Người Ở Nơi Tịch Lặng

Bùi Vân không màng đến cái lạnh dưới lòng bàn chân, chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân đóng cửa sổ lại.

“Đừng nhìn! Ngươi đừng nhìn!”

Viên Phi Phi bị hắn không ngừng lôi kéo từ trên ghế xuống, vẻ mặt kỳ quái nhìn Bùi Vân, nói: “Ngươi lại bị gì nữa đây?”

Sắc mặt Bùi Vân khó coi, khoá chặt đầu mày không nói không rằng.

Xâu dưa mật trong tay của Viên Phi Phi đã được thanh toán xong, chỉ còn lại một chiếc đũa bóng loáng, nàng vứt chiếc đũa lên bàn, quay đầu bảo: “Sao rồi?”

Bùi Vân để chân đất đứng trong phòng, mặt mũi lầm lì, thần tình cứng ngắc.

Viên Phi Phi cúi đầu liếc một cái, thấy chân của hắn như vậy, liền đưa tay lôi hắn vô lại trong giường.

“Đi lên đi lên.” Nàng đẩy Bùi Vân vào giường, lúc này Bùi Vân mới kịp cảm giác được hai bàn chân của mình đã lạnh như băng. Hắn co chân ngồi trong chăn, ngây người ra không nói một lời.

Viên Phi Phi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy.”

Mặt Bùi Vân mang vẻ do dự, ngập ngừng một hồi, nói: “Ngươi, ngươi đừng đi xem thứ đó…….”

Viên Phi Phi: “Thứ nào?”

Bùi Vân giống như cảm thấy mấy lời này rất khó mở miệng, hắn bảo: “Tóm lại, ngươi đừng có đi nói chuyện với loại người đó.”

Viên Phi Phi “À” một tiếng, nói: “Ngươi đang nói cái cô Lăng Hoa vừa rồi hả, nàng là ai?”

Bùi Vân không cam lòng nói đến những chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn với Viên Phi Phi: “Ta không biết, chắc là nhà trên, là người của Kim Lâu.”

Đang khi Viên Phi Phi còn muốn hỏi thêm gì nữa thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân,

Viên Phi Phi quay đầu, cửa bị nhẹ nhàng mở ra, Viên Phi Phi thấy một bàn tay trước tiên, khoát lên cửa, lộ ra bốn ngón tay thon thả trắng ngần. Tiếp đó là một bàn chân xinh xắn mang hài thêu kim tuyến, đạp trên nền nhà màu xanh xám ảm đạm trông vô cùng rực rỡ.

“Bọn trẻ kêu la ầm ĩ, bảo cậu chủ nhỏ đang nổi cơn lôi đình, rốt cuộc là thế nào.” Một âm thanh không nhanh không chậm truyền tới, sau đó là một thân người xiêm y diễm lệ khoan thai bước vào phòng.

Nàng ta trông chưa tới ba mươi tuổi, my như rặng núi xa, mặt như chiếc đĩa ngọc, tóc vấn cao, cài một đôi trâm cánh bướm kim châu lủng lẳng, cùng với kẹp tóc có dây kết màu chàm, khoé miệng mang nụ cười, từng bước toả hương thơm.

Viên Phi Phi trợn mắt há mồm nhìn nàng ta.

Người con gái ấy khoan thai bước đến bên giường, khẽ cười với Viên Phi Phi, lại trở tay xoa xoa đầu tóc của Bùi Vân, nói: “Bọn trẻ đều bị con doạ cho sợ hết hồn rồi.”

Bùi Vân cúi đầu, lí nhí nói gần như không nghe ra được: “Mẫu thân……”

Viên Phi Phi mắt càng trừng lớn hơn. Bùi mẫu nhìn nàng, “Vị này là……”

Bùi Vân ngẩng đầu, nói: “Đây là Viên——“ Hắn nhìn Viên Phi Phi một cái, nói: “Đây là Viên Phi, một bạn học ở thư viện.”

Bùi mẫu xoay đầu cẩn thận đánh giá Viên Phi Phi một chút, Viên Phi Phi đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm, động đậy cũng không xong, mà không động đậy cũng không xong. Một chặp sau, Bùi mẫu chợt hiểu ra mỉm cười, ánh mắt chạy qua chạy lại giữa Bùi Vân và Viên Phi Phi càng mang thêm vẻ tìm tòi.

Đúng lúc này, Khuất Lâm Uyển quay về. Bùi mẫu trông thấy hắn, cung kính hành lễ, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay nhọc sức tiên sinh rồi.”

Khuất Lâm Uyển đưa tay ra ngăn, nói: “Phu nhân khách sáo rồi, Bùi Nhi đã lâu không đến thư viện, ta vô cùng lo lắng, nay vừa vặn có chút thời gian, liền đến thăm nó.”

Bùi mẫu nhìn nhìn chiếc bàn con, trên mặt mang ý cười, một ngón tay đặt trên môi, cười nhạt nói: “May có tiên sinh kịp thời ghé thăm, Tiểu Vân mấy hôm nay cơm nước không ăn, ai nói cũng vô hiệu, làm cho nô gia lo muốn chết.”

Khuất Lâm Uyển thuận theo ánh mắt của Bùi mẫu, trông thấy thức ăn trên bàn đã vơi đi hơn nửa, hắn quay qua ngó Viên Phi Phi một cái. Kẻ kia mặt bơ bơ đứng y nguyên ở chỗ cũ.

Khuất Lâm Uyển bật cười, Bùi Vân cũng đang trốn trong giường cười trộm.

“Ăn được thì tốt, ăn chút ít thì người mới mau khoẻ.” Khuất Lâm Uyển nói.

Bùi mẫu nói: “Đúng vậy.”

Khuất Lâm Uyển và Bùi mẫu truyện trò một hồi, Bùi Vân ló đầu ra từ sau lưng của mẹ hắn, mặt mang ý cười ngó ngó Viên Phi Phi, Viên Phi Phi trừng hắn một mắt.

“Nô gia kêu người dọn chút rượu và món ăn, tiên sinh và tiểu công tử xin hãy lưu lại dùng bữa tối.”

Khuất Lâm Uyển xua tay nói: “Ý tốt của phu nhân xin lĩnh, nhưng hôm nay sắc trời không còn sớm, e rằng người nhà Viên Phi đang nóng lòng, chúng ta xin cáo biệt tại đây.”

Bùi mẫu cũng không gượng ép, đứng lên cung kính tiễn khách.

Khuất Lâm Uyển đưa Viên Phi Phi rời khỏi Bùi phủ, lúc bấy giờ trời đã tối đen, khi sắp ra khỏi cổng Viên Phi Phi ngoái đầu ngó toà tháp cao ngất ngưởng một cái. Khuất Lâm Uyển đi bên cạnh nàng, bảo: “Coi cái gì nữa.”

Viên Phi Phi lắc lắc đầu: “Không có.”

Khuất Lâm Uyển nói: “Ngươi biết không, nguyên một toà Kim Lâu này toàn dựa vào một vai Bùi mẫu gánh vác.”

Viên Phi Phi hỏi: “Cha hắn thì sao?”

Thần sắc của Khuất Lâm Uyển bình đạm bước trên con đường, nói: “Bùi Nhi không có cha.”

Viên Phi Phi “à” một tiếng. Đến lượt Khuất Lâm Uyển thấy kỳ quái, “Ngươi không hỏi tại sao à?”

Viên Phi Phi: “Tại sao?”

Khuất Lâm Uyển: “……”

“Quân tử vốn không nên nói chuyện sau lưng, chỉ là tình huống của ngươi đặc biệt. Bùi Nhi không có bạn bè, ngươi là người bạn đầu tiên của hắn, có một chút chuyện, ta muốn nói cho ngươi hay.”

Viên Phi Phi: “Ngươi muốn nói gì?”

Vẻ mặt của Khuất Lâm Uyển nghiêm túc, nói: “Tuổi của ngươi tuy nhỏ, nhưng là người khôn khéo, ngươi cũng biết Kim Lâu là một nơi như thế nào. Mẫu thân của Bùi Vân nhũ danh là Kim Lan Châu, tổ tiên dựng nên Kim Lâu, vốn là truyền thừa cho con trai trưởng của mỗi đời, nhưng tới đời của mẫu thân Bùi Nhi thì chỉ có đúng một người con, may sao Kim Lan Châu thông minh, rất có đầu óc buôn bán, nên cũng quản lý được Kim Lâu đâu ra đấy.”

Viên Phi Phi ngáp một cái.

Khuất Lâm Uyển lại nói: “Nhưng mà…… đại khái mười năm trước, Kim Lâu phát sinh một sự việc.”

Viên Phi Phi: “Sự việc gì?”

Khuất Lâm Uyển nói: “Kim Lan Châu đem lòng yêu một người, cũng chính là cha của Bùi Nhi.”

Viên Phi Phi mất kiên nhẫn nói: “Việc này có gì lạ đâu.”

Khuất Lâm Uyển: “Người ấy là một khách làng chơi ở Kim Lâu.”

Viên Phi Phi: “……”

Khuất Lâm Uyển nói: “Việc này khi ấy gây nên mưa gió khắp thành, nữ chủ của Kim Lâu thế mà lại đi yêu một gã khách làng chơi, huống chi xuất thân của hắn ta không phải là vinh quý, chỉ là một lãng khách giang hồ, không quê quán không nhà cửa, trôi dạt đến thành Kỳ Thuỷ. Hơn nữa không lâu sau hắn đã lẳng lặng rời khỏi thành Kỳ Thuỷ, chính vào lúc này, Kim Lan Châu phát hiện mình đã có thai.”

“Nàng không màng sự phản đối của những người xung quanh, kiên trì sinh ra Bùi Vân, Kim gia coi đó như một sự sỉ nhục, đuổi Bùi Nhi ra khỏi cửa, Kim Lan Châu mới xây nên một toà phủ ngay đàng sau Kim Lâu cứ thế nuôi nấng Bùi Nhi.”

“Cho đến nay, phụ thân của Bùi Nhi chưa từng quay về, mà Kim Lan Châu đối với việc này miệng kín như bưng, điều duy nhất mọi người có thể biết, chính là người kia họ Bùi.”

Giọng nói của Khuất Lâm Uyển trầm trọng, thế mà Viên Phi Phi lại một tay đang để trên ngực, cách một lớp quần áo sờ đi sờ lại gói bánh dấm, trong lòng nhẩm tính không biết nhiêu đây tí nữa có đủ để cho nàng và Trương Bình hai người ăn không.

Khuất Lâm Uyển nói xong nhiều chuyện như vậy, Viên Phi Phi vẫn yên lặng hồi lâu mà không cho hắn một chút phản ứng, hắn liền dừng chân, hai tay nắm lấy vai của Viên Phi Phi, xoay nàng đối diện với mình.

Viên Phi Phi bị hắn xoay như vậy, suýt nữa làm văng gói bánh trong người ra ngoài.

“Làm gì——“

“Bé con!” Khuất Lâm Uyển khẽ quát một tiếng, Viên Phi Phi ngậm miệng. Khuất Lâm Uyển thần sắc nghiêm trọng, nhìn Viên Phi Phi đăm đăm. “Bùi Nhi tuy xuất thân phú quý, nhưng sống rất khổ sở, bé con, xem như tiên sinh cầu ngươi, ngươi đối đãi hắn tốt một chút.”

Viên Phi Phi: “Có liên quan gì tới ——“

“Bé con …….”

Viên Phi Phi nhìn vẻ mặt xót xa của Khuất Lâm Uyển, đành đem lời còn lại nuốt nghẹn vào trong.

“Được, được rồi……”

Khuất Lâm Uyển thế này mới buông nàng ra, bước chân lại thoải mái thong dong.

Viên Phi Phi liếc hắn nói, “Ngươi lấy cái gì ra cầu ta.”

Khuất Lâm Uyển lắc lắc ngón tay, nói: “Ngươi đi cùng đường với ta, tóm lại sẽ không thiệt thòi.”

Viên Phi Phi nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói: “Được.”

Khuất Lâm Uyển đem Viên Phi Phi một mạch về đến phố Nam, còn vẫn chưa có ý định quay đầu bỏ đi, Viên Phi Phi đã ngước nhìn hắn, “Ta sắp tới rồi.”

Khuất Lâm Uyển: “Ta biết mà.”

Viên Phi Phi: “Ngươi đưa đến đây được rồi, ta tự mình đi về.”

Khuất Lâm Uyển nhếch một bên mày, bảo: “Ta bỏ công cuốc bộ nãy giờ, ngươi còn tính cứ như vậy đuổi ta.”

Viên Phi Phi: “Vậy ngươi muốn sao?”

Khuất Lâm Uyển cũng không đáp lại, sải bước đến trước cổng của lò rèn, quen đường quen nước đẩy cổng tiến vô trong.

Viên Phi Phi nhảy dựng lên nói: “Làm gì đó!? Đi ra đi ra!” Nàng chạy đến trước mặt Khuất Lâm Uyển, đẩy hắn đuổi ra ngoài. Tuy Khuất Lâm Uyển là một thư sinh, dù sao hắn cũng là một tên đàn ông lớn xác, làm sao mà một cô nương tám tuổi như Viên Phi Phi đẩy nổi. Đang lúc Viên Phi Phi tính dùng chút thủ đoạn, Trương Bình nghe thấy tiếng người, từ trong gian nhà bước ra.

Trông hắn như vừa mới luyện sắt xong, tay áo xắn lên rõ cao, trên người còn đầy mồ hôi, đầu tóc ướt đẫm, ròng ròng từng hàng. Khuất Lâm Uyển bị Viên Phi Phi húc nghiêng ngả, trông thấy Trương Bình vội vàng cầu cứu.

“Trương Bình Trương Bình! Mau tới!”

Trương Bình thấy Viên Phi Phi “tấn công” Khuất Lâm Uyển như vậy cũng hết hồn, nhảy hai bước đã đến nơi, một tay nhẹ nhàng tóm lấy cổ Viên Phi Phi, giậm chân một cái, Viên Phi Phi bỗng cảm thấy mất thăng bằng, sau đó liền bị Trương Bình xách qua một bên.

Trương Bình chau mày nhìn Viên Phi Phi dùng tay ra hiệu, Viên Phi Phi vuốt vuốt cổ, lười biếng nói: “Biết rồi, biết rồi, sau này không dám nữa.”

Trương Bình đứng thẳng người chắp hai tay ôm quyền cung kính hành lễ với Khuất Lâm Uyển, Khuất Lâm Uyển chỉnh lý lại áo sống, cười nói: “Miễn đi miễn đi, ngươi với ta còn khách sáo làm gì.”

Trương Bình mời Khuất Lâm Uyển vào trong nhà, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Viên Phi Phi ở phía sau, Viên Phi Phi mặt đen như đít nồi.

Khuất Lâm Uyển và Viên Phi Phi ngồi xuống bên bàn, Khuất Lâm Uyển cười bảo: “Tại hạ mạo muội không mời mà tới, mong Trương lão gia ban cho phần cơm.”

Trương Bình cũng cười, Viên Phi Phi đứng một bên ngó.

Nàng rất thích nhìn Trương Bình cười, cảm thấy vẻ cười của Trương Bình không giống bất cứ ai khác; không như Mã Bán Tiên, cười ầm ĩ ồn ào, không giống như Bùi Vân, cười giữ kẽ kín đáo, cũng không giống như Khuất Lâm Uyển, cười hào hoa phong nhã.

Nét cười của hắn rất nhạt, rất lắng, vô thanh vô tức (1), trong đó ẩn chứa phong độ riêng biệt, giống như trà nấu trong nhà, bình dị rẻ tiền, mang chút đắng chát, nhưng dư vị đọng lại rất lâu.

(1) vô thanh vô tức: lặng lẽ, không có âm thanh cũng không có tiếng hô hấp.

Trương Bình vẫy vẫy tay gọi Viên Phi Phi lại, gõ gõ lên ấm trà trên bàn.

“Ta đi nấu nước!” Viên Phi Phi nhanh nhảu nhấc ấm trà lên, chạy xuống bếp nấu nước.

Khuất Lâm Uyển trông theo bóng lưng của Viên Phi Phi, cười bảo: “Có cách nào làm cho nó ngoan ngoãn được như thế này, cũng dạy cho ta vài chiêu đi.”

Trương Bình nghĩ ngợi một chút, sau đó khẽ cười, lắc đầu bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui