Nắm tay Hàn Tuyết chạy khỏi lễ đường.
Sau khi lên chiếc xe mà Charles đã chuẩn bị sẵn, Trương Hàm Vận điên cuồng đánh lái lao thật nhanh về nơi trực thăng do Hàn Học Quân an bài.
Suốt chặng đường di chuyển, nàng một tiếng cũng không hề nói với cô, chỉ ở một bên nhìn cô chằm chằm.
Trương Hàm Vận mặc dù đau lòng, nhưng cũng không vì thế mà đem an toàn của cả hai ra đùa được.
Do đó cô chỉ nắm chặt tay nàng, nắm đến nỗi mồ hôi làm ướt cũng chẳng hề buông.
Khoảnh khắc ngồi lên chiếc trực thăng rồi rời khỏi Thượng Hải, bấy giờ nàng mới ôm chặt cô khóc đến tê tâm phế liệt.
Thì ra nàng vẫn luôn nhẫn nhịn tới giây phút này.
Giây phút nàng chân chính được thoát khỏi nơi nàng bị giam cầm bởi chính gia đình mình trong suốt một năm qua.
Trương Hàm Vận vỗ về tấm lưng lộ cả xương sống của nàng, trái tim như quặn thắt lại: "Em...!xin lỗi.
Tuyết Tuyết, em trở về rồi."
Hàn Tuyết khép mi dựa vào lòng cô thổn thức, nàng rốt cuộc đã mong ngày này trong bao lâu? Thậm chí ngay cả giấc mơ của nàng chúng cũng xuất hiện.
Ngừng một lát, nàng bỗng ngẩng đầu nâng tay vuốt ve khuôn mặt mình đã điên cuồng thương nhớ.
Đây chính là em, chính là em bằng xương bằng thịt.
Vậy là đêm nay nàng không cần phải đi tìm em nữa.
Trương Hàm Vận đau lòng hôn lên trán nàng, khẽ thì thầm: "Chúng mình nhất định sẽ hạnh phúc."
"Em..." Hàn Tuyết thanh âm nghẹn lại.
"Em...!còn hận chị không?"
"Nếu như còn hận chị, em đã không quyết định tới tận đây đón chị đi." Cô thở dài.
"Em xin lỗi vì thời gian qua đã khiến chị bị bắt về đây, em xin lỗi vì thời gian qua đã đột nhiên biến mất chẳng chút dấu vết, em xin lỗi gì thời gian qua chưa từng chân chính cảm thụ cảm giác của chị.
Tuyết Tuyết, em biết mình không hoàn hảo, nhưng chị có nguyện ý giúp em trở nên hoàn hảo hơn không? Cô dâu của em?"
Mặc kệ bên trong còn có người, nàng vẫn hôn lên môi cô, đương nhiên rồi, nàng đương nhiên sẽ nguyện ý.
Tới một nơi cách xa thành phố, trực thăng đáp xuống một khu vườn rộng nằm cạnh ngôi nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài trồng đầy hoa giấy.
Trương Hàm Vận chưa bao giờ thấy nơi này, còn Hàn Tuyết ở bên cạnh cô đôi mắt sớm đã sưng đỏ.
"Đây là nơi..." Thanh âm nàng nghẹn ngào.
"Đây là nơi chị từng nói với ông nội rằng nếu sau này tìm được người thương, chị chắc chắn sẽ cùng người ấy dọn tới đây sống."
"Và giờ thì chị đã làm được rồi." Cô nắm lấy tay nàng.
"Đi thôi, từ nay về sau em vứt bỏ hận thù, chị vứt bỏ khổ đau, chúng ta nhất định phải thật hạnh phúc.
Đừng phụ lòng ông nội."
Không thể không thừa nhận rằng cô chính là liều thuốc tinh thần lớn nhất của Hàn Tuyết.
Bởi vì cô đón nàng đi chưa được bao lâu, nàng đã trở nên tỉnh táo hơn nhiều so với thời điểm bị bắt nhốt ở Thượng Hải.
"Ông nội đã tới tìm em phải không?"
Sau khi bước vào nhà, nàng bỗng lên tiếng hỏi.
Trương Hàm Vận thoáng ngập ngừng rồi đáp: "Phải, ông đã tìm được em.
Hơn nữa em cũng không ngờ rằng ông lại ủng hộ chuyện tình cảm của em và chị."
Xoay người lôi kéo nàng về phía ghế ngồi, cô vuốt ve khuôn mặt tiều tụy dù đã trang điểm của nàng.
"Việc cần làm bây giờ là chăm sóc chị thật tốt.
Tuyết Tuyết, chị cũng không tự nhìn lại bản thân xem chị biến thành dạng gì rồi? Tại sao chị lại không yêu quý bản thân như vậy chứ? Chị biết...!dù em luôn tìm cách tránh xa chị, nhưng em vẫn sẽ đau lòng kia mà..."
"Trông chị...!xấu lắm sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn cô.
"Không xấu." Cô phủ nhận.
"Chỉ là hốc hác đến mức đáng thương."
Hai người dần chìm vào tĩnh lặng, dường như đang cố gắng khắc ghi hình bóng của đối phương.
"Tiểu Vận." Hàn Tuyết chợt chán ghét nói với cô.
"Chị không muốn mặc cái thứ này nữa."
"Ừ, không mặc nữa." Trương Hàm Vận mỉm cười.
"Đợi em đi lấy quần áo giúp chị."
Nào ngờ còn chưa kịp đi thì bên ngoài đã rầm rầm vang lên tiếng gõ cửa.
Kế tiếp giọng Lão Tam sang sảng hệt như bò rống: "Trương Hàm Vận nữ nhân xấu xa kia, ngươi còn không mau vác xác ra đây gặp lão tử?"
"Không phải lão tử, mà là các lão tử." Lão Nhị bổ sung.
Có chút lạnh sống lưng bởi đám người ồn ào nọ, cô nhanh chóng đẩy Hàn Tuyết vào phòng ngủ, nói nàng hãy nhanh chóng tự thay đồ rồi hẵng ra, còn bản thân hít sâu một hơi chuẩn bị đối mặt với phong ba bão táp.
Quả nhiên cửa vừa mới mở, năm kẻ đang chực trờ lập tức đẩy mạnh rồi kéo nhau tiến vào.
"A, thì ra là trốn ở đây." Lão Tứ chống nạnh chỉ trích.
"Họ Trương, nữ nhân chết bầm nhà cô, cô có biết cô đã để mọi người lo lắng thế nào hay không?"
"Thực xin lỗi..." Trương Hàm Vận nhìn qua một lượt.
"Mới một năm không gặp, các cậu đều đã ra dáng trang nam nhi thật rồi."
"Vậy trước đó không phải hả?" Lão Tam ồn ào, cuối cùng trực tiếp tiến đến ôm chặt lấy cô.
"MẸ KIẾP, CÔ LÀM LÃO TỬ NHIỀU NGÀY ĐÊM VÌ CÔ MÀ MẤT NGỦ.
NẾU KHÔNG CHẾT THÌ ÍT NHẤT CŨNG PHẢI GỌI ĐIỆN VỀ THÔNG BÁO VỚI MỌI NGƯỜI MỘT TIẾNG CHỨ? CHƠI CÁI TRÒ GÌ KHỐN NẠN VẬY HẢ? TẠI SAO LẠI ÍCH KỶ NHƯ THẾ HẢ?"
Gào thét thì gào thét, nhưng cuối cùng vẫn là òa khóc: "Lão tử không định khóc đâu, nhưng cảm xúc dâng trào quá, nhịn không nổi."
"Lão Tam, cậu đừng độc chiếm tiểu Lục, tránh qua một bên để tôi ôm với." Lão Đại xắn tay áo lại gần.
"Tôi cũng muốn ôm."
"Tôi nữa."
"Không thể thiếu phần của Lão Ngũ ta được." Lão Ngũ cũng không nói quá nhiều, chỉ lặng lẽ lại gần cùng đồng đội ôm chặt lấy người mất tích vừa mới trở về.
Đương khi mọi người chuẩn bị khiến Trương Hàm Vận nghẹt thở, thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Bóng dáng cao gầy nọ rất nhanh đã triệt để khiến bầu không khí vốn còn đang náo nhiệt xuất hiện tiếng quạ kêu.
"..."
"..."
"..."
"Hàn...!Hàn giáo quan?"
Hàn Tuyết mặc trang phục thoải mái ở nhà, mái tóc dài được làm cầu kì cũng bị nàng tháo xuống.
Hơi thở của sự sống rốt cuộc cũng trở lại với nàng.
"Vậy là...!ừm..." Lão Tứ ngập ngừng.
"Hai người...!sống chung...!bỏ trốn...!cùng nhau hả?"
"Đương nhiên là không.
Tôi vừa đưa Hàn giáo quan từ Thượng Hải tới đây." Cô thản nhiên đáp.
"Dù sao vợ tôi cũng phải sống cạnh tôi, đúng chứ?"
"Vợ..." Lão Tam ngẩn ngơ rồi vỗ mạnh lưng Lão Đại.
"Thấy chưa, nhãn thần của lão tử quả nhiên danh bất hư truyền."
Lời vừa cất lên, đã trực tiếp khiến tiểu đội ngơ ngẩn.
"Nguyên lai a..." Đồng chí Đào Kiện bắt đầu kể lại mọi thứ từ khi phát hiện đến khi đặt nghi vấn và trở thành sự thật.
Trương Hàm Vận đầu đầy mồ hôi.
Cô và nàng rõ ràng đã kín đáo âm thầm như vậy rồi, ấy thế nhưng vẫn lộ liễu đến mức ấy ư?
"Tóm lại trông thấy cô cùng Hàn giáo quan bình an, chúng tôi cũng cảm thấy bình an rồi." Lão Ngũ bỗng lên tiếng.
"Tiểu Lục, nhất định phải hạnh phúc như hiện tại, cũng đừng khiến Hàn giáo quan đau lòng nữa nhé."
Đồng chí tiểu Trương không khỏi cảm động gật đầu.
Náo nhiệt suốt cả ngày trời, thời điểm Trương Hàm Vận tiễn mọi người khỏi cửa đã là rạng sáng.
Hàn đại tiểu thư sớm đã ngủ quên trên sofa, hình như đã lâu lắm rồi nàng mới có một giấc ngủ ngon như thế này.
Đặc biệt là Tiểu Vận của nàng cũng thôi không còn giận dỗi nàng nữa.
Trương Hàm Vận nhẹ nhàng bước lại gần, cẩn thận chỉnh chăn cho nàng rồi ngồi xuống.
Qua một lúc tĩnh lặng ngắm nhìn liền nâng tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Quả nhiên dù yếu nhược tới đâu, thì bản năng của một người lính vẫn luôn thúc đẩy trực giác vô cùng nhạy bén.
Hàn Tuyết mở to mắt nhìn cô.
"Chị ngủ tiếp đi, em ở đây." Trương Hàm Vận hôn nhẹ môi nàng.
"Đừng sợ, chị đã chờ được em rồi."
Từng giọt nước mắt lăn xuống thấm ướt cánh tay cô.
Một câu chị đã chờ được em rồi đã chân chính khiến trái tim nàng buốt nhói.
Chậm rãi ngồi dậy, sau đó khom lưng ôm chặt lấy người con gái mình dành cả đời để thương, Hàn Tuyết nấc lên từng tiếng.
"Chị...!tiểu Vận, hứa với chị đừng bao giờ rời đi nữa nhé.
Kể cả có rời đi, xin em hãy nói với chị một tiếng, đừng để chị tuyệt vọng như vậy."
Khẽ thở dài, cô ngẩng đầu nhìn nàng, dùng toàn bộ tính mạng để cược, nói: "Hàn Tuyết, về sau nếu em có rời đi, cũng là rời đi cùng chị.
Kiếp sau nếu em rời đi, cũng là cùng chị.
Em sẽ cùng chị cho tới khi nào em vĩnh viễn chẳng thể siêu thoát được nữa, chúng ta mới thôi không còn cùng nhau.".