Sáng sớm nhận nước, đúng giờ tập hợp nhận chồng giấy chép phạt.
Trương Hàm Vận sau khi kết thúc màn công khai xin lỗi trước Hàn giáo quan và tiểu đội xong liền ngoan ngoãn trở về hàng.
Cả tiết học hôm đó hoàn toàn không hề ho he chút nào, hành động này báo hại Lão Tứ cùng Lão Ngũ ở bên cạnh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô.
Luyện ngắm bắn chừng hai tiếng, thời điểm Hàn Tuyết cho tiểu đội nghỉ ngơi, thì vài người ở tiểu đội bên cạnh chẳng biết từ đâu xuất hiện cao giọng thách đấu: "Nghe nói Lão Đại bên này biết đánh quyền.
Thế nào, muốn cùng ta thử một trận giao hữu hay không?"
Ai cũng biết tiểu đội 212 này thuộc đại đội B.
Người ở bên đó luận về kĩ năng hay thân thủ đều rất tốt, thậm chí một vài người còn được cử đi làm nhiệm vụ khi mới học năm hai.
Ban đầu Hiệu trưởng Giản muốn để Hàn Tuyết tới quản lý một trong số tiểu đội xuất sắc này.
Ấy thế nhưng Thượng úy Hàn chẳng những không để hắn bày tỏ, trái lại đã trực tiếp quyết định về với 111.
Ngẩng đầu nhìn đám hài tử thích khoe mẽ trước mặt, nàng lập tức chỉ cây bút về phía kẻ đứng đầu chất vấn: "Nếu Lão Đại thắng, cậu tính chịu trách nhiệm cho lời thách thức của mình ra sao?"
Cậu học viên nhún vai đáp: "Giáo quan, đây chỉ là một cuộc giao lưu thôi mà."
Nàng gật gật đầu, cũng không chất vấn gì nhiều mà hơi cong khóe môi trả lời: "Được, chơi thì chơi.
Nhưng chúng tôi vừa mới luyện tập xong, thể lực căn bản chưa hồi phục.
Chờ khoảng mười lăm phút nữa các cậu quay lại đây, tôi sẽ để học viên của mình tiếp chiêu cùng các cậu."
Nhận được sự đồng ý của giáo quan, đám học viên nam lập tức đắc ý hò reo.
Thậm chí trước khi đi khuất còn cố tình hô lớn:
"À, Trương Hàm Vận, Đông Phương Thảo bên tiểu đội chúng tôi cũng muốn cùng cô giao lưu đấy."
Tiếng cười sảng khoái dần khuất xa, trả lại bầu không khí tĩnh lặng cho bảy người.
"Giáo quan, bọn họ rõ ràng rất vô lý.
Song cô thế nào còn chấp nhận?" Lão Nhị bực bội đá mạnh cát dưới chân.
Nàng gõ gõ cây bút xuống lòng bàn tay, cơ mưu túc trí nhìn chằm chằm Lão Nhị.
"Cậu sợ sao?" Nàng hỏi.
Hắn ngơ ngác há to miệng, sau đó lập tức phủ nhận: "Không hề.
Tại sao tôi phải sợ bọn họ cơ chứ?"
"Thế thì chứng minh đi.
Lát nữa từng người đấu với bọn họ.
Tôi cũng nhân dịp này đánh giá mảng võ thuật luôn."
Thành giao xong xuôi, Hàn Tuyết trước sau vẫn ngồi trên ghế dành cho giáo quan, mặc dù làm bộ trầm tư nhưng thực chất sự chú ý đều đã đặt trên người Trương Hàm Vận.
Nàng biết cổ tay trái của cô không được tốt.
Vụ tai nạn năm đó quả thực đã để lại di chứng nặng tới mức ngày vừa hay tin, nàng thiếu chút nữa đã bỏ dở nhiệm vụ để trở về.
Đúng giờ hẹn, toàn bộ tiểu đội 212 dáng vẻ vô cùng khoa trương xuất hiện.
Hơn nữa khí thế còn đặc biệt huênh hoang.
Hàn Tuyết khẽ lắc đầu, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy, hướng đám hài tử ồn ào trước mặt nói: "Đây chỉ là màn giao hữu giữa hai tiểu đội, vì thế tôi có thể chấp nhận việc mọi người bộc lộ tài năng, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận những đòn đánh quá hiểm dẫn đến thương tích.
Mọi người nghe hiểu rồi chứ?"
"Rõ."
Mà lúc này, Trương Hàm Vận đang nuốt khan nhìn chằm chằm nữ đồng chí tên Đông Phương Thảo đang đứng cách mình không xa.
Cô thừa nhận cái tên này nghe rất hay, nhưng so với người thật thì chẳng khác nào đầu bảng với bét bảng.
Nữ đồng chí ấy có khi phải cao gần mét tám, dáng vẻ lực lưỡng không hề thua kém đấng nam nhi.
Lại tự cúi đầu ủy khuất quan sát bản thân, đồng chí Trương chỉ có thể len lén thở dài phó mặc cho số phận.
Hiệp thứ nhất là trận đấu giữa Lão Đại và cậu chàng vừa buông lời thách thức.
Sau tiếng hô bắt đầu, cả hai dè dặt bước quanh nhau để thăm dò vài vòng, cuối cùng cậu chàng nọ cũng xuất chiêu thức đầu tiên.
Mũi chân xoay nhẹ một đường, Lão Đại khéo léo né tránh quyền thứ nhất vừa đánh tới.
Bản thân cũng nhanh nhạy hướng cổ tay hắn tiến công.
Đôi bên đánh nhau từ mục đích giao lưu thành trận quyết đấu.
Đánh tới mức trên trán của cả hai đều đã vã mồ hôi hột, ấy thế nhưng không bên nào chịu nhượng bộ bên nào.
"Ngừng tay."
Hàn Tuyết đột nhiên hô lớn.
Bầu không khí căng thẳng thoáng chốc liền trở nên đông cứng.
Đám học viên tiểu đội 212 im lặng vài giây rồi ồn ào chỉ trích: "Giáo quan, cô không thể thiên vị học trò của mình như vậy được.
Cô xem, tên Lão Đại này sắp bị lão Đô nhà chúng tôi đánh thua rồi."
"Nếu còn đánh tiếp, người thua cuộc mới chính là các cậu." Nàng chỉ vào cổ chân của lão Đô.
"Phần cổ chân của cậu ấy bây giờ đang dần xuất hiện dấu hiệu run rẩy do liên tiếp né tránh chuỗi tấn công của Lão Đại.
Cho nên chỉ cần Lão Đại gạt một cái là cậu ấy chắc chắn sẽ tiếp đất ngay lập tức.
Sao nào? Các cậu còn muốn tiếp tục không?"
Lão Đô nghe nàng thẳng thắn chỉ trích như vậy, bản thân tuy khó chịu song lại chẳng thể phản kháng.
Bởi từng câu từng chữ nàng nói ra đều tương đồng với tình trạng của hắn hiện tại.
"Được thôi, dừng thì dừng.
Đám người các cậu ai muốn lên tiếp theo?"
Đứng bên cạnh lão Đô là nam học viên có khuôn mặt hung dữ.
Trên ngực đeo thẻ tên khắc ba chữ Trình Bảo Trưởng.
Lão Tam nhịn không nổi liền bước lên phía trước: "Nếu chúng tôi thắng tiếp trận này, tiểu đội các cậu nên trở về luyện tập cho tốt.
Đừng vì tiểu đội 111 chúng tôi xếp hạng chót trong các đợt tập huấn mà khinh thường."
"Được.
Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi, khỏi tốn thời gian chờ đợi." Trình Bảo Trưởng ha hả cười, vút một tiếng nhảy tới mặt Lão Tam.
"Đám trẻ này thực sự rất kênh kiệu." Nàng bỗng nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô.
Ồ, nguyên lai Hàn giáo quan cũng có tật ngồi lê đôi mách nha.
Trương Hàm Vận nghĩ tới đây trong lòng liền nở hoa.
Kế tiếp nhìn nàng, giả bộ ủy khuất đáp: "Cho nên Hàn giáo quan hãy mong chóng đem bọn họ ném đi đi.
Đúng là phiền muốn chết."
Đáng tiếc thay số phận của tiểu Trương.
Nàng chẳng những không đồng ý, trái lại còn lạnh lùng tạt đầy thau nước lạnh: "Tôi đang chờ biểu hiện của cô."
"Tôi? Ý cô là bảo tôi đấu với họ Đông Phương kia ư?" Cô dở khóc dở cười.
Đem dáng người nhỏ bé của cô ra đấu với vị đồng học lực lưỡng kia, thà rằng cứ để cô nằm xuống cho người ta đè một cái tắc thở liền xong rồi.
"Cho dù vẻ ngoài tráng kiện cùng võ công thâm hậu tới đâu, họ cũng đều sẽ có khuyết điểm." Hàn Tuyết khoanh tay trước ngực.
"Lúc nãy nghe tôi phân tích rồi chứ? Người đầu tiên đấu với Lão Đại phần cổ chân rất yếu, mà Lão Đại cũng rất tinh ý nhận ra điều đó.
Bởi vậy cậu ấy luôn tìm cách tấn công dồn dập, trên cơ bản không hề nhượng cơ hội để đối phương phản kháng.
Cổ chân yếu, lại liên tục bị ép xoay qua xoay lại, cậu bạn đó sau một khoảng thời gian dài xác thực đã xuất hiện cảm giác tê."
Cô còn đang tính vỗ tay khen nàng nói hay, nàng liền bổ sung: "Người thứ hai đang đấu, dáng vẻ tuy hung hãn song thực chất không quá nguy hiểm như người thứ nhất.
Tôi cảm thấy nếu như Lão Tam cứ tiếp tục hướng phần bả vai của cậu ta mà đánh, không quá ba chiêu cậu ta chắc chắn sẽ thất bại."
"Tại sao?"
"Rất đơn giản.
Khớp bả vai của cậu ta không linh hoạt, cái này phỏng chừng bị ảnh hưởng bởi việc thường xuyên vận động kết hợp cùng đạo cụ nặng bằng cường độ cao."
"Cho nên..."
"Cho nên lát nữa lên đấu hãy tùy cơ ứng biến.
Tôi tin học viên Trương sẽ làm được."
Trườn Hàm Vận nghe Hàn Tuyết nói xong liền cố gắng nở nụ cười méo xệch:
"Haha...!Hàn giáo quan cũng đánh giá tôi quá cao rồi."
"Aiya, Lão Tam cừ quá."
"Lão Tam thắng rồi."
"212, các cậu trở về được chưa?"
Từng đợt hò reo nối tiếp nhau vang lên.
Lại nhìn nam đồng học tiểu đội 212 đã bị Lão Tam hạ đo ván, đồng chí Trương rốt cuộc cũng ngăn không được mà giương ngón cái lên góp vui theo: "Lão Tam, cậu làm rất tốt."
Hàn Tuyết tựa tiếu phi tiếu vỗ tay, cũng chẳng biết là đang khen ngợi tiểu đội 111, hay là đang động viên tiểu đội 212.
Không ngoài dự đoán của nàng, người phải lên tiếp theo là cô.
Lý do bởi vì đám người vô lý kia ăn thua liên tiếp nên không phục.
Muốn để ngôi sao Đông Phương Thảo ra quân đòi lại công đạo.
Trương Hàm Vận cõi lòng ngập tràn đau khổ.
Cuộc sống này bất công thì bất công, nhưng cũng vừa vừa phai phải thôi chứ? Cô đây ngồi không cũng tự động dính đạn.
Đông Phương Thảo khom lưng chào, kế tiếp sang sảng nói: "Rất vui vì được giao lưu.
Tiếp chiêu."
"Mẹ ơi."
Trái tim run rẩy từng hồi, cô thét lớn rồi ngồi sụp xuống tránh một đấm của vị nữ cường nhân.
Mà vị nữ cường nhân đó đánh tay thất bại liền chuyển qua chân, khiến đồng chí Trương đau đớn lăn qua lăn lại.
Hàn Tuyết nhíu mày nhìn cô.
Năm ba rồi, luyện võ luyện quyền thế nào lại chẳng khác gì hài tử vậy?
Trương Hàm Vận lăn lộn chán chê bỗng túm lấy phần chân đang chuẩn bị đá lên người mình, kế tiếp dồn lực nâng chiếc tạ đó dậy, tay còn lại vươn ra đỡ một quyền mà Đông Phương Thảo đánh tới.
"A..." Cổ tay trái nhói lên một cái.
Cô lập tức nhịn đau chỉ trích.
"Nãy giờ tôi đã cố ý không đả thương cậu rồi, cậu thế nào còn hạ thủ vô tình như thế?"
"Đừng nhiều lời." Một chân vẫn còn đang bị cô giữ chặt.
Đông Phương thảo đáp trả tựa muốn rít qua kẽ răng.
Trương Hàm Vận tuy dáng người nhỏ nhưng đầu óc nào có phải? Nghe vị nữ đồng học kia ồm ồm nói xong.
Cô liền cười gật đầu: "Ok, chúng ta hãy thử xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai."
Tay phải đang nhấc chân bỗng nhả ra.
Cô bắt đầu dựa vào ưu điểm cơ thể của mình để tránh khỏi đòn tấn công của Đông Phương Thảo.
Đánh qua đánh lại một hồi, bản thân cuối cùng liền bị người ta đánh cho thật thê thảm.
Đồng chí Trương lòng thầm nghĩ không thể để mất mặt đồng đội.
Vì thế cô đã vô cùng hùng dũng gầm lên một tiếng, sau đó đập mạnh vào vùng eo của đối phương.
Đông Phương Thảo ăn đau cũng nhíu mày.
Mà Trương Hàm Vận lợi dụng sơ hở liền một cước đạp thẳng đùi cô ấy.
Đương nhiên lực đạo cũng tương đối nhẹ nhàng tình cảm, bởi cô chỉ muốn thông báo rằng cô đã thắng rồi mà thôi.
Bầu không khí im lặng tới mức đáng sợ.
Lão đại bỗng ôm quyền nói:
"Tiểu đội 212.
Chúng tôi đấu một nửa người đều thắng cả rồi, vả lại huynh đệ cùng một đơn vị vẫn nên dĩ hòa vi quý.
Cho nên hôm nay hãy dừng lại ở đây."
"Mệt chết lão nương."
Mặc kệ việc bên kia có đồng ý hay không, Trương Hàm Vận trực tiếp nằm dài lên cát, thở hổn hển nhắm tịt mắt lại.
Chợt xuất hiện cảm giác kì lạ, cô hé mi nhìn thì thấy phía trước là mảng màu tối đen, nơi đầu mũi còn xuất hiện lãnh hương nhàn nhạt và thanh âm khe khẽ vang lên bên tai:
"Lát nữa tới y tế kiểm tra cổ tay đi.
Vất vả rồi.".