, thân hình đơn bạc đứng trước cửa gác xép, bà nói: "Vốn dĩ mẹ muốn chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới nói với con, thực ra mẹ và thầy Chu đã sớm ở bên nhau.
Mẹ sợ con đột nhiên không thể tiếp nhận hắn, cũng lo lắng kiến thức của con bị hổng quá nhiều, nên nhờ hắn về nhà dạy kèm cho con, như vậy vừa có thể thúc đẩy quan hệ giữa hai người, vừa có thể bổ sung kiến thức cho con......!Là mẹ suy xét không chu toàn, không nên lừa dối con, con đừng tức giận nhé."
Đã sớm ở bên nhau?!
Mẹ cậu và......!Chu Khê Đình?
Người đàn ông luôn miệng nói yêu cậu, hắn và mẹ cậu đã ở bên nhau từ lâu rồi?!
Sao có thể chứ?! Sao có thể?!
"Chu Khê Đình, đây là sự thật?" Cậu dựa người lên bức tường trắng phai màu loang lổ, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, Chu Khê Đình đẩy Văn Quyên ra, chậm rãi đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Dã, tôi......"
Không đợi Chu Khê Đình nói xong, cậu đã giơ tay hung hăng tát một cái lên má hắn: "Chu Khê Đình, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm."
"Tiểu Dã, con làm gì vậy?!" Văn Quyên xông lên mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi Chu Khê Đình, "Con làm gì vậy?! Có chuyện gì thì từ từ nói!"
"Tôi đang làm gì?!" Tiểu Dã đột nhiên cười phá lên đầy châm chọc.
Cậu run rẩy vươn tay, chỉ về phía Chu Khê Đình, rồi lại chỉ về phía Văn Quyên, "Một giờ trước người đàn ông này còn cởi hết quần áo ôm hôn tôi, bây giờ lại trốn ở gác xép cùng với bà, bà lại hỏi tôi đang làm gì? Tôi còn muốn hỏi bà, bà rốt cuộc có biết đây là loại đàn ông như thế nào không?"
Văn Quyên như thể bị sét đánh ngã ngửa về sau, nhưng được Chu Khê Đình giơ tay đỡ lấy.
Văn Quyên kiệt sức nắm vào tay vịn cầu thang, hất tay Chu Khê Đình ra, nhìn chằm chằm Tiểu Dã bằng ánh mắt sáng quắc, "Con......Con nói bậy bạ gì đó? Con là đàn ông, hắn cũng là đàn ông, hai người sao có thể......Con không muốn tiếp nhận hắn, cũng không thể nói bậy như vậy được."
"Tôi không nói bậy," trong mắt Tiểu Dã đột nhiên phát ra tia sáng khoái trá, tựa như sự suy sụp và sợ hãi trong mắt Văn Quyên khiến cậu rất hài lòng.
Cậu mỉm cười đi về phía, đứng trước mặt bà rồi nói: "Mẹ, chúng tôi mỗi ngày đều ôm nhau.
Những chuyện mà đàn ông và phụ nữ có thể làm, tôi và hắn đều đã làm, không tin bà có thể hỏi hắn, tôi thích đàn ông.
Mẹ, chắc là mẹ không biết, tôi thích đàn ông."
"Con nói bậy! Con câm miệng! Câm miệng!" Văn Quyên tuyệt vọng bắt lấy cánh tay cậu, không ngừng lay cậu, "Con là đàn ông, sao con lại có thể thích đàn ông, con điên rồi sao? Có phải con điên rồi không?!"
Mẹ con hai người đã trở nên cuồng loạn, mà Chu Khê Đình đứng ở một bên rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Hắn đi qua đó muốn kéo bọn họ ra, nhưng tay hắn vừa mới chạm vào người Văn Quyên, đã bị bà hung hăng đẩy ra, trên mặt Văn Quyên không còn sự dịu dàng cùng lấy lòng ngày trước, dữ tợn trừng mắt nhìn hắn như người xa lạ.
"Tôi nhờ anh dạy kèm cho con tôi, anh lại lừa thằng bé lên giường với anh.
Anh vẫn còn là người sao, nó mới 18 tuổi, cái gì cũng không hiểu, anh vẫn còn là người sao? Anh có thấy mình ghê tởm không, có ghê tởm hay không?!"
Nghe Văn Quyên chất vấn mình, thân hình cao lớn của Chu Khê Đình nháy mắt sụp đổ.
Hắn áy náy liếc nhìn Tiểu Dã một cái, nói: "Văn Quyên, em nghe tôi nói.
Tôi......"
"Tôi không muốn nghe, anh cút đi, cút ra khỏi nhà tôi mau.
Cút!"
"Văn Quyên!"
"Cút mau, nếu không tôi báo cảnh sát!"
Trời đã tối đen như mực, nhưng trong căn phòng chật chội lại không bật đèn, hai mẹ con Tiểu Dã một người dựa vào tường, một người ngồi trên cầu thang, im lặng giằng co trong bóng đêm vô tận.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức chân Tiểu Dã đã tê rần, Văn Quyên rốt cuộc cũng đứng dậy.
Bà đi đến cạnh Tiểu Dã, giơ tay muốn xoa đầu cậu, nhưng lại bị cậu nghiêng đầu né tránh.
Bà nói: "Tiểu Dã, sau này mẹ sẽ chia tay với hắn.
Con cũng......con cũng đừng gặp hắn nữa, được không? Con chỉ là bị hắn lừa gạt, nói thích đàn ông gì chứ, đừng nói vậy nữa, được không?"
Nói xong lời cuối cùng Văn Quyên rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nước mắt từ hốc mắt ào ạt chảy ra, "Mẹ không cần gì cả, chỉ xin con đừng bước lên con đường sai lầm đó.
Coi như mẹ cầu xin con, con rất ngoan mà, đừng nói cái gì mà thích đàn ông nữa, được không.
Tiểu Dã, được không con?"
Từng giọt nước mắt của Văn Quyên dừng lại trên mu bàn tay Tiểu Dã, nóng như thiêu đốt.
Hình như từ sau khi ba qua đời, Tiểu Dã đã không còn thấy Văn Quyên khóc nữa.
Người phụ nữ xinh đẹp này vẫn luôn can đảm quật cường, giống như bà sẽ không bị bất cứ thứ gì quật ngã nữa, nhưng lúc này bà lại đang khóc đến thương tâm trước mặt cậu.
Tiểu Dã không nói gì, cậu đẩy Văn Quyên ra, đi lên cầu thang.
Khi đi đến trước cửa phòng mình thì đột nhiên cậu dừng lại, cậu nói: "Tôi có thể không gặp hắn nữa, nhưng tôi thích đàn ông, chuyện này sẽ không thay đổi."
Nói xong cậu mở cửa ra, bước vào trong, để lại Văn Quyên chìm trong tuyệt vọng.
"Tốt, cắt!"
Cảnh quay bùng nổ cảm xúc này phải mất 5 ngày mới qua, bất kể là Phương Liên Sơn, Tiêu Lâm hay Lưu Lê thì tinh thần gần như đều chịu ảnh hưởng nặng nề.
Sau khi hoàn thành cảnh quay này, Nguyễn Huy cho ba người nghỉ ngơi một ngày để điều chỉnh tâm trạng thật tốt.
Phương Liên Sơn và Lưu Lê tuy vô cùng mỏi mệt, nhưng bọn họ có kinh nghiệm phong phú, dễ dàng thoát vai, song, tình trạng của Tiêu Lâm lại không lạc quan như vậy.
Cả người cậu chán nản uể oải, không có hứng thú làm bất cứ việc gì.
Cả thân lẫn tâm đều đắm chìm trong cảm xúc của Tiểu Dã không cách nào kiềm chế.
Hơn nữa Trần Chí Thanh lại không ở bên cậu, cậu bị sự tuyệt vọng cùng nỗi nhớ Trần Chí Thanh tra tấn, chưa đến mấy ngày người đã gầy đi trông thấy.
Hôm nay được nghỉ ngơi, cậu nằm cả buổi sáng trong khách sạn nhưng ngủ không ngon, khi rời khỏi giường vẫn bơ phờ mệt mỏi.
Tối qua trước khi ngủ, cậu đã gọi video với Trần Chí Thanh.
Hiện tại Trần Chí Thanh đang ở châu Âu, hắn vẫn đang thảo luận về dự án thu mua lúc trước, chưa biết khi nào sẽ về nước.
Cậu không muốn làm Trần Chí Thanh lo lắng, bởi vậy khi gọi video cũng không có bất kì biểu hiện gì khác thường, nhưng nhìn khuôn mặt Trần Chí Thanh qua một chiếc màn hình, cậu phát hiện bản thân càng nhớ hắn hơn.
Muốn hôn hắn, muốn ôm hắn, muốn vùi đầu vào lòng hắn làm nũng, muốn nghe hắn dùng giọng nói trầm khàn gợi cảm gọi mình là Lâm Lâm.
Sau khi tắm rửa xong cậu quyết định sẽ tới nhà Trần Chí Thanh, nơi đó có hơi thở của hắn, có thể sẽ cung cấp cho cậu những năng lượng cần thiết..