Người Ở Nơi Tịch Lặng

Rất nhanh, màn thầu đã chín, Trương Bình đứng dậy lấy từng cái màn thầu ra bỏ vào trong bát.

Viên Phi Phi và Trương Bình hai người ngồi trên đống củi trong phòng bếp ăn trưa.

“Ông chủ, vừa rồi ta gặp Lưu quả phụ.”

Trương Bình một tay cầm màn thầu, một tay cầm đũa, không còn tay nào rảnh để ra hiệu, liền nhìn Viên Phi Phi một cái, ra ý cho nàng tiếp tục nói.

Viên Phi Phi cắn một miệng màn thầu, bảo: “Ông chủ, Lưu quả phụ không biết chữ đâu.”

Trương Bình gật gật đầu. Vào thời đại này người biết chữ vốn đã không nhiều, phụ nữ biết chữ chính là số ít trong số ít. Bản thân hắn cũng là vì miệng lưỡi bất tiện nên mới học chữ.

“Ông ra hiệu thì cô ta xem không hiểu.” Viên Phi Phi lại nói.

Trương Bình ngoạm từng miếng từng miếng màn thầu, nguyên cái bánh mà chỉ hai ba miếng hắn đã ăn xong.

Viên Phi Phi cười bảo: “Ông nói xem, nếu sau này ta không có ở đây, hai người các ông làm sao nói chuyện.”

Trương Bình miệng nhồm nhoàm đầy bánh, nghe thấy lời Viên Phi Phi nói, nhất thời quên cả nhai nuốt, hai má phình ra hai cục, sắc mặt mờ mịt. Cảnh này làm Viên Phi Phi suýt nữa phun hết cơm rau trong miệng ra.

“Nuốt xuống đi ông chủ, ông đừng có ngậm nữa!”

Trương Bình “ồ” một tiếng, chậm rãi nuốt hết màn thầu.

Viên Phi Phi vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trương Bình, “Ông chủ, sao ta cảm thấy ông dạo này biến thành tên ngốc rồi.”

Trương Bình khẽ nhíu mày, nhấc tay, ngón trỏ cuộn lại, Viên Phi Phi còn chưa kịp phản ứng, Trương Bình đã búng vào ngay giữa trán của nàng.

“Ối chao!” Viên Phi Phi buông bát, ôm lấy đầu.

Nàng biết, vừa rồi, đối với Trương Bình mà nói, chính là nhẹ đến không thể nào nhẹ hơn được nữa, nhưng Viên Phi Phi vẫn kêu lên một cách khoa trương, sau đó hi hi ha ha nói: “Sao, ông chủ, ông thẹn quá hoá giận phải không?”

Trương Bình nhìn nàng một cách biếng nhác, tiếp tục ăn.

Viên Phi Phi vươn vai duỗi lưng, nói: “Ta ăn no rồi.”

Trương Bình gật đầu, với tay lấy thức ăn còn dư lại trong bát nàng trút hết vào bát mình. Viên Phi Phi dựa lưng vào đống củi, ngáp một cái, nói: “Hôm nay trời thật đẹp, ta lại buồn ngủ rồi.”

Trương Bình cười một tiếng.

Nếu mà mệt thì đi nghỉ đi.

Viên Phi Phi nghiêng người, nhìn Trương Bình, nói: “Nếu ngủ mất thì sẽ chỉ còn lại mỗi hai ngày, ông canh chừng chặt chẽ như thế, ta làm sao ra tay.”

Trương Bình lấy một cái màn thầu khác.

Thân thể quan trọng, ngươi buồn ngủ thì cứ ngủ, thời gian để nói sau, gia hạn cho ngươi thêm vài ngày cũng có thể.

“Chậc, nói dễ nghe thế?” Viên Phi Phi ngả người trên đống củi cười.

Trương Bình ngồi bên người nàng.

Vốn chỉ chơi cho vui thôi mà.

Viên Phi Phi: “Chơi vui thì chơi vui, nhưng điều kiện ông hứa với ta vẫn phải nhớ nhé.”

Trương Bình ngoảnh đầu nhìn Viên Phi Phi, nhưng chỉ thấy vẻ mặt biếng nhác của nàng, còn có tia nhìn ranh mãnh trong đáy mắt. Hắn cười cười, ra hiệu ——

Ngươi rốt cuộc là muốn điều gì thế.

Viên Phi Phi: “Đâu biết đâu.”

Vậy mà vẫn muốn thắng đến vậy?

Viên Phi Phi: “Đương nhiên muốn thắng.” Nàng bĩu môi, lại nói, “Chẳng qua, ông đừng có mà nhường ta, vậy sẽ không vui.”

Trương Bình mỉm cười.

Tất nhiên sẽ không.

Nói mãi nói mãi, Viên Phi Phi lại ngáp thêm một cái, Trương Bình thu lại nét mặt.

Có phải là buồn ngủ thật rồi không, vào phòng nghỉ ngơi một chốc.

Viên Phi Phi kéo tay của Trương Bình, “Cùng đi.” Trương Bình hơi khựng lại, sau đó gật đầu.

Được.

Vào đến trong phòng, Viên Phi Phi và Trương Bình nằm trên giường. Đi vài bước, cơn buồn ngủ của Viên Phi Phi đã bớt đi đôi chút, nên nằm trên giường khơi chuyện với Trương Bình.

“Ông chủ, vừa rồi ông làm, là để đưa Tám Chó dùng à.”

Trương Bình không buồn ngủ, hai tay chắp sau gáy, đang định đợi Viên Phi Phi ngủ rồi sẽ đứng dậy đi làm việc tiếp. Nghe thấy câu hỏi của Viên Phi Phi, Trương Bình gật đầu.

Viên Phi Phi: “Trông rất không giống chuỷ thủ.”

Trương Bình nhích người, rút tay ra.

Đao

“Đao?” Viên Phi Phi quay qua nhìn Trương Bình, “Triều đình không phải là không cho phép cất chứa đao sao.”

Tay Trương Bình hơi khựng lại, hắn không biết Viên Phi Phi thế mà lại biết đến luật này. Hắn do dự không biết nên giải thích như thế nào với Viên Phi Phi.

Viên Phi Phi trông thấy bộ dạng quẫn bách của Trương Bình thì phì cười, cười xong đẩy hắn một cái, nói: “Đừng mắc công nghĩ nữa, ta là sợ ông lo lắng nên mới không nói cho ông biết, kỳ thực trước đây cái Tám Chó dùng cũng là đao.”

Trương Bình nhìn Viên Phi Phi với vẻ mặt phức tạp, Viên Phi Phi nép vào một bên người của hắn, ôm lấy cánh tay của Trương Bình.

“Ông chủ, ông có cảm thấy ta nghe lời không.”

Trương Bình bị nàng bỗng dưng nép vào mình, toàn thân cứng đờ. Viên Phi Phi hoàn toàn không cảm nhận thấy được, đặt chiếc cằm nhọn của mình lên cánh tay của Trương Bình, nói: “Ông chủ, ông nói xem ta có nghe lời không, tại sao không nói gì hết.”

Trương Bình bụng thầm bảo tay ta đang bị ngươi đè, làm sao nói cho ngươi được. Hắn trừng mắt với Viên Phi Phi một cái —— kẻ ngốc cũng nhìn ra ngươi có nghe lời hay không nghe lời.

Viên Phi Phi: “Vậy thì coi như nghe lời nhé.”

Trương Bình: “……”

Viên Phi Phi cảm thấy mỹ mãn, nhấc thêm một cánh tay nữa ôm ngang người Trương Bình, đặt đầu lên trên lồng ngực rắn chắc của hắn, thì thầm: “Ông chủ, kể cho ta nghe chuyện xưa của ông đi.”

Trương Bình vốn còn đang rối rắm vì Viên Phi Phi dính trên người mình như một con đỉa, nghe xong lời của Viên Phi Phi nói, sự căng thẳng giảm ngay rồi từ từ thả lỏng.

Chuyện của ta ngày xưa rất buồn chán, chắc đối với ngươi sẽ chẳng có gì thú vị đâu.

Viên Phi Phi: “Làm sao ông biết được.”

Ngươi muốn biết cái gì.

Viên Phi Phi nghĩ ngợi, nói: “Ta nghe Khuất tiên sinh nói, tài nghệ rèn sắt của cụ thân sinh là bậc nhất, là thật sao.”

Trương Bình yên lặng một hồi, nhấc tay lên ——

Ý ngươi nói là cha của ta sao, kỹ nghệ rèn đúc của ông ấy đích xác là không ai bằng.

Viên Phi Phi: “Ông học từ cha ông sao?”

Trương Bình lắc đầu.

Ban đầu là ông cụ dẫn dắt ta nhập môn, nhưng sau này, phần lớn do ta tự mày mò.

Viên Phi Phi nhếch môi, “Xạo sự.”

Trương Bình: “……”

“Vì sao sau đó ông cụ không dạy ông nữa.”

Trương Bình ngó trần nhà, ngón trỏ của tay trái nhè nhẹ gõ gõ xuống giường.

Ông ấy chết rồi.

Căn phòng im lìm một hồi, sau đó mới nghe một tiếng “à” của Viên Phi Phi.

Trương Bình vỗ vỗ nàng.

Tự mình nằm qua một bên ngủ đi.

Viên Phi Phi không nhúc nhích, nói: “Vầy ngủ được rồi.”

Ngươi không sợ nóng.

“Không sợ.”

Trương Bình nhìn nàng một cái, trông thấy nét mặt không động tĩnh của Viên Phi Phi, bản thân cũng an ổn nằm cùng nàng.

Ánh nắng ban trưa ấm áp vô cùng, lần theo cửa sổ hắt vào căn phòng, Trương Bình nằm một lúc, ngáp mấy lần, mí mắt bắt đầu xụp xuống. Viên Phi Phi gối đầu trên lồng ngực của Trương Bình, hơi thở đều đều, nhưng vẫn chưa ngủ. Từ chỗ nàng nằm, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy chân của Trương Bình. Bàn chân trần của Trương Bình, những đốt xương to chắc chắn.

Hình như đã ngủ rồi……. Viên Phi Phi nằm thêm một chút nữa, rồi từ từ ngồi dậy.

Trương Bình quả nhiên đã ngủ. Viên Phi Phi nhìn một lúc, nàng cảm thấy dáng ngủ của Trương Bình đặc biệt ngoan hiền.

Nàng leo qua người Trương Bình, cầm ấm nước rón rén ra khỏi cửa, đi đến nhà bếp nấu nước. Nàng nhìn tàn lửa, lấy một gói giấy nho nhỏ từ trong áo ra, là thuốc mê mà nàng đã mua lại từ Tám Chó trước đó. Viên Phi Phi đứng lên, lấy một ít lá trà, đổ vào trong bình trà, sau đó ngáp một cái, đem thuốc cũng trút hết vào trong.

Viên Phi Phi làm loại chuyện này tim không đập nhanh mặt không đỏ, không có một chút cảm giác chột dạ nào. Nàng bỏ thuốc xong, đổ nước nóng vào trong bình, đậy nắp cẩn thật, sau đó tiếp tục đun nước.

Rượu và gái.

Viên Phi Phi vừa cân nhắc, vừa lẩm bẩm.

Không có rượu, còn gái thì…… kỳ thực còn có một cách nữa.

Trương Bình tỉnh lại trong tiếng nước tí tách, trời đã xế chiều, bầu trời nhuốm sắc vàng nhạt làm cho Trương Bình nhất thời ngẩn ngơ, mịt mờ không rõ là đang là ngày hay là đêm.

Đầu tiên hắn trông thấy bên cạnh mình trống không, trên giường vốn không có bóng dáng của Viên Phi Phi. Đang khi Trương Bình chuẩn bị đi tìm nàng, thì nghe thấy tiếng nước róc rách. Một khắc đó, Trương Bình tựa như đã biết được chuyện gì, hắn xoay đầu, liền trông thấy đứa trẻ mà hắn định đi tìm, ngay giữa phòng, đang vừa ngâm nga một khúc hát, vừa —— tắm.

Khi Viên Phi Phi còn nhỏ, Trương Bình thường hay tắm cho nàng, tuy nhiên đó là chuyện khi nàng còn tám tuổi, một năm sau đó, nàng bắt đầu tự mình tắm. Khi ấy, bất kể là Trương Bình hay là Viên Phi Phi, cả hai đều đầu óc thô sơ, đối với những sự việc kiểu cọ đều không có ý thức, nhưng mỗi lần đều dường như rất khéo, Viên Phi Phi mà tắm, Trương Bình nếu không bận rèn sắt thì là bận nấu cơm. Sau đó, dần dần, cả hai cùng có thói quen, khi nào Viên Phi Phi tắm, thì cho dù Trương Bình rảnh rỗi, cũng sẽ không vào phòng, mà sẽ ngồi ngoài sân uống trà rồi đợi.

Thời gian đã qua bốn năm, nay Trương Bình vừa xoay đầu lại, trông thấy Viên Phi Phi đang tắm ngay trước mặt mình, hắn không còn biết là đang nằm mơ hay là đang tỉnh.

Tóc của nàng đã dài ra nhiều, ngày thường vẫn cải trang thành thiếu niên, tóc búi cao, hắn nào biết tóc nàng đã dài đến vậy.

Viên Phi Phi ngồi trong bồn nước, sườn mặt đối diện với Trương Bình, nàng dường như vẫn chưa phát hiện ra Trương Bình đã tỉnh dậy, đang còn ngồi trong nước nghịch tóc của mình.

Trương Bình trông thấy từng giọt nước thuận theo vầng trán của Viên Phi Phi, chảy dọc xuống sống mũi, rồi kết lại thành một hạt châu nơi chóp mũi, cuối cùng rơi vào trong bồn. Chiếc cổ của Viên Phi Phi mảnh mai, mang vẻ thon thả và mềm mại mà chỉ thiếu nữ mới có. Bờ vai trắng muốt trong buổi hoàng hôn, như được bôi một tầng mỡ rất mỏng, tinh tế và trơn bóng.

Viên Phi Phi bỗng dưng nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong lúc Trương Bình tưởng là nàng sẽ xoay mặt qua bên hắn, nàng bỗng dưng nhích người, giữ hơi thở trong miệng, toàn thân lặn xuống nước.

Trong chớp mắt, mái tóc dài đen tuyền giống như những sợi tơ phức tạp rối bù trong tim, tràn lan trên mặt nước.

Trương Bình hơi hé miệng, nhìn mái tóc đang trôi nổi đung đưa. Hơi thở nặng nề của hắn càng tăng.

Không lâu sau, trên mặt nước nổi lên một loạt bong bóng, nắm tay của Trương Bình siết chặt, nhìn Viên Phi Phi chợt đứng lên từ trong nước, mái tóc dài dính sát vào thân hình.

“Ầm” một tiếng, Viên Phi Phi xoay đầu, trên giường đã không còn bóng người. Nàng nhìn cánh cửa sổ đã bị hất bung ra, bặm bặm miệng, ra khỏi bồn nước.

“Vầy có ổn hay không đây, rốt cuộc……” Nàng khoả thân đứng giữa phòng, một tay cầm khăn, lau khô mặt, sau đó tự quạt quạt cho mình mấy cái. “Trời này mà phải ngâm nước nóng, thật là không sống nổi.”

Nàng để chân trần, Trương Bình cũng y như vậy.

Hắn gần như vô cùng chật vật nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, lao ra ngoài sân, mắt tuỳ tiện liếc một cái, thấy cửa nhà bếp đang rộng mở, hắn liền không nghĩ gì đã nhào vào trong, trở tay đóng chặt cửa lại, sau đó dựa lưng vào cánh cửa thở hồng hộc.

Thân thể……

Thân thể của nàng, trong đầu của Trương Bình, Viên Phi Phi vẫn mãi là một đứa trẻ tám tuổi gầy trơ xương, thế mà giờ đây, chỉ mới có vài năm trôi qua, nàng đã……

Trương Bình rũ đầu.

Ở chung với nàng, ngày tháng qua thật mau.

Năm năm trôi qua, chỉ giống như một giấc mơ, chớp mắt một cái, mọi sự đều thay đổi.

Trương Bình bỗng dưng cảm thấy miệng lưỡi thật khô rát.

Trong ngực hắn phiền muộn vô bờ, nhíu chặt mày, vừa ngước mắt, liền trông thấy bên bếp lò là một ấm nước và một ly trà. Hắn sải bước ngay đến, mở ly trà ra, trông thấy bên trong là nước trà đã nguội. Đầu óc Trương Bình là một mảng hỗn loạn, không nghĩ ngợi gì, cầm ngay ly trà lên uống một hơi cạn sạch.

Ngay từ ngụm đầu tiên hắn uống vào, Trương Bình đã cảm thấy vị của nước trà có gì đó không đúng. Nhưng ngụm đó của hắn đã uống rất triệt để, cơ bản là trút thẳng toàn bộ ly trà vào bụng, đến lá trà cũng nuốt xuống mấy miếng.

Hắn uống xong, cũng không cảm thấy thần sắc bị kích động, liền nhấc ly trà đưa lên mắt chăm chú kiểm tra.

Hoa văn rất đẹp, chính là vào dịp tết năm ngoái mua về đây…….

Không lâu sau, Trương Bình bắt đầu cảm thấy đầu óc nặng chịch. Hắn ngồi xếp bằng bên đống củi, bỗng dưng ôm trán bật cười.

Trước khi hôn mê, ý nghĩ cuối cùng của hắn là ——

Nhóc con thối kia thực sự đã lớn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui