Trương Nhất Ngang dẫn theo một nhân viên để ghi chép và một cảnh sát hình sự địa phương cùng đến nhà của Lâm Tiểu Phong.
Anh ta đã dặn dò hai người đó, lát nữa trong lúc anh ta hỏi thì không ai được tiết lộ chuyện Lâm Tiểu Phong đang bị truy nã ra.
Trương Nhất Ngang đã xem hồ sơ, Lâm Tiểu Phong là người địa phương, 33 tuổi, quê ở một ngôi làng cách thị trấn khá xa, bố mẹ kinh doanh nhỏ về ngư nghiệp ở quê, thu nhập gia đình tương đối thấp.
Bản thân hắn mới học hết cấp ba, đi lính mấy năm, từng học ngành sửa chữa cơ khí lúc còn trong quân ngũ.
Sau khi xuất ngũ, hắn về huyện Bạch Tượng làm ăn.
Đầu tiên là làm công cho một tiệm sửa xe máy, sau đó tự mở một tiệm sửa ô tô riêng nhưng do làm ăn không thuận lợi nên đã đóng cửa sau 2 năm duy trì.
Cuối cùng xin vào làm tài xế ở Phòng Công thương.
Vợ hắn là người cùng quê, tên là Tô Xuân Y, cưới nhau đã 5 năm, có một đứa con trai 4 tuổi, không có nghề nghiệp cố định, thu nhập cả gia đình chủ yếu dựa vào Lâm Tiểu Phong.
4 năm trước, Lâm Tiểu Phong đến Phòng Công thương xin làm tài xế.
Theo lý thì lương của hắn chỉ hơn 1000 tệ, nhưng năm ngoái gia đình hắn vẫn mua được một ngôi nhà ở ngay thị trấn.
Giá nhà mới xây ở thị trấn ít nhất cũng trên 8000 tệ 1 mét vuông.
Diện tích nhà hắn không lớn lắm, khoảng 70 mét vuông, nhưng ít nhất cũng phải hơn 600.000 tệ, cho dù trả góp thì riêng phần tiền trả trước thôi cũng mất tầm hơn 100.000 tệ, lại còn phải chi một khoản kha khá để trang hoàng, sửa chữa.
Điều này khiến Trương Nhất Ngang thấy hơi khó hiểu và đáng ngờ.
Khi đến nơi mà Lâm Tiểu Phong sinh sống, Trương Nhất Ngang quan sát một lượt bên ngoài, đây là khu mới xây mấy năm nay, mặc dù vị trí không được tốt lắm nhưng nghe các cảnh sát hình sự địa phương nói rằng nhà ở khu này bán ra cũng phải hơn 8000 tệ 1 mét vuông.
Trương Nhất Ngang lấy tấm hình của Lâm Tiểu Phong ra xem, anh chàng này mặt mày trắng trẻo, trông có vẻ nho nhã, không giống người đã từng đi lính.
Nghe nói tính cách hắn cũng giống như vẻ bên ngoài, sống hướng nội.
Dù sao thì bề ngoài hắn trông cũng được, tại sao không sống cho tốt mà lại gây ra tội ác như vậy chứ? Trương Nhất Ngang thở dài.
Theo giờ đã hẹn đến nhà Lâm Tiểu Phong, chỉ có vợ hắn là Tô Xuân Y ở nhà.
Trương Nhất Ngang quan sát một lượt căn hộ, nhìn cách bài trí và đồ gia dụng bằng điện thì ước đoán cũng bỏ vào đó khoảng hơn 100.000 tệ.
Lại đánh giá Tô Xuân Y, người phụ nữ này trông chưa đến 30 tuổi, nhan sắc bình thường, thần thái hiện rõ sự mệt mỏi với bọng mắt lớn, trông giống như vừa khóc.
Có thể là đang đóng kịch, Trương Nhất Ngang nghĩ bụng.
Tô Xuân Y mời ba vị cảnh sát ngồi và rót nước cho họ uống.
"Con trai chị không có ở nhà à?" Trương Nhất Ngang khách sáo hỏi.
"Đi nhà trẻ rồi." Biểu cảm của Tô Xuân Y lúc nói hoàn toàn không có thay đổi gì.
"Bố mẹ của Lâm Tiểu Phong đã đến đây chưa?"
"Họ..." Cô ta cắn môi, tựa hồ nói cũng khó khăn: "Xảy ra chuyện này, tôi vẫn chưa báo cho cha mẹ của anh ấy.
Lâm Tiểu Phong...!anh ấy...!đã tìm thấy anh ấy chưa?"
Cái từ "tìm thấy" mà cô ta hỏi rõ ràng là nói đến việc tìm thấy thi thể rồi, trong bảy người thì có sáu người đã tìm thấy thi thể, khả năng người còn lại vẫn sống là vô cùng ít ỏi.
Trông thấy cô ta rơi nước mắt, Trương Nhất Ngang lập tức nói: "Chớ nôn nóng, chúng tôi vẫn đang điều tra.
Lần này chúng tôi cần chị hợp tác, cung cấp càng nhiều manh mối hơn mới có thể giúp chúng tôi sớm tìm ra chân tướng sự việc.
Chồng của chị còn sống hay đã chết hiện vẫn chưa kết luận được, vẫn còn hy vọng."
"Hy vọng ư..." Cô ta nghẹn ngào nói: "Nếu vẫn còn sống thì đã nhiều ngày trôi qua như vậy, tại sao anh ấy lại không trở về chứ?"
Trương Nhất Ngang quan sát cẩn thận biểu hiện của cô ta, hỏi: "Nhiều ngày như vậy mà gia đình vẫn không nhận được tin tức gì của anh ấy hết sao?"
Cô ta cắn môi gật đầu thật mạnh một cái, rồi bắt đầu khóc rấm rứt.
Trương Nhất Ngang hơi bối rối, ho khan một tiếng rồi nói: "Điện thoại của chị có nhận được tin nhắn nào kỳ quặc không? Hoặc tin nhắn từ một người xa lạ nào đó?"
Cô ta lắc đầu yếu ớt.
"Vậy chị có lên mạng không? Có ai để lại lời nhắn hay tin nhắn cho chị không?"
Cô ta vẫn lắc đầu.
"Vậy thời gian gần đây cuộc sống của chị có chuyện gì bất thường xảy ra không?"
"Đã đến nước này rồi, còn có gì bất thường hơn được nữa đây!" Cô ta nói đầy đau khổ, tuy giọng yếu ớt nhưng nghe có vẻ rất buồn.
"Được rồi, được rồi." Trương Nhất Ngang gật đầu bất lực, vớ lấy mấy tờ khăn giấy ở bàn đưa cho cô ta, an ủi một lúc rồi bảo cô ta phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, phối hợp điều tra, như vậy đối với cô ta và đối với công việc của cảnh sát đều có lợi.
Khó khăn lắm mới làm cho cô ta ngừng khóc.
Liền lúc đó Trương Nhất Ngang hỏi một câu tưởng chừng như vô tình: "Nhà của chị trông rất thoáng, rộng bao nhiêu mét vậy?"
"76 mét vuông."
"À...!chắc là đắt lắm nhỉ?" Trương Nhất Ngang nhìn quanh quất, ra vẻ thuận miệng hỏi một câu.
Điều đáng tiếc là Tô Xuân Y vẫn khóc thút thít bên cạnh mà không hề quan tâm đến anh ta.
Bất chợt, anh ta ho một tiếng và hỏi: "Nhà này trả góp hay thanh toán hết một lần?"
"Anh hỏi cái này để làm gì?" Tô Xuân Y có vẻ hơi đề phòng nhìn anh ta.
"Không, chỉ là hỏi cho biết ấy mà." Anh ta chuyển chủ đề: "Có một chuyện...!ừm...!chúng tôi còn muốn điều tra sâu hơn một chút.
Thời gian trước, chị có để ý Lâm Tiểu Phong đã từng tiếp xúc những người nào hoặc có quan hệ thân thiết với ai đó hay không?"
"Anh ấy...!tôi cũng không rõ lắm."
"Sao lại thế được? Chị là vợ anh ấy, lại là phụ nữ nữa, bình thường chắc phải chú ý đến những điểm này chứ?" Trương Nhất Ngang cố ý nhấn mạnh khi nói câu này.
"Việc này...!việc này quan trọng lắm sao?" Cuối cùng Tô Xuân Y cũng nín khóc và ngước nhìn Trương Nhất Ngang.
"Tất nhiên, chúng tôi nghi ngờ việc đó là do người quen làm, vì thế phải điều tra tất cả những người trên xe trước đó đã liên hệ với những ai, điều này rất có ích cho việc phá án."
"Ừm..." Cô ta trầm tư: "Hình như trước đó có mấy lần chồng tôi ra ngoài rất muộn, anh ấy bảo đi có việc nhưng không nói là việc gì, tôi thấy hơi kỳ lạ.
Vào thời gian đó, hình như anh ấy có tâm sự, hỏi cũng không nói, ngày nào cũng âu sầu ngồi đó, hầu như về nhà là lại lên mạng.
Đúng rồi, tôi nhớ buổi tối trước ngày họ xuất phát, gần 12 giờ anh ấy mới về nhà, tôi hỏi đã đi đâu, anh ấy bảo là đi uống trà với bạn, tôi không tin, hỏi lại thì anh ấy không chịu nói, vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi nhau một trận.
Ai ngờ...!ai ngờ sau lần cãi nhau này thì..." Cô ta lại bắt đầu khóc.
Lần này thì Trương Nhất Ngang chẳng để ý gì đến tâm trạng của cô ta nữa, mà hỏi liền: "Chị thấy anh ấy có tâm sự, tâm trạng không được tốt kéo dài thời gian bao lâu rồi?"
"Khoảng...!khoảng mấy tháng rồi."
"Cụ thể là khi nào, chị có nhớ được không?"
"Tôi cũng không chắc chắn lắm, có thể...!có thể là sau lễ Quốc khánh năm ngoái."
Ngay lập tức, mắt Trương Nhất Ngang sáng lên, anh ta đã lấy được một phần thông tin mình muốn, lại càng cảm thấy chắc chắn Lâm Tiểu Phong là hung thủ.
Sau lễ Quốc khánh năm ngoái cũng chính là không lâu sau khi xảy ra vụ án đầu độc Phòng Công thương vào ngày 17 tháng 9, có lẽ vào lúc đó, Châu Mộng Vũ đã tìm gặp hắn ta và dùng đoạn clip trong điện thoại để uy hiếp, muốn hắn phải làm một việc gì đó.
Tất nhiên hắn sẽ thấy khủng hoảng và bất an, nhưng lại không thể nói cho vợ mình biết được, mà chỉ chôn chặt trong lòng.
Sau vài tháng lên kế hoạch, cuối cùng thời cơ đã đến và hắn đã gϊếŧ tất cả những người trong cuộc.
Từ tâm trạng của Lâm Tiểu Phong trước khi vụ án xảy ra, có thể thấy khả năng hắn ta là hung thủ gần như là 100%, chỉ còn phải xác định thêm động cơ của hắn nữa thôi.
Trương Nhất Ngang tiếp tục hỏi: "Nghe nói trước khi Lâm Tiểu Phong vào làm ở Phòng Công thương, anh ấy có mở một cửa hàng nhỏ kinh doanh phụ tùng xe ô tô nhưng đã đóng cửa, tại sao lại đóng cửa vậy?"
"Việc này..."
Trương Nhất Ngang cười gượng: "Chị không hiểu công việc điều tra của chúng tôi đâu, việc điều tra của chúng tôi cần phải tóm tắt chi tiết cẩn thận tình hình của mỗi người mới có thể phá án nhanh chóng được."
Mặc dù Tô Xuân Y lộ vẻ không hiểu cho lắm, nhưng vẫn trả lời: "Đóng cửa vì không còn cách nào khác.
Tôi vốn là nhân viên kinh doanh của một cửa hàng, lúc đó chúng tôi cưới nhau được gần một năm, tôi mang thai nên xin nghỉ việc.
Mà mấy năm đó, các cửa hàng tương tự liên tiếp được mở ra xung quanh cửa hàng của anh ấy nên việc làm ăn ngày một kém đi, sau cùng thì không còn cách nào hơn, đành phải nhượng cửa hàng cho người khác.
Vừa lúc anh ấy thấy Phòng Công thương đang tuyển nhân viên lái xe, anh ấy lái xe rất giỏi nên đã xin vào làm, cuối cùng được nhận vào đó."
Trương Nhất Ngang hơi nheo mắt, nói: "Việc kinh doanh cửa hàng phụ tùng xe ô tô làm ăn không được tốt, ngoài việc có nhiều cửa hàng khác được mở ra thì còn có nguyên nhân nào khác nữa không?"
"Nguyên nhân khác ư? Ừm, anh ấy là người sống nội tâm, tôi biết trước là anh ấy không hợp với công việc kinh doanh nên cũng đã khuyên nhủ anh ấy tìm một công việc khác, dù sao cũng phải còn nuôi con..."
Trương Nhất Ngang không muốn nghe tiếp những lời dông dài này nữa bèn ngắt lời cô ta: "Thời đó cửa hàng của hai người mỗi năm phải đóng cho Phòng Công thương bao nhiêu tiền, Phòng Công thương có gây khó dễ gì cho cửa hàng không?"
"Nói thế nào nhỉ, dù sao thì việc kiểm tra định kỳ mỗi năm cũng rất phiền toái, phải nộp tiền, còn đóng thêm tiền phạt nữa."
"Phạt bao nhiêu tiền? Mỗi năm phải đóng bao nhiêu?"
"Khoảng 1.800 tệ." Tô Xuân Y nghi ngờ nói: "Điều này có liên quan gì đến việc điều tra sao?"
Trương Nhất Ngang không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi rằng: "Chị hoặc Lâm Tiểu Phong có cảm thấy cửa hàng năm xưa bị đóng cửa là do Phòng Công thương thu quá nhiều tiền không?"
"Sao lại thế được? Điều này có liên quan gì sao?" Rõ ràng Tô Xuân Y đã nhận thấy nội dung điều tra của đối phương rất kỳ lạ, dường như không phải đang hỏi về vụ án mà là đang hỏi về cá nhân Lâm Tiểu Phong thôi.
Trương Nhất Ngang cười, tiếp tục những lời nói dối của mình: "Xin đừng hiểu lầm, đây là bước cần phải làm trong việc điều tra của cảnh sát chúng tôi.
Xin chị hãy nhớ lại, chị hoặc Lâm Tiểu Phong liệu có cảm thấy việc cửa hàng sửa xe ô tô đóng cửa có liên quan gì đến việc thu phí tùy tiện của Phòng Công thương hay không?"
Tô Xuân Y cảnh giác nhìn anh ta, rồi lắc đầu nói: "Các cửa hàng khác cũng đều phải đóng những tiền này cả, việc này không thể làm khác được."
Trương Nhất Ngang nhấn mạnh: "Tính cách của Lâm Tiểu Phong chính là người ngoan ngoãn phục tùng như vậy sao?"
Càng nghe những lời áp đặt khó nghe của đối phương, Tô Xuân Y càng thấy không hài lòng, liền nói: "Sao có thể nói như thế được, chồng tôi là người của Phòng Công thương, cho dù anh ấy chỉ là nhân viên hợp đồng nhưng cũng không thể nói xấu đơn vị của mình được."
Trương Nhất Ngang cười nhạt, nói: "Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ Lâm Tiểu Phong có liên quan đến vụ án mạng lần này, hôm nay phải tiến hành lục soát nhà của chị, chị cần phối hợp với chúng tôi."
"Cái gì?" Mặt Tô Xuân Y biến sắc, lớn tiếng nói: "Sao lại thế được? Cảnh sát các anh sao có thể đổ oan cho người khác như vậy chứ? Chồng của tôi cũng đã mất tích, bây giờ sống hay chết cũng còn chưa biết, sao các anh có thể nói thế được? Tôi biết rồi, nãy giờ anh chẳng phải điều tra vụ án mà là điều tra chồng của tôi! Lần trước một người của Phòng Công thương bị chết, các anh đã nghi ngờ chồng tôi, đã xét hỏi anh ấy, lần này các anh vẫn muốn vu oan cho anh ấy nữa sao?"
"Lần trước ư? Ý cô nói là vụ án Uông Hải Toàn bị hạ độc à?" Trương Nhất Ngang hừ một tiếng: "Anh ta đã thoát được lần trước nhưng lần này đã có bằng chứng thuyết phục chứng minh anh ta đã gϊếŧ Uông Hải Toàn, và vụ án lần này cũng là do anh ta làm!"
Nói xong, Trương Nhất Ngang bảo người cảnh sát địa phương khống chế Tô Xuân Y, sau đó gọi điện cho các nhân viên cảnh sát đang đợi ở gần đó khẩn trương đến chỗ của mình tiến hành lục soát.