Người Ở Nơi Tịch Lặng

Bịnh của Viên Phi Phi rất nhanh đã khỏi.

Đến lượt Trương Bình bịnh.

Đó là một chuyện kinh thiên động địa. Bởi vì Viên Phi Phi sống chung với Trương Bình bao nhiêu lâu nay, còn chưa từng thấy qua hắn ốm đau, vì thế cho nên lúc mới bắt đầu nàng hoàn toàn không nhận ra là Trương Bình đã bị bịnh.

Bản thân Trương Bình cũng không chú ý lắm.

Dường như trong gần bốn mươi năm qua, hắn chưa từng bị chuyện đau ốm quấy rầy. Viên Phi Phi ngã bịnh, Trương Bình không ngủ không nghỉ canh chừng bên giường nàng ba ngày. Thật ra đến ngày thứ hai, thân thể của hắn đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, nhưng khi ấy Viên Phi Phi vẫn đang bị cảm, hắn lo hầu hạ nàng, thay quần áo sắc thuốc nấu cơm vân vân đều làm đầy đủ, cho dù Viên Phi Phi nằm ngủ thì hắn cũng như một sợi dây đàn kéo căng, vốn không rảnh rỗi để lo nghĩ gì thêm.

Vài ngày sau, Viên Phi Phi bừng bừng sức sống đem bịnh đá văng, Trương Bình thở phào nhẹ nhõm, bịnh tình của bản thân chỉ chờ thế đột phát thêm nghiêm trọng.

Nhưng hắn vẫn không lo lắng.

Lúc đó Viên Phi Phi cũng hỏi qua hắn một lần.

“Ông chủ, sắc mặt của ông trông hơi có vẻ không được tốt cho lắm, ăn chưa no sao?”

Trương Bình lắc đầu.

Thế là Viên Phi Phi cũng không hỏi thêm nữa.

Một chút ốm đau này, vốn đối với thể trạng của Trương Bình chẳng nhằm nhò gì. Nhưng khổ nỗi hắn vì chuyện Viên Phi Phi quay về mà tâm tình rối loạn, cũng không biết sao cứ thế mà nhiễm bịnh, rồi trong trạng thái hai người điềm nhiên để mặc, dần dần trở nên nặng hơn.

Cuối cùng có một ngày, đang lúc ngồi ăn cơm, Trương Bình hắt hơi một cái bay cơm vào mặt Viên Phi Phi. Hắn luống cuống muốn lau đi cho nàng, Viên Phi Phi tay bưng bát cơm, nhìn Trương Bình, hỏi một câu: “Ông chủ, có phải ông bịnh rồi không.”

Nàng hỏi xong, cả hai người ngây ra.

Viên Phi Phi đặt bát cơm xuống bàn, thò tay tới, Trương Bình lùi ra sau nửa bước theo phản xạ, vẫn bị Viên Phi Phi áp được một tay lên trán.

“Nóng đến vậy sao?” Viên Phi Phi kinh ngạc nhìn Trương Bình, “Quả thực bịnh rồi.”

Trương Bình bị nàng nói vậy thì có phản ứng, đứng chết trân ngay tại chỗ.

Viên Phi Phi đến bên Trương Bình, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.

“Ông chủ, thân thể ông khó chịu sao.”

Trương Bình há miệng, lại hắt xì thêm một cái. Hắn vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Viên Phi Phi kéo hắn đến bên giường, nói: “Ngồi xuống.”

Trương Bình ngồi xuống giường.

Viên Phi Phi nghĩ ngợi một hồi. Kiến thức về các chứng bịnh của nàng trống rỗng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng nhìn Trương Bình, nói: “Ông chủ, mấy bữa trước ông sắc cho ta cái thứ kia, có còn thừa không.”

Trương Bình đầu óc mơ hồ, hắn ngồi trên giường, ngẩng đầu ngó Viên Phi Phi, lắc lắc đầu, xong lại gật gật đầu.

“?” Viên Phi Phi nói: “Đó là thừa hay là không thừa?”

Trương Bình cuối cùng gật đầu xác nhận.

Viên Phi Phi nói: “Ông nghỉ ngơi một chút trước đi, ta đi sắc thuốc.”

Trương Bình xua tay.

Để ta đi.

Ra hiệu xong hắn liền đứng dậy, Viên Phi Phi ấn hắn xuống giường lại.

“Nằm xuống.”

Trương Bình nhìn Viên Phi Phi ra khỏi phòng, ngó chăm chăm cánh cửa phòng đã bị mở một hồi, không biết nhớ đến cái gì, tự mình cúi đầu khẽ cười một tiếng. Hắn cũng nghe lời Viên Phi Phi, nằm xuống giường. Một cái nằm này, Trương Bình bỗng cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, lưng đau nhức muốn chết. Hắn nghiêng người, dùng tay tự đấm đấm lưng.

Lúc Viên Phi Phi quay vào lại, Trương Bình đã ngủ.

Viên Phi Phi đặt thuốc qua một bên, bản thân chống tay vào mép giường cúi người nhìn hắn.

Trương Bình xác thực đã già hẳn đi, nếp nhăn giữa hai đầu mày và khoé miệng đã hằn sâu hơn, dưới cằm có một chút râu mọc lún phún. Viên Phi Phi vươn một ngón tay, nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt hắn.

Trương Bình mở mắt, Viên Phi Phi cười, khẽ nói: “Có muốn uống thuốc hay không.”

Nói rồi nàng quay qua bưng thuốc ở trên bàn lên, Trương Bình liếc mắt nhìn một cái liền trầm mặc.

“…….”

Viên Phi Phi nói: “Ông đừng nhìn nó như vậy mà chê, uống cũng không tệ đâu.” Nàng lấy ngón tay chấm chấm vô nước thuốc đen sì, lại bảo: “Mấy hôm trước lúc ta uống, thấy nhạt nhẽo vô vị, lần này ta đặc biệt bỏ muối vào cho ông, ông nếm thử xem.”

Trương Bình: “……”

Hắn đón lấy chén thuốc, cúi đầu nhìn hồi lâu, sau đó ngửa cổ trút hết vào miệng.

Mùi vị không cách nào hình dung được.

Viên Phi Phi nói: “Muốn nữa không.”

Trương Bình lắc đầu.

Viên Phi Phi đỡ vai hắn, nhét hắn lại vào trong giường. “Vậy nghỉ ngơi nhé.”

Trương Bình nằm xuống giường, đầu vẫn choáng váng nặng nề như cũ, nhưng cơn buồn ngủ lúc này đã tiêu tán khá nhiều.

Viên Phi Phi để đèn, nằm xuống bên cạnh Trương Bình.

Màn đêm dần buông.

Ánh đèn leo lét kia vẫn toả như xưa cũ, căn phòng nhỏ, một vùng sáng mong manh, trông vừa yếu ớt vừa đầm ấm.

Trương Bình trở người, Viên Phi Phi quay đầu qua trông thấy tấm lưng của hắn, sau đó chầm chậm nhích lại gần.

Bàn tay của nàng dán nhẹ lên tấm lưng dày rộng của Trương Bình, cảm giác được thân người dưới tay nàng hơi chấn động.

“Ta còn đang tính hỏi xem ông ngủ hay chưa, xem ra là chưa……” Viên Phi Phi đem mặt mình cũng chậm rãi áp lên lưng của Trương Bình. Trên người hắn vẫn mang mùi hương vô cùng quen thuộc, ấm áp, vững chãi.

“Ông chủ…….” Viên Phi Phi đỡ lấy bả vai của Trương Bình, thì thầm: “Ông ngủ như vầy sẽ rất không thoải mái, ta giúp ông bỏ áo ra……”

Trương Bình rụt cổ, vừa định ngăn bàn tay của Viên Phi Phi lại, ngọn đèn trên bàn đã cháy cạn dầu, bỗng nhiên phụt tắt.

Căn phòng tối đen trong chớp mắt.

Trương Bình đã giơ tay lên được nửa chừng, cũng không biết sao, ngừng lại giữa không trung.

Trong bóng tối, một bàn tay mảnh mai nắm lấy bàn tay của Trương Bình.

Viên Phi Phi khẽ nói bên tai hắn: “Ông cứ giang tay ra như vậy là được, ta giúp ông cởi……”

Trương Bình không kịp thu tay lại, cổ áo đã bị Viên Phi Phi lột xuống, nguyên một bả vai lộ ra ngoài. Viên Phi Phi cảm nhận được thân thể của Trương Bình đang hâm hấp phả ra hơi nóng, không nhịn được ấn môi mình lên.

Trương Bình không dám động đậy.

Viên Phi Phi chậm rãi cởi áo của Trương Bình ra, mặt của Trương Bình đang ngoảnh đi, nàng không trông thấy thần tình của hắn.

Viên Phi Phi ôm lấy Trương Bình từ phía sau.

Nàng bỗng cảm thấy vô cùng yên ổn.

Tấm lưng của Trương Bình vẫn dày rộng như xưa, nhấp nhô không phẳng như cũ.

Viên Phi Phi ngẫm nghĩ, cảm giác yên ổn này của nàng, có lẽ bởi vì từ khi nàng còn bé, đã bắt đầu khát khao có được ngày này. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên lần đầu tiên trông thấy Trương Bình luyện sắt, hắn mình trần, giơ cao cây búa.

Nàng đứng phía sau lưng hắn, nhìn tấm lưng hắn lên xuống theo từng nhát búa, lắng nghe âm thanh chan chát chói tai của kim loại, bị nung trong làn hơi nóng hừng hực của lửa lò……. Trừ thán phục và khát cầu, nàng không còn ý nghĩ nào khác.

Trương Bình chợt cảm thấy lưng hắn có một vật gì mềm mại ẩm ướt đang trườn quanh, sau khi hắn khựng lại một giây, không khỏi bắt đầu run lên.

Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại kia dán trên lưng hắn, từng chút từng chút một di chuyển, Trương Bình lưng ưỡn thành một đường cong, hàm răng cắn chặt. Hắn muốn quay đầu, hắn muốn nói với nàng đừng làm như vậy, người hắn đang dơ.

Nhưng hắn không sao nhúc nhích được.

“Ta yêu thích tấm lưng này của ông……” Viên Phi Phi dùng răng cắn nhẹ một cái, thì thầm: “Ấm nóng, trơn loáng…….giống như của loài động vật.”

Trương Bình không hiểu những gì nàng đang nói, hắn chỉ nghi ngờ vì sao giọng nói của nàng bình ổn như không có gì, mà hắn thì giống như chỉ cần hé răng, sẽ gầm lên thành tiếng.

Viên Phi Phi liếm láp từng tấc từng tấc một, tựa như đang nếm một món bánh thơm ngon nhất. Nàng say đắm đem bản thân mình hoà tan vào với người đàn ông ở trước mặt, cho đến khi mỗi tấc da thịt trên lưng hắn đều mang theo hương vị của nàng.

Bàn tay của Viên Phi Phi dần dần tiến về phía trước, đặt trên vùng bụng săn chắc của Trương Bình. Không biết sao, nàng chợt phì cười một tiếng.

“Ông chủ, ông căng thẳng như thế này làm cái gì……”

Trương Bình vốn đang ốm đau, đầu óc choáng váng mơ hồ, lại còn bị Viên Phi Phi giày vò kiểu này, khuôn mặt tội nghiệp của hắn ngũ sắc giao hoà, trông không ra bộ dạng gì nữa.

Đầu của Viên Phi Phi gối trên cánh tay của Trương Bình, bàn tay nhích xuống dưới từng chút từng chút một.

Hai đùi của Trương Bình gắt gao khép chặt, giống như đang cố gắng né tránh điều gì đó. Viên Phi Phi không cho hắn cơ hội, bàn tay nhè nhẹ phủ lên.

Trương Bình cuối cùng phát ra một tiếng nghẹn ngào, vùng vẫy toan đứng dậy.

Viên Phi Phi ôm chặt lấy hắn.

“Không sao, ông chủ, không sao…….”

Nàng nhìn dáng vẻ chật vật của Trương Bình, bỗng nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.

Trương Bình sống đã gần hết bốn mươi năm, những gì thuộc về ái tình vẫn là một trang giấy trắng. Bảy năm trước, Trương Bình ba mươi mốt tuổi, dưới sự gài bẫy và lừa gạt của Viên Phi Phi, mới nếm được chút men tình. Nhưng cái đêm hôm đó, đối với hắn mà nói, chỉ có đau khổ cùng hối tiếc.

Bảy năm tiếp theo, trong lòng hắn chỉ tưởng nhớ một người, từng năm từng tháng, một người một mèo một khoảng sân, khó lòng nảy sinh hứng thú.

Đôi khi trong mộng gặp lại cố nhân, không cầm được lòng, trằn trọc trở trăn, để đến sáng ngày hôm sau, trông thấy vết tích trên chăn chiếu, rồi quay nhìn căn nhà trống hoác không người, lòng lại không khỏi tràn ngập cô liêu.

Dần dần lâu ngày, đáy lòng hắn bắt đầu kháng cự.

Kháng cự tình cảm, kháng cự tình dục.

Nhưng bàn tay của Viên Phi Phi mơn man dịu dàng như thế, hương của nàng lan toả bốn phương, tràn vào tâm hồn của hắn, nàng đã không còn là một đứa trẻ, nàng đã khác xưa rất nhiều.

Khác xưa hoàn toàn.

Viên Phi Phi không dằn vặt hắn, mà từng chút từng chút một giúp hắn đạt được khoái cảm.

Trương Bình ban đầu nhẫn nhịn giữ im lặng không phát ra âm thanh, dần dần xuôi theo động tác của Viên Phi Phi mà dồn dập thở, hắn ghì chặt lấy mép giường, hổn hển từng hơi từng hơi.

Vào giây phút cuối cùng, hắn gần như bị bao trùm trong khoái cảm, sự mâu thuẫn và cảm giác mà hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, khiến cho hắn không nhịn được phát ra những tiếng gầm rống kéo dài.

Âm thanh nghe rất đỗi khàn ráp, nhưng Viên Phi Phi lại khúc khích bật cười.

Trương Bình bỗng nhiên xoay mình, ôm chặt lấy Viên Phi Phi.

Hắn không hôn nàng, cũng không vuốt ve, mà chỉ là một cái ôm rất chặt.

Người Trương Bình vẫn còn run nhè nhẹ, hé răng bên tai nàng, dùng những âm điệu quái dị của hắn, đang nỉ non điều gì đó.

Viên Phi Phi ôm thân hình ướt đẫm mồ hôi của hắn, dịu dàng bảo: “Hiểu mà, ta hiểu mà. Ông từ từ nói…….”

Họ ôm nhau như thế, thật lâu thật lâu.

Viên Phi Phi nói với Trương Bình: “Ông chủ, hôm qua ta đã đi gặp Bùi Vân.”

Trương Bình hơi sựng người.

Viên Phi Phi nói: “Ta đem hôn sự huỷ rồi.”

Nàng không hỏi hắn ta, có đợi hay không, hắn ta cũng không nói cho nàng biết.

Cuộc gặp gỡ giữa Viên Phi Phi và Bùi Vân, vẫn là trong gian phòng nọ. Bùi Vân pha cho Viên Phi Phi một ấm trà, Viên Phi Phi hỏi hắn ta, trông thấy nàng có ngạc nhiên không. Bùi Vân cười bảo, không ngạc nhiên.

“Vì sao.”

“Bởi vì nửa tháng trước, ta đã biết nàng quay về.”

Viên Phi Phi nhìn hắn ta, Bùi Vân đã trưởng thành, nhưng trong mắt của Viên Phi Phi, hắn ta vẫn là đứa trẻ chỉ vì bị chọi một nắm đất mà oà khóc của ngày xưa, y như một cái bánh bao trắng nhách.

Có lẽ lúc nghe được tin Viên Phi Phi đã quay về, hắn ta cũng mừng như điên. Có lẽ hắn ta từng mong đợi, nàng có thể đến tìm hắn ta.

Nhưng thời gian nửa tháng, đã nói lên hết thảy.

Mười mấy năm kinh thương, Bùi Vân đã tôi luyện được sắc mặt hỷ nộ ái ố không hiện, Viên Phi Phi ngồi một lúc, nói với hắn ta: “Ta đi đây.”

Bùi Vân ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Nếu như lúc ban đầu……”

Viên Phi Phi dừng bước, “Lúc ban đầu cái gì.”

Bùi Vân nhìn đôi mắt hẹp dài ấy, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

Vô duyên đến cuối sẽ vẫn là vô duyên. Nếu như lúc ban đầu, nàng đến ngôi miếu đó trước, gặp được hắn ta trước, có phải kết quả sẽ khác đi. Thế nhưng trong cuộc đời của Viên Phi Phi, không có cái “nếu như” này.

Đến sớm được trước một bước, cũng là do ý trời.

Năm tháng tựa như đảo ngược.

Viên Phi Phi mỉm cười nhìn ánh trăng chiếu qua khung cửa, lại ngắm nhìn người đàn ông trong vòng tay nàng.

Năm xưa, sự lương thiện của Trương Bình đã bao dung trọn vẹn sinh mệnh của nàng. Mà giờ đây, đến lượt nàng, về sưởi ấm quãng đời còn lại của hắn.

Hắn tuy miệng không nói được, nhưng trong cuộc đời của nàng, hắn chưa từng trầm lặng.

Họ cả đời không thành hôn, Trương Bình vô luận thế nào cũng không đồng ý. Vẫn như cũ, hắn cảm thấy đây là một điều vi phạm lẽ thường. Viên Phi Phi cũng không ép buộc hắn.

Chỉ trong lúc đêm khuya người lặng, Trương Bình mới từ từ buông thả chính mình, cùng nàng triền miên chăn gối.

Hàng xóm láng giềng, không ai hay biết quan hệ của họ. Mọi người chỉ biết, ở trong một ngõ hẻm nơi thành Nam, có một người thợ rèn bị câm. Hắn không thường ra khỏi cửa, cũng rất ít kết giao với người khác, nhưng tay nghề rèn sắt của hắn giỏi nhất toàn thành.

Thanh Minh mưa phùn, hạ nồng đông rét, giữa giờ nghỉ ngơi buổi trưa khi dân cư xung quanh ngây người, thường sẽ nghe thấy từ trong ngõ đều đều vẳng ra tiếng mài sắt.

Âm thanh ấy đã quá quen thuộc, mười mấy năm như một ngày, dung nhập vào cuộc sống của tất cả bọn họ.

Bọn họ còn biết, trong nhà của người thợ rèn câm này, có một nha hoàn. Nha hoàn kia mặt mũi vô cùng xinh đẹp, đẹp đến độ khiến cho mọi người khó lòng mà tin nàng ấy chỉ là một kẻ đầy tớ.

Trà dư tửu hậu, có người đoán già đoán non, sau đó thời gian lâu dần, cũng không ai bàn tán nữa.

Vài căn nhà trong ngõ đã thay chủ, có một ngày, ông lão trên phố bỗng dưng cảm thấy, dường như đã rất lâu rồi không nghe tiếng luyện sắt xưa. Ông lão bước vào trong con hẻm, đi đến căn nhà ở chốn tận cùng, ngạc nhiên phát hiện ra cổng nhà không hề khoá.

Ông lão đẩy cánh cổng ra, bên trong lặng im phăng phắc, không một bóng người.

Sân nhà mang một mùi hơi cũ kỹ, chủ nhân giống như đã rời đi từ rất lâu. Ông lão cảm thấy bản thân có chút thấm mệt, vừa vặn bên một gốc cây cổ thụ trong sân có đặt hai tảng đá rất lạ kỳ, hình dạng như hai chiếc sạp. Trước giờ ông lão chưa từng thấy qua thứ gì giống vậy, liền đi đến bên, ngồi xuống một trong hai chiếc sạp đá đó để nghỉ.

Khi ấy vừa mới vào thu, trời vẫn oi nồng như cũ, ông lão ngồi một lúc thì bắt đầu hơi buồn ngủ, mí mắt từ từ díp vào nhau.

Trong lúc thiu thiu chập chờn, ông lão trông thấy một chiếc lá trên cây bị gió lùa lay động, chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay trong không trung, chao qua chao lại, sau cùng rớt trên sạp đá bên mình.

Ông lão nghĩ bụng, những người trong nhà đã đi đâu cả rồi.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, ông lão thiếp đi.

Gió thổi qua, tán lá trên cây lao xao rì rào, giống như đang cười, cũng giống như đang trả lời cho ông lão trong giấc mộng.

——— ———— Hết cuốn kết “Quay Về Ngắm Xuân Thu” ——— ———

Toàn Văn Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui