Sáng ngày hôm sau, Cao Đống đến phòng thẩm vấn, cho người của mình đứng ở ngoài, một mình vào trong phòng.
Thấy Lý Vệ Bình trở nên tiều tụy sau một đêm, ông rút thuốc ra rồi hỏi: "Hút không?"
Lý Vệ Bình gật đầu.
Cao Đống châm một điếu thuốc rồi đưa vào miệng Lý Vệ Bình, sau đó ngồi xuống đối diện anh ta: "Đêm qua không ngủ được à?"
Lý Vệ Bình cười: "Ban đầu lúc nào cũng chưa được quen cho lắm, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."
Cao Đống gật đầu.
Lý Vệ Bình lại nói: "Bao giờ chuyển tôi đến trại tạm giam?"
"Sao thế, anh sợ phải chuyển vào trại tạm giam à?"
Lý Vệ Bình cười đau khổ: "Không việc gì phải sợ cả, dù sao thì thời gian còn lại cũng chẳng bao nhiêu nữa, tôi chỉ muốn biết bao giờ kết thúc thôi."
Cao Đống hít một hơi thuốc thật sâu, nhìn anh ta một lần nữa: "Anh có thấy hối hận không?"
"Hối hận hay không hối hận có gì quan trọng đâu, con người mà, sớm muộn gì cũng sẽ chết, làm xong việc mình muốn làm là đủ lắm rồi.
Huống chi tôi cũng không phải nhất thời kích động, ông biết đấy, tôi đã lên kế hoạch mấy tháng trời và cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất.
Hừ, tôi cứ tưởng nó sẽ không xảy ra, nào ngờ nó vẫn đến."
"Nếu thời gian quay ngược lại vào tháng 9 năm ngoái, biết trước kết quả thế này, thì anh có làm nữa không?"
Lý Vệ Bình cười ha hả: "Vương Hồng Dân thì tôi nhất định phải gϊếŧ, còn những người khác, thực ra cũng có thể gϊếŧ từng người một, không cần phải làm trong một lần hoành tráng như thế, đúng vậy không? Ha ha."
Cao Đống trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Anh đến chết vẫn không hối cải!"
Lý Vệ Bình khinh khỉnh trả lời: "Hối cải thì có ích gì chứ? Dù sao thì tôi chỉ mong vụ án nhanh chóng giao cho Viện kiểm sát để xử tử tôi cho rồi.
Ông biết không, thời gian ngồi chờ cái chết chưa xác định còn khó chịu hơn là biết rõ thời gian chết."
Cao Đống ngẩng đầu thở dài, mím môi suy nghĩ rồi mở miệng: "Những gì anh khai với Trương Nhất Ngang hôm qua, phải chăng là có vấn đề? Anh đã không nói ra hết tất cả sự thật, đúng không?"
Lý Vệ Bình hoàn toàn phủ nhận: "Tôi đã nhận tội rồi, hơn nữa tôi cũng biết dù có ngụy biện thế nào đi nữa thì khi tuyên án cũng sẽ khó tránh khỏi tội chết, thế thì tôi còn lý do gì để phải nói dối cơ chứ? Sếp, ông nghĩ nhiều quá rồi đấy."
Cao Đống nhìn vào mắt anh ta: "Cụ thể là từ khi nào anh bắt đầu nghĩ đến việc gϊếŧ chết toàn bộ người của Phòng Công thương?"
"Sau khi bị Vương Hồng Dân cho một bạt tai, thực ra cũng không thể nói cụ thể là ngày giờ nào tôi đột nhiên ra quyết định này.
Trong khoảng thời gian đó tôi định đổi ý, cũng có do dự và cân nhắc, lại thêm sự đồng cảm trước những việc làm của Phòng Công thương mà tôi nghe được trước đây.
Nếu nói một thời gian cụ thể thì chắc là trong mấy ngày sau khi tôi nhận được đoạn clip của Châu Mộng Vũ đưa, và cũng chính vì có được đoạn clip này mà tôi thấy cơ hội lợi dụng Lâm Tiểu Phong, cuối cùng mới đưa ra quyết định phạm tội và đổ hết tội lỗi cho hắn ta."
"Vậy anh đã nghĩ ra toàn bộ kế hoạch gϊếŧ người từ khi nào?"
"Khi nào à? Ừm..." Ánh mắt Lý Vệ Bình sáng lên, rồi hơi liếc xuống nhìn về phía trước: "Kế hoạch được lập ra sau nhiều lần cân nhắc, tôi không thể nói chính xác là ngày nào được vì sau khi những bước đầu tiên của phương án được vạch ra, tôi vẫn thay đổi, cân nhắc đưa thêm vào các nhân tố và chi tiết."
Cao Đống chú ý đến đôi mắt anh ta, đôi mắt anh ta nhìn về phía trước hơi liếc xuống, đây là đặc điểm điển hình của việc hồi tưởng lại.
Ngược lại, nếu anh ta nói dối, cố bịa đặt câu chuyện, thì mắt sẽ ngước lên sang trái hoặc sang phải, tùy vào thói quen dùng não phải hay trái của môi người mà có sự khác biệt với nhau.
Nhưng Cao Đống đổi ý, Lý Vệ Bình cũng giống ông, tốt nghiệp khoa Tâm lý học nên những kiến thức này chắc chắn anh ta cũng biết và có lẽ đang cố tình giả vờ mà thôi.
Dùng máy kiểm tra nói dối để đối phó Lý Vệ Bình? Lại càng không được.
Vì hiệu quả của máy kiểm tra nói dối vẫn đang được bàn cãi do có nhiều người khi nói thật nhưng vì căng thẳng nên máy lại hiển thị là anh ta đang nói dối.
Những tên tội phạm có tố chất tâm lý tốt thì không hề sợ chiếc máy này, đối với chúng, chiếc máy này chỉ là một đống phân, chúng bịa ra lời nói dối trong đầu một cách tinh vi để bản thân mình tin vào lời nói dối đó rồi sau đó bình tĩnh nói ra.
Cao Đống tiếp tục nhìn chằm chằm anh ta: "Lần đầu tiên anh nghĩ đến việc muốn ra tay ở trạm nghỉ, đó là khi nào?"
"Có lẽ là vào tháng 10 năm ngoái." Lý Vệ Bình nói rất dứt khoát.
"Tại sao anh lại nghĩ đến việc ra tay ở trạm nghỉ?"
"Lâm Tiểu Phong vô tình cho tôi biết Phòng Công thương sẽ đi du lịch vào cuối năm, hơn nữa bọn họ sẽ không dẫn theo người nhà đi cùng."
"Vậy sao anh lại nghĩ đến việc tận dụng chiếc xe Buick?"
"Sau khi được biết thông tin bọn họ sẽ đi du lịch cuối năm, tôi đã hỏi Lâm Tiểu Phong là bọn họ sẽ đi mấy chiếc xe, nếu đi nhiều chiếc, tôi sẽ đổi sang kế hoạch khác.
Khi được biết là sẽ đi một chiếc xe thì tôi đã nảy ra ý tưởng chính trong kế hoạch."
"Anh nói cho Lâm Tiểu Phong biết mình sẽ ra tay khi họ đi du lịch lúc nào?"
"Hạ tuần tháng 12 năm ngoái, trước khi vụ án xảy ra hơn nửa tháng."
"Trước đó anh không hề nói gì cho hắn biết à?"
"Đúng, trước đó tôi nhiều lần suy nghĩ về tính khả thi của phương án này.
Tôi chỉ bảo khi nào thấy thỏa đáng sẽ báo với hắn cách phối hợp như thế nào.
Mãi cho đến cuối tháng 12 khi ngày giờ xuất phát của họ đã chốt xong, tôi mới nói hắn biết về kế hoạch làm cho chiếc Buick biến mất."
Cao Đống lim dim mắt: "Tuyến đường họ đi du lịch đã được xác định cách đó mấy tháng rồi đúng không?"
"Đúng, tháng 10 năm ngoái lúc Lâm Tiểu Phong cho tôi biết họ sắp đi du lịch vào cuối năm thì đã quyết định rồi."
"Khi nói cho Lâm Tiểu Phong biết việc anh chuẩn bị ra tay khi bọn họ đi du lịch, lẽ nào hắn không nghi ngờ? Hắn chỉ đồng ý phối hợp giúp anh gϊếŧ Vương Hồng Dân mà không hề muốn gϊếŧ chết những người khác, lẽ nào hắn không nghi ngờ tại sao anh không chọn thời điểm khi Vương Hồng Dân đi một mình mà lại quyết định ra tay khi mọi người đi cùng với nhau?"
Mí mắt Lý Vệ Bình hơi giật giật: "Hắn có nghi ngờ chứ, nhưng tôi giải thích với hắn về phương án chiếc Buick biến mất và bảo có như vậy thì mới không tra được ra từ thiết bị giám sát, vụ án mới trở thành vụ án chết.
Còn nếu chọn thời điểm ra tay trong điều kiện thông thường thì rất khó lẩn trốn được vì bây giờ thiết bị giám sát có ở khắp mọi nơi."
Cao Đống suy nghĩ nhưng không thể phán đoán được tính xác thực trong câu trả lời này của Vệ Bình nên hỏi tiếp: "Sau khi người của Phòng Công thương đến trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng, Lâm Tiểu Phong đã lừa cho họ uống thức uống mà hắn tự làm và bọn họ bị hôn mê chỉ trong vỏn vẹn 10 phút thôi ư?"
"Đúng vậy."
Cao Đống hừ một tiếng lạnh lùng: "Pháp y Trần cho tôi biết, thời gian phát huy tác dụng của loại thuốc mê này là trong vòng từ 15 đến 30 phút, chứ 10 phút thì chưa phát huy hiệu quả được, như vậy liệu có nhanh quá chăng?"
Lý Vệ Bình tiếp tục nhìn vào khoảng trống phía trước mặt rồi đáp: "Vì tôi lo phát huy công dụng chậm cho nên mới tăng thêm liều lượng."
Cao Đống nói: "Hôn mê cũng có thứ tự, không thể nào tất cả mọi người đều bị ngất đi cùng một lúc như vậy được.
Nếu một người nhìn thấy người khác bị ngất lẽ nào họ không mảy may cảnh giác mà cứ thế ngồi yên trên xe để chờ đến lượt mình hôn mê ư?"
"Khi người thứ nhất xuất hiện tình trạng hôn mê, tình trạng của những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, hơn nữa tôi đã bảo Lâm Tiểu Phong phải khóa cửa lại, không mở cửa sổ và cửa xe."
Điểm nghi vấn này được Lý Vệ Bình giải thích nghe có vẻ cũng rất hợp lý.
Dẫu sao không tận mắt nhìn thấy mọi người trên xe hôn mê như thế nào nên Cao Đống vẫn không thể phán đoán được thật giả.
"Châu Mộng Vũ biết Lâm Tiểu Phong là hung thủ gϊếŧ Uông Hải Toàn, cô ta đã giao đoạn clip cho anh, nhưng anh lần lữa không chịu bắt Lâm Tiểu Phong.
Vậy mà khi Lâm Tiểu Phong mời mọi người thức uống trong trạm nghỉ, cô ta không chút nghi ngờ gì mà vẫn uống ư?"
"Tôi nghĩ cô ta không ngờ rằng Lâm Tiểu Phong sẽ hạ độc tất cả mọi người bằng thức uống, vả lại sự việc đã qua được mấy tháng rồi nên chắc cô ta cho rằng trước đó chẳng qua là vì oán thù riêng của Lâm Tiểu Phong mà thôi, hắn sẽ không hại thêm người khác."
Lý do của điểm nghi vấn này nghe cũng hợp lý.
Cao Đống vẫn không thể nào phán đoán được thật giả.
Ông ngẫm nghĩ rồi đứng lên, nghiêm túc nhìn Lý Vệ Bình: "Tôi hy vọng anh sẽ không nói dối với tôi, tôi sẽ điều tra lại những gì anh vừa nói."
Lý Vệ Bình đáp: "Tôi đã ở vào tình cảnh này rồi, có cần phải nói dối không chứ?"
Cao Đống không nói không rằng, lấy ra hai bao thuốc để lại cho anh ta rồi quay người rời đi.