Người Ơi Xin Đừng Rung Động!


Huyết Từ Ca lại gần phía người con gái đang đứng cạnh người đàn ông khác, đôi mắt chất chứa hàn khí dõi theo ánh nhìn lo sợ của người con gái tim đập chân run mà lắc đầu như đang giải thích với anh.


Anh nhìn cô bằng hai con mắt dã thú, toàn thân anh toả ra sát khí giết người bừng bừng.


“Ha, thật là tình cảm nam nữ thật sâu nặng!”

Huyết Tử Ca mở một giọng điệu mỉa mai mà châm biếng cặp đôi nam nữ đứng gần nhau kia, ánh mắt anh rơi vào mười ngón tay đan xen lẫn nhau, con ngươi sắc nhọn mà trừng về phía người con gái yếu đuối.


Cô thấy anh đến như đang thấy thần chết lại gần, thân hình của người thiếu nữ hồn nhiên trong sáng bỗng chốc trở nên nhỏ bé, đáng thương vô tội mà đứng ngồi không yên.


“Huyết Từ Ca, anh đến đây làm gì?”

Quân Dạ Minh nhìn thấy Huyết Từ Ca lại gần, tâm trạng anh không được vui cho lắm, mặt mày anh cau có lại, giọng nói thêm phần khó nghe.


Chân anh bước lại gần Huyết Từ Ca, lấy thân mình che chắn thân hình nhỏ bé của Lâm Phi Đào.


“Trước đây tôi đâu thấy anh rảnh để lo chuyện bao đồng.”


“Lo chuyện bao đồng?”

Ánh mắt giết người của Huyết Từ Ca nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lúng túng của Lâm Phi Đào, khoé miệng anh khẽ nhếch lên.


“Đến đến gặp người phụ nữ của mình có gì gọi là lo chuyện bao đồng?”

Anh vươn tay ra bắt lấy cổ tay nhỏ bé của Lâm Phi Đào đang đứng sau người đàn ông khác mà khéo thật mạnh khiến toàn thân cô ngả về phía trước.


“Á!”

Cú kéo bất ngờ khiến cho Lâm Phi Đào không kịp trở tay, cứ như thế toàn thân cô bị mất thăng bằng mà ngã nhào vào trong vòng ôm lạnh lẽo của Huyết Từ Ca.


Bàn tay của Huyết Từ Ca nắm chặt lấy vai cô, giọng nói chắc như đinh đóng cột mà đối đáp với Quân Dạ Minh, khoé môi của Huyết Từ Ca nở ra một nụ cười đểu.


“Quân thiếu gia, tôi không biết anh nghĩ tôi thế nào là lo chuyện bao đồng, nhưng đối với tôi mà nói làm sao tôi có thể an tâm khi để cho người phụ nữ của mình đi chung với người đàn ông khác?”

“Huyết Từ Ca, anh ấy quen biết học trưởng sao? Giọng nói này cứ như hai người là tình địch của nhau vậy!”.
Lâm Phi Đào nghĩ thầm.


Lời nói của Huyết Từ Ca như bàn tay vô hình mà bóp nghẹn lấy trái tim của Quân Dạ Minh.
Anh đứng hình ngay tại chỗ, cứ ngỡ là tai nghe nhầm mà cố gắng hỏi lại.


“Huyết Từ Ca, anh đây là ý gì?”

Huyết Từ Ca nhếch mép lên nở một nụ cười khinh bỉ.


“Ha, nghe không rõ sao?”

Vừa nói anh luồn tay vào vòng eo của cô, ép toàn thân cô áp sát vào người anh gần hơn nữa.


Lâm Phi Đào không có cách nào để mà kháng cự lại cái ôm đó, cô cứ như chú thỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng ôm kia.


“Người phụ nữ của tôi xứng để anh ôm, hôn, nắm tay sao?”

Giọng nói của anh như đay nghiến từng câu từng từ khiến cho Lâm Phi Đào toàn thân nổi da cóc da gà, hai tay cô siết chặt lấy áo của anh như đang muốn anh đừng nói thêm lời nào khiến cho học trưởng hiểu lầm.



“Tại...
tại sao mình lại ngửi thấy mùi ‘chua’ trên người anh ấy vậy?”

Cô đưa mắt nhìn lên khuôn mặt giận dữ của Huyết Từ Ca khiến cho không không khỏi bàng hoàng.


Anh ta đang ghen sao? Hình như có gì đó đang hiểu lầm ở đây thì phải.


Lâm Phi Đào bỗng chốc nhớ lại lời nói dối của mình hồi sáng này, tâm trạng cô thêm phần lo lắng như lửa thiêu đốt.


“Không được! Không được! Anh ấy chắc chắn hiểu lầm rồi...”

“Lâm Phi Đào, hắn ta nói vậy có ý gì?”

Quân Dạ Minh đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô, cô bối rối không biết nên giải thích ra làm sao.


Cách tốt nhất bây giờ để giải thoát bản thân mình là im lặng!

Im lặng là cách tốt nhất để cô tránh đi những câu hỏi không muốn hồi đáp kia.


Quân Dạ minh toang tính đưa tay ra với lấy tay trên lồng ngực của Huyết Từ Ca nhưng lại bị lực khác từ bàn tay to khoẻ có chút lạnh lẽo giữ lại.
Huyết Từ Ca giữ lấy bàn tay tò mò của đối phương mà siết chặt, ánh mắt tràn ngập lửa ghen nhìn vào Quân Dạ Minh.


“Anh xứng động đến người phụ nữ của tôi sao?”


Huyết Từ Ca buông tay Quân Dạ Minh ra, giây phút sau anh trực tiếp nhấc thân hình nhỏ bé của Lâm Phi Đào lên vai mình mà rời khỏi nơi đây khiến cho Lâm Phi Đào không kịp phản ứng lại, cứ thế toàn thân cô phút chốc bay bổng trên không trung rồi hạ xuống bờ vai rộng lớn của Huyết Từ Ca.


“Huyết Từ Ca, thả em ra!”

Anh quay lưng đi để lại bóng dáng lẻ loi cô đơn lạc lõng của Quân Dạ Minh ở ven đường tối mặc cho sự gào thét phản kháng của Lâm Phi Đào.
Anh vẫn bước chân dài lại gần chiếc siêu xe, mở cửa xe ra mà nhẫn tâm ném cô vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại mặc kệ cô có kêu đau đớn thế nào anh cũng không quan tâm, vẫn tập trung trực tiếp lái xe với tốc độ cao.


Cú ném mạnh đó khiến cho toàn thân Lâm Phi Đào cảm thấy đau ê ẩm, cặp kính to tròn trên mặt cô đã rơi xuống lúc nào không hay biết để lộ ra cặp mắt như làn nước thu thuỷ nhìn về phía Huyết Từ Ca đang tập trung cao độ lái xe.


“Anh muốn đưa em đi...”

Thanh âm sợ hãi của cô chưa kịp thoát hết đã bị giọng nói tức giận của Huyết Từ Ca chắn họng.


“Câm miệng!”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận