Người Ơi Xin Đừng Rung Động!


Thời gian từng phút trôi qua vài tích tắc, thoáng cái cảnh trời đã bao phủ bởi sắc tối ảm đạm.
Đèn đường lần lượt đã thắp theo từng hàng dài trên đường, khu phố lúc này cũng đã bừng sáng bởi ánh đèn loe loét của mọi toà nhà cao tầng.


Dưới cổng trường, một đôi nam nữ vẫn đi bộ dọc theo đường lề, tâm trạng hai người lúc này rất vui vẻ tựa như những cặp đôi đang yêu nhau, đang tâm sự với nhau một điều gì đó.
Nét mặt tươi tắn không ngừng hiển diện rõ nét trên từng gương mặt.


“Lâm Phi Đào, giờ cũng đã tối rồi, anh đưa em về kia túc xá sinh viên.”

Quân Dạ Minh dừng lại bước chân, tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Phi Đào mà nói.


Theo bản năng, Lâm Phi Đào có chút không quen với tính cách gần gũi của nam sinh viên này.
Tâm trạng cô nghĩ tại sao nay học trưởng lại khác lạ so với ngày thường như vậy chứ? Trước đây anh cũng quan tâm đến cô nhưng đâu có đến nỗi gần gũi thân thiết như vậy!

Tính tình hiện tại cứ như là một cậu nam sinh đang quan tâm đến chi li từng tí một cho người yêu của mình vậy!

“Hôm nay...
học trưởng có chút khác lạ...”

Cô đưa ánh mắt bối rối nhìn lên khuôn mặt điển trai của Quân Dạ Minh dưới ngọn đèn vàng bên ven đường mà nội tâm cô không ngừng phân tâm.


Người đàn ông này sao lại khiến cho cô cảm thấy chút e dè?

Và rồi cô cảm thấy tại sao tâm trạng lại cảm thấy bất an đến như vậy? Cô rùng mình đưa ánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh.


“Sao...
sao mình lại cảm giác có ai đó đang nhìn lấy mình chằm chằm vậy?”

Nhìn thấy người con gái trước mặt mình tâm tình không được tốt, Quân Minh Dạ khẽ nâng cằm cô lên.



“Lâm Phi Đào, em đang nghĩ gì vậy?”

Cô hoàn hồn lại, gương mặt xấu xí của mình đã nóng ran dưới lớp phấn mịn.
Cô gỡ tay mình ra khỏi bàn tay to khoẻ kia, giọng nói có chút ngượng ngùng.


“Không cần đâu học trưởng! Như vậy là phiền anh rồi!”

Quân Dạ Minh có chút hụt hẫng khi thấy người con gái mình yêu thầm lại từ chối lời đề nghị của mình.
Anh thật sự rất muốn ôm tấm thân nhỏ bé vào lòng mình thêm lần nữa nhưng chợt nhận ra vẻ mặt né tránh của cô, anh có chút nhẫn lại.


“Em về một mình liệu có an toàn không?”

Anh lo lắng hỏi cô.


“Không sao đâu, cùng lắm chút nữa Phi Phi sẽ tới đây!”

“Sao em có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ đến đây cùng em?”

“À, bạn bè với nhau sao lại không hiểu nhau cơ chứ!”

“Ý em là...”

“Hì, vào giờ này không thấy em về tự khắc cậu ấy sẽ gọi điện dò xét em!”

“Em thật sự....”

Reng reng reng!

Vừa nhắc tới tào tháo, tào tháo đến luôn!

Quân Dạ Minh định nói bỗng điện thoại trong tay Lâm Phi Đào reo lên, thì ra là Vy Tố Phi gọi!

Cô nhanh chóng nhấc máy.


“Phi Phi!”

Đầu bên kia truyền đến một lời nói giận dữ.


[ Đào Đào, bao giờ cậu mới lết cái thân về đây? ]

“Sorry, mình đang về!”

[ Về ngay! Não nương đợi ngươi trở về mà bụng réo từ hồi nãy đến giờ rồi! ]

“Biết rồi, cậu dùng bữa trước đi cho đỡ đói!”

[ Nuốt không có trôi! ]

Nói xong Vy Tố Phi cúp máy đột ngột khiến cho Lâm Phi Đào không kịp đáp lại.


Cô thờ phào nhẹ nhõm, bỗng từ phía sau cô từ đâu đó một bàn tay xuất hiện đặt lên bả vai cô khiến cho cô đứng hình.



“Lâm Phi Đào, Vy Tố Phi gọi cho em sao?”

Thì ra là Quân Dạ Minh! Vậy mà anh ta vẫn đứng đó nghe cuộc nói chuyện giữa cô và Vy Tố Phi.


Cô quay người lại có chút ngượng ngùng.


“Học trưởng, anh vẫn chưa về sao?”

Quân Dạ Minh nhìn cô mà lắc đầu.


“Anh muốn đưa em về kí túc xá!”

Lâm Phi Đào vồi vàng lùi lại phía sau hai bước, hai tay cô xua xua trước mặt.


“Không cần phải cầu kì như vậy đâu, em tự về được! Anh không phải phiền như vậy!”

Quân Dạ Minh miễn cưỡng nghe theo lời của cô.
Và rồi trong đầu anh lại có suy nghĩ lạ lẫm.


“Lâm Phi Đào!”

Lời nói kết hợp với hành động.
Thuận theo đà phía trước, một tay anh giơ ra đón lấy vòng eo thon thả của cô, tay còn lại giữ cằm cô, đôi môi mỏng ấm nóng khẽ chạm lên trán nóng bỏng của Lâm Phi Đào.


“Quân...
Quân Dạ Minh....
anh...
anh...
anh...”

Cô sững sờ trước hành động của anh mà không nói lên lời nào.
Cô giãy dụa thoát ra khỏi cái ôm của anh, hai chân vội vã lùi lại phía sau, hai tay đưa lên trán mà che đi chỗ hôn ban nãy của anh.


Cô như đang rơi vào một tình huống khó xử!


Thình thịch...
thình thịch....


Tiếng nhịp tim đập của ai đó không ngừng phát ra trong không gian bối rối giữa hai đôi mắt đang nhìn lấy nhau.


“Lâm Phi Đào, thật ra ngay từ lần đầu tiên gặp em anh đã...”

Quân Dạ Minh tiến lại gần cô định nói lời gì đó thì đột nhiên một chiếc xe ô tô sang chảnh của hãng Ferrari xuất hiện trước mặt hai người mà bóp còi, làm gián đoạn lời thoại của anh.


Ánh mắt của hai người hướng về chiếc xe đang đỗ ở trước mặt.


Cửa xe từ từ được mở ra, thân ảnh của một nam nhân xuất hiện, gương mặt hắn lạnh lùng còn hơn cả đông chí giá lạnh, toàn thân hắn đều thoát ra hơi thở nguy hiểm.


Ánh mắt tựa như thú dữ nhìn đăm chiêu về phía con mồi, cô giật mình hoảng hốt không đứng vững lùi lại phía sau.
Toàn thân cô không ngừng run rẩy, tim đập chân run, ánh mắt lo sợ nhìn về phía thân ảnh của người đàn ông tràn ngập sát khí chết chóc.


“Huyết Từ Ca? Anh ta đang làm gì ở đây?”

Trong lòng cô bồn chồn lo lắng khi nhìn về phía người đàn ông đang bước lại gần mình, toàn thân người đàn ông kia toả ra một ám khí nặng nề tựa như mũi giáo nhọn lao về phía cô, đâm xiên qua trái tim mong manh yếu đuối người người thiếu nữ ngây thơ.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận