Người Ở Nơi Tịch Lặng

Ta nhận thua, ngươi muốn gì.

Trương Bình nói với Viên Phi Phi, vẻ mặt điềm đạm.

Viên Phi Phi ngồi xổm một bên, nhìn mặt Trương Bình chằm chằm một hồi, sau đó tươi cười nói: “Sảng khoái vậy sao?”

Trương Bình cười một tiếng.

Có chơi có chịu.

Viên Phi Phi: “Ông vào trong phòng nhìn qua rồi? Trông thấy thiếu cái gì?”

Trương Bình lắc đầu.

Chưa nhìn.

Viên Phi Phi: “Nhìn cũng chưa nhìn đã nhận thua?”

Trương Bình ngó Viên Phi Phi, qua một lúc, nhấc tay vỗ vỗ lên đầu của nàng.

Đừng có được lợi rồi còn khoe mẽ, đợi chốc nữa ta còn có lời muốn hỏi ngươi.

Viên Phi Phi cũng không tránh, hứng lấy bàn tay của Trương Bình, biết rồi còn cố giả vờ: “Hỏi ta cái gì thế.”

Trương Bình hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt tươi cười của Viên Phi Phi, không biết tại sao, chầm chậm xoay đầu đi chỗ khác, tiếp tục thừ người nhìn bóng cây cổ thụ trong sân nhà.

Viên Phi Phi nhích qua bên cạnh Trương Bình, ngồi xổm xuống cùng hắn, nói: “Ông chủ, uống trúng thứ đó có khó chịu không.”

Trương Bình lạnh lùng liếc nàng một cái.

Ngươi nói xem.

“Hê hê.” Viên Phi Phi cười lấy lòng, khuỷu tay huých huých Trương Bình, nói: “Chỗ nào khó chịu, ta đi pha trà cho ông nhé.”

Trương Bình quay phắt đầu lại, mặt đen như đít nồi.

Ta nào dám uống trà của ngươi nữa.

Viên Phi Phi cười rộ lên, chống vai Trương Bình đứng dậy, vừa chạy vào trong bếp, vừa cười ha ha nói: “Cho ta thêm một cơ hội, thêm một cơ hội, ha.”

Viên Phi Phi ở trong bếp pha trà, sau đó lấy thêm chút trái cây khô làm món ăn vặt, bày lên một chiếc đĩa nhỏ, bưng hết ra cửa. Trước cửa, Trương Bình vẫn ngồi một tư thế y chang như trước đó, chưa xê dịch bước nào. Viên Phi Phi bưng bình trà đặt ngay trước mặt Trương Bình, sau đó rót vào ly, hai tay cung kính dâng lên cho Trương Bình, chẳng qua vừa hé miệng đã bị lộ tẩy, giọng nói toàn cố nén cười, “Ông chủ, dùng trà không.”

Trương Bình bất đắc dĩ đón lấy ly trà uống hết. Hắn vừa ăn một đống màn thầu, đang còn khát nước, một ly trà này vào bụng vẫn không đủ. Viên Phi Phi trông thấy vậy, muốn rót thêm cho hắn, Trương Bình xua tay, trực tiếp cầm lấy bình trà, ngửa đầu rót vào miệng.

Viên Phi Phi ngồi bên nhìn ——động tác này của hắn Viên Phi Phi xem từ nhỏ đến lớn vẫn không thấy chán. Cách Trương Bình uống trà không thay đổi, hắn ngửa đầu rót trà, vòi bình giơ cách môi quãng một thước. Hắn rót rất tuỳ tiện, có mấy lần Viên Phi Phi cảm thấy chắc nước trà sẽ đổ ướt mặt hắn, chuẩn bị cười nhạo, thế nhưng trong năm năm qua, Viên Phi Phi chưa từng có cơ hội.

Hắn ngửa đầu uống trà, mỗi lần nuốt xuống, hầu kết chạy lên rồi chạy xuống một lần. Viên Phi Phi đang vừa vặn ngồi ngay trước mặt Trương Bình, nhìn chăm chú gân mạch của hắn co giãn theo từng động tác nuốt nước, trong lòng ngứa ngáy, thò ngón tay chọt ngay vào hầu kết đang lồi ra của hắn.

Trương Bình mải say sưa uống trà, mắt lim dim, chính là lúc hắn không có chút đề phòng, bị móng tay của Viên Phi Phi cứa cho ngay một phát, lông gà lông vịt dựng đứng hết cả lên, giật bắn mình, phun hết trà ra ——

Viên Phi Phi: “……”

Trương Bình: “……”

Viên Phi Phi lau lau mặt, tỉnh bơ nói: “Đun thêm một ấm?”

“……”

Trương Bình dùng tay áo chùi chùi khoé miệng, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ —— cho dù mình có không bị câm, nuôi một đứa trẻ như vầy, chắc cũng sẽ thường xuyên nói không nên lời.

Hắn đặt bình trà qua một bên, lắc lắc đầu, ra ý là Viên Phi Phi không cần đun thêm nước nữa. Viên Phi Phi “ồ” một tiếng, quay lại ngồi xổm bên cạnh Trương Bình.

Viên Phi Phi mặt bên trái còn dính một lá trà, Trương Bình nhìn thấy, cũng không làm gì.

Viên Phi Phi cười bảo: “Sao, không cho sờ? Ông chủ, ông là hoàng hoa khuê nữ sao.”

Trương Bình đỏ mặt, nhíu mày.

Không biết phép tắc!

Viên Phi Phi đương nhiên chả sợ hắn, bản thân ngồi bên cười hi hi ha ha. Trương Bình nhìn mảnh lá trà trên mặt nàng, thuận theo nếp cười khiến cho hai má phính tròn mà dính trên dính dưới. Cuối cùng hắn nhấc tay lên, chậm rì rì thò tới định phủi lá trà ấy đi.

Ngay lúc tay hắn chỉ còn cách mặt của Viên Phi Phi chưa đến một tấc, Viên Phi Phi phát hiện ra.

“Ối?”

Tay của Trương Bình cứng đờ. Vốn chẳng phải là chuyện gì đáng để chột dạ, nhưng hắn lại không dám nhúc nhích nữa.

Viên Phi Phi hoàn toàn không chú ý gì đến chuyện này, nàng thấy hắn đưa tay tới, sau đó lại bất động, tiện thể đặt ngay đầu mình gối lên bàn tay của hắn, nói: “Ông chủ làm gì vậy, muốn đánh ta à.” Mặt nàng mang nụ cười xấu xa, Trương Bình quá quen thuộc với nụ cười này, mỗi lần Viên Phi Phi mà cười như vậy nàng liền hoá thân thành một cái bánh mật (1), trông thì mềm mại hiền lành, thực tế là đao thương bất nhập, đánh không được chửi không xong, ai cũng không có cách gì đụng được tới nàng.

(1) Bánh mật (nian cao) là bánh làm bằng bột gạo nếp, thường được ăn vào dịp Tết Nguyên Đán và Tết Đoan Ngọ. Bánh này rất đặc.

Trương Bình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Phi Phi lên, cảm nhận được nàng đã đem toàn bộ trọng lượng đặt trên tay hắn, nhất thời không buông tay ra được. Hắn hơi động đậy tay, muốn làm cho Viên Phi Phi nhấc đầu lên, ai ngờ Viên Phi Phi càng ấn mặt xuống chặt hơn, vừa ấn vừa hừ hừ——

“Ông chủ, ta bỏ thuốc mê ông, có phải là ông đang tính đánh ta không hả.”

Trương Bình lắc đầu, nhưng Viên Phi Phi đang còn nghiêng mặt, nhìn không tới.

Nàng chép chép miệng, tiếp tục nói: “Ông chủ ông muốn đánh ta phải không, thật khổ thân ta.”

Trương Bình: “……”

Trương Bình nhấc tay kia, xua xua trước mặt Viên Phi Phi, Viên Phi Phi nói: “Không đánh ta?”

“Ừ.”

Miệng của Trương Bình cả đời này chỉ có thể nói được một chữ đó, Viên Phi Phi nghe xong, hài lòng bảo: “Không đánh thì tốt.”

Trương Bình tưởng Viên Phi Phi sẽ nhấc đầu ra, kết quả nàng cảm khái xong vẫn bất động y như cũ. Trương Bình biết nàng kiểu này là đang ăn vạ, đành phải giữ tay vậy ngồi chờ.

“Ông chủ, “ gối đầu một hồi, Viên Phi Phi lên tiếng: “Ta đang gối lên tảng đá sao.”

Trương Bình: “……”

Viên Phi Phi: “Nãy giờ lâu như vậy, ông làm gì chẳng nhúc nhích tí nào.”

Trương Bình lười để ý đến nàng, ngồi yên bất động.

Viên Phi Phi: “Ông chủ tay của ông thật vững……”

Trương Bình biếng nhác “Ừ” một tiếng.

Viên Phi Phi nói tiếp: “Từng giết người chưa.”

Tay của Trương Bình run lên một cái thấy rõ. Viên Phi Phi ngước đầu, Trương Bình nhìn nàng trầm ngâm, ý trong ánh mắt khó đoán. Viên Phi Phi dáng vẻ ngây thơ, cười bảo: “Ông chủ, không phải là ông nhận thua rồi sao, ta muốn đưa ra yêu cầu rồi.”

Trương Bình môi mím chặt, hai đường pháp lệnh văn hằn sâu (2). Hắn dường như đã biết yêu cầu của Viên Phi Phi là gì.

(2)Pháp lệnh văn

Viên Phi Phi cũng không nhìn hắn, ngồi dưới đất, ngước đầu nhìn bầu trời ảm đạm, lầm bầm: “Nói điều kiện xong thì đừng có nổi giận đấy nhé.”

Rất lâu sau, Viên Phi Phi nghe Trương Bình thở dài một hơi, khoé mép nàng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Giết rồi.

Viên Phi Phi không hề ngạc nhiên chút nào, nói: “Là khi ông còn làm hộ viện(3) cho người ta dạo trước?”

(3) Canh gác viện/phủ, bảo đảm an toàn cho người trong viện/phủ.

Khoé miệng của Trương Bình hơi nhếch, như cười như không.

Ngươi biết những chuyện này từ đâu ra vậy.

Viên Phi Phi nhướng nhướng mày, “Tuỳ tiện hỏi thôi.”

Trương Bình khẽ cười một tiếng, Viên Phi Phi lại nói: “Ông chủ, võ công của ông khá không.”

Trương Bình gật đầu.

Khá

Viên Phi Phi xì một tiếng rõ dài, bảo: “Vậy mà cũng dám nói.”

Trương Bình nhích ra sau, cũng ngồi hẳn xuống đất, hắn quay qua nhìn Viên Phi Phi, đôi mắt thường ngày vẫn ôn hoà bình lặng, dưới ánh trăng trông có một chút tuỳ tiện buông thả. Viên Phi Phi nhìn đến ngẩn ngơ, miệng vẫn không tha cho hắn. “Trông thấy ta còn nhỏ tuổi dễ bị lừa có phải không?”

Trương Bình mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Viên Phi Phi: “Ta nói tên một người, ông xem coi có đánh thắng được không nhé.”

Trương Bình gật đầu. Được, nói đi.

“Kim Khoát.”

Viên Phi Phi nói xong cái tên này, thấy rõ ràng hơi thở của Trương Bình ngưng trệ trong giây lát. Gió mát đêm hè vi vu, đầu Trương Bình ngẩng lên rồi lại cúi xuống. Một chốc sau, hắn cười khổ một tiếng, nhấc tay ——

Không ngờ đến cả chuyện Kim sư phụ ngươi cũng biết.

“Không thể biết?”

Cũng hết cách.

Viên Phi Phi “Ồ” một tiếng, lượm một hòn đá bên người cầm lên nghịch.

Ngươi chọn thật là chuẩn.

Viên Phi Phi: “Ý là sao.”

Cả một thành Kỳ Thuỷ này võ phu hằng hà đa số, ngươi lại chọn trúng ngay một người duy nhất

Viên Phi Phi: “Người duy nhất ông đánh không lại?”

Trương Bình gật đầu.

“Ha, sao thế này.” Viên Phi Phi hai tay chống sau người, giọng điệu khinh khỉnh: “Vừa chọn một tên thì đã kêu chuẩn, ông chủ, ông hết thuốc chữa rồi.”

Trương Bình hít sâu một hơi, tự khuyên nhủ bản thân phải nhẫn nhịn. Hắn kéo Viên Phi Phi đến trước mặt mình.

Viên Phi Phi: “Lại thẹn quá hoá giận à.”

Trương Bình nhấn đầu nàng xuống, nhấc tay ——

Kim Khoát là đại võ sư, sư phụ của Khuất phủ, tự thuở thiếu thời đã thành danh, hắn từng đảm nhiệm chức vụ hướng dẫn võ thuật trong cung, sau đó Khuất gia bỏ ra một số tiền rất lớn, mướn hắn từ trong cung đem về. Hắn đến thành Kỳ Thuỷ đã hơn mười mấy năm rồi, đại nghiệp của Khuất gia rộng lớn, nhúng tay trong những chuyện mờ ám cũng không ít, thế nhưng chưa từng có ai dám gây cản trở cho bọn họ, chính là vì có Kim Khoát.

Trương Bình bình tĩnh ra hiệu, Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Kim Khoát này, bao lớn rồi.”

Trương Bình ngưng một chút, nhẩm tính.

Bây giờ hắn đã sắp vào lục tuần rồi.

Viên Phi Phi: “Ồ, một ông già sáu mươi tuổi mà ông cũng đánh không lại.”

Trương Bình ngước mắt nhìn Viên Phi Phi, vươn tay véo má nàng một cái.

Ranh con không biết trời cao đất rộng.

Viên Phi Phi: “Ông biết à?”

Không dám đấu võ mồm. Trương Bình lại véo véo nàng thêm một cái.

Viên Phi Phi không nói nữa, tự mình ngồi xổm một bên. Trương Bình nhìn nàng, cảm thấy nàng có chút tiu nghỉu, liền vỗ vỗ vai nàng.

Viên Phi Phi ngẩng đầu, trông thấy Trương Bình đang mỉm cười nhìn nàng.

Trừ hắn ra, trong thành Kỳ Thuỷ này, võ công của ông chủ nhà ngươi là ngon nhất.

Viên Phi Phi cũng cười toe toét, nói mát một câu: “Chỉ mới có một ly trà của ta mà ông đã gục, ông còn dám nói.”

Đó là bởi vì ——

Trương Bình hiếm hoi lắm mới cùng Viên Phi Phi tranh luận, nhưng tay vừa nhấc lên ra hiệu giữa chừng, bỗng ngừng ngay lại. Hắn nhớ đến chuyện trước đó, cảnh tượng Viên Phi Phi khoả thân đứng trong bồn tắm, chỉ cảm thấy đêm hè oi bức nực nội không sao tả xiết, nói ra sẽ kỳ cục chết đi được.

“Là bởi vì cái gì hả.” Viên Phi Phi liếc hắn một cái, tựa như đang tìm kiếm manh mối từ gương mặt thâm trầm ấy. Trương Bình cảm giác được ánh mắt của Viên Phi Phi, đem mặt quay đi chỗ khác.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, trong mắt của Viên Phi Phi lại biến thành một dấu hiệu báo động. Nàng đưa tay bắt lấy cẳng tay vững chắc của Trương Bình.

“Ông chủ, bởi vì cái gì……”

Nàng nhận thấy người của Trương Bình vừa cứng đờ vừa nóng rực.

“Trương Bình.”

Có lẽ do Viên Phi Phi vẫn coi bản thân như một thiếu niên, giọng nói của nàng so với những cô nương đồng trang lứa càng nghe trong sáng hơn. Giờ đây cũng một giọng nói đó, trong mảnh sân chỉ có hai bọn họ, kêu lên một cái tên của một người. Trương Bình cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, hắn cắn chặt răng, quay phắt đầu lại.

Trong chớp mắt đó, Viên Phi Phi cũng khựng lại. Thân ảnh của Trương Bình in trên nền của bóng đêm thành một đường viền khôi ngô, vừa mạnh mẽ lại vừa rối rắm.

“Ông——“

“Cộc cộc cộc ——“

Ngay lúc Viên Phi Phi đang định nói gì đó, cổng ngoài sân vang lên tiếng gõ. Trương Bình và Viên Phi Phi đều cùng nhìn nhau sửng sốt.

Căn nhà này thường ngày rất ít người ghé đến, hiện giờ cũng đã muộn rồi, là ai?

Viên Phi Phi vừa tính nhấc mình, Trương Bình đã đi trước nàng một bước, đứng dậy.

Hắn chậm rãi đến bên cổng, Viên Phi Phi cũng không lên tiếng hỏi han, mặc hắn mở.

Dưới ánh trăng, dáng cao lớn của một thiếu niên toàn thân áo trắng đứng yên lặng bên ngoài. Nhìn thấy cổng đã mở, hắn ngẩng đầu, mỉm cười với Trương Bình, ôn nhuận như ngọc.

“Bình thúc, xin chào.”

Trương Bình nhìn Bùi Vân, đôi môi mím chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui