Về đến văn phòng chưa được bao lâu thì Trương Nhất Ngang bước vào: "Sếp, hôm qua đã lục soát chỗ ở của Lý Vệ Bình rồi nhưng không tìm được vật gì có liên quan đến việc phạm tội cả.
Thiết nghĩ anh ta lập ra một kế hoạch lớn như vậy nên sẽ không đời nào chỉ suy nghĩ trong đầu, mà phải ghi ra hoàn chỉnh từng chi tiết cụ thể.
Tôi đã hỏi Lý Vệ Bình, anh ta thừa nhận đúng là đã chuẩn bị rất kỹ cho vụ án này, đưa ra rất nhiều phương án, kế hoạch cuối cùng cũng được chỉnh sửa nhiều lần, bao gồm hình ảnh, bản đồ khảo sát thực địa dọc đường, cũng như hình ảnh kết cấu của trạm nghỉ.
Tuy nhiên vào cái hôm biết sếp chú ý đến chiếc Buick màu xanh trong tiệm sửa xe, anh ta đã xóa sạch ổ cứng, tiêu hủy hết các thứ đó đi rồi."
Cao Đống gật đầu, thuận miệng nói: "Đó là những chứng cứ thứ yếu, nếu đã bị xóa rồi thì thôi, vì dù sao lời khai của anh ta cũng rất xác thực nên có thiếu vài vật chứng cũng không ảnh hưởng tới việc định tội cả."
Một hồi sau, Cao Đống chợt trợn mắt, "Khoan đã...!theo hiểu biết của tôi về Lý Vệ Bình, anh ta là người rất logic, làm như vậy không hợp lý, lại tự nhiên mất thêm công vô ích.
Anh ta phải lo sợ chúng ta kiểm tra phát hiện thấy các tài liệu về kế hoạch gây án thì mới xóa sạch máy tính.
Thế nhưng, chỉ khi chúng ta nghi ngờ chắc chắn là anh ta làm rồi thì mới kiểm tra máy tính của anh ta, mà khi ấy xóa tài liệu cũng chẳng thấm vào đâu vì chúng ta vẫn có thể tìm ra được bằng chứng khác, như nhân chứng hay các băng ghi hình máy theo dõi.
Nếu xóa sạch sẽ chỉ khiến chúng ta nghi ngờ thêm rồi tiếp tục tìm chứng cứ khác.
Ngược lại, nếu không nghi ngờ thì ai mà đi kiểm tra máy tính của anh ta làm gì chứ? Nên anh ta cũng không cần phải xóa tài liệu trong máy tính.
Anh ta hiểu rất rõ, vụ án này có khả năng cao sẽ khép lại với Lâm Tiểu Phong là hung thủ, một khi hướng điều tra chuyển sang anh ta thì mọi sự che đậy đều vô ích bởi chúng ta sẽ đi tìm nhân chứng cụ thể để làm rõ việc anh ta đã ở những đâu, hay đã làm những gì vào các ngày đó.
Cũng giống như việc anh ta không thèm che giấu hành tung chiếc điện thoại của mình trong mấy ngày đó mà vẫn luôn mang theo bên mình.
Vì anh ta biết rằng, chỉ cần điều tra anh ta thì tất cả mọi sự che đậy đều sẽ đổ xuống sông xuống biển."
Trương Nhất Ngang gãi đầu, thắc mắc: "Thế thì việc gì anh ta phải xóa tài liệu trong máy tính của mình, vì có cần thiết đâu chứ!"
Cao Đống đi đi lại lại, ngẫm nghĩ: "Trong máy tính ngoài tài liệu liên quan trực tiếp đến việc phạm tội, còn có gì...!ừm, thông thường trong máy tính của một người sẽ lưu những gì? Phim, truyện, những thứ này không liên quan đến vụ án.
Ừm...!lịch sử truy cập mạng, nội dung trò chuyện...!Đúng rồi, cậu coi xem bình thường anh ta lên mạng dùng công cụ nào để chat rồi cho người của Văn phòng Tỉnh trực tiếp liên hệ với bên cung cấp phần mềm xem anh ta liên hệ với những ai và nói chuyện về nội dung gì."
Đến chiều, Trương Nhất Ngang lại tìm Cao Đống: "Sếp, đã kiểm tra rồi, Lý Vệ Bình dùng QQ nhưng rất ít online, bên cung cấp phần mềm chỉ có nhật ký trò chuyện ba tháng gần đây nhất, trong đó anh ta thỉnh thoảng chỉ gửi một vài tin nhắn, và có vẻ như anh ta rất quan tâm đến một người phụ nữ.
Có mấy lần hỏi thăm cô ta gần đây có khỏe không, nhưng người phụ nữ này chẳng trả lời anh ta câu nào cả.
Thông qua những người bạn khác trên QQ của cô ta để đối chiếu thông tin thì được biết người phụ nữ đó chính là Lạc Tuệ Tuệ, vợ của Vương Hồng Dân.
Trong di động của Lý Vệ Bình cũng tìm được số của Lạc Tuệ Tuệ.
Khi kiểm tra nhật ký bên viễn thông thì được biết Lý Vệ Bình và Lạc Tuệ Tuệ có nhắn tin và gọi điện qua lại với nhau nhưng tần suất rất ít, hơn nữa đều là Lý Vệ Bình gửi cho cô ta, cô ta chưa từng chủ động liên lạc với Lý Vệ Bình, và hơn tháng nay hai người không liên lạc với nhau."
"Là Lạc Tuệ Tuệ, vợ của Vương Hồng Dân ư?" Cao Đống đảo mắt: "Sao họ quen được nhau?"
"Tôi có hỏi Lý Vệ Bình và anh ta bảo Lạc Tuệ Tuệ học ở đại học Y Chiết Giang, học sau anh ta một khóa, nên họ quen nhau hồi ở đại học.
Sau khi được điều đến huyện Bạch Tượng công tác, anh ta gặp lại Lạc Tuệ Tuệ ở trên đường vào năm kia nên có lưu số của nhau, thỉnh thoảng vẫn liên lạc."
Cao Đống chậm rãi nói: "Cậu cảm thấy...!lần phạm tội này của Lý Vệ Bình, Lạc Tuệ Tuệ là người trong cuộc, thậm chí...!thậm chí là đã tham dự? Không, không, dường như không hợp lý lắm, tại sao Lạc Tuệ Tuệ lại muốn chồng mình chết được, hơn nữa cũng không cần phải gϊếŧ hết người của cả cơ quan chứ?"
Trương Nhất Ngang nói: "Cũng không hẳn vậy, theo lần điều tra trước đây của tôi được biết nếu người của Phòng Công thương chết hết thì người được lợi nhiều nhất chính là Lạc Tuệ Tuệ."
Cao Đống thắc mắc: "Tại sao?"
"Hiện nay toàn bộ tài sản của công ty Đại Kim đều thuộc về một mình Lạc Tuệ Tuệ."
Cao Đống càng không hiểu: "Công ty Đại Kim thuộc sở hữu của Vương Hồng Dân kia mà, Lạc Tuệ Tuệ lại là người đại diện pháp lý nên khi Vương Hồng Dân chết thì tất nhiên công ty Đại Kim sẽ thuộc về Lạc Tuệ Tuệ rồi, đâu liên quan đến những người khác."
"Không, không, công ty Đại Kim tuy là của Vương Hồng Dân và Lạc Tuệ Tuệ là người đại diện trước pháp luật nhưng trong quản lý hằng ngày, ngoài cá nhân Vương Hồng Dân ra, còn có vài người của Phòng Công thương tham dự, Vương Hồng Dân đã nhiều lần nói rằng mọi người đều có phần trong tài sản của công ty Đại Kim.
Những người khác thuộc vào dạng cổ đông không được ghi vào thỏa thuận quyền cổ đông.
Còn Lạc Tuệ Tuệ, chỉ là đại diện pháp nhân về mặt danh nghĩa, chưa từng tiếp xúc với công ty Đại Kim.
Việc quản lý khối tài sản của công ty Đại Kim, kể cả sổ tài vụ, con dấu, tài khoản ngân hàng v.v...!của công ty, toàn bộ nằm trong tay những người của Phòng Công thương.
Nếu chỉ mình Vương Hồng Dân chết thôi thì những người khác sẽ dâng cả công ty Đại Kim mà họ có quyền chia lợi nhuận cho Lạc Tuệ Tuệ hay sao? Chắc chắn bọn họ sẽ phân tán tài sản ngay lập tức, Lạc Tuệ Tuệ không biết tài khoản ngân hàng, không có con dấu công ty, hơn nữa còn chưa từng tiếp xúc với việc quản lý thường ngày của công ty Đại Kim thì cô ta làm sao có thể ngăn cản họ được? Nên biết rằng, những người đó là người của Phòng Công thương việc đăng ký quyền cổ đông là do họ quản lý.
Sếp xem, sau khi những người này chết đi rồi mà gia đình họ còn tìm gặp Lạc Tuệ Tuệ để đòi tiền và yêu cầu phân chia tài sản của công ty Đại Kim, nữa là khi những người đó còn sống."
Cao Đống nhíu mày bảo: "Nghe cậu nói vậy, cũng có phần hợp lý.
Rõ ràng Lạc Tuệ Tuệ là người có lợi lớn nhất trong cả vụ án.
Cậu nghi ngờ...!Lạc Tuệ Tuệ cũng liên quan đến vụ án này?"
Trương Nhất Ngang tỏ ra bất lực: "Tôi đã tìm Lý Vệ Bình để hỏi, anh ta bảo sao có thể như thế được, vì quan hệ giữa Lạc Tuệ Tuệ và Vương Hồng Dân rất tốt, tại sao cô ta lại muốn Vương Hồng Dân chết chứ.
Về mối quan hệ của Lạc Tuệ Tuệ và Vương Hồng Dân, lúc tôi đi điều tra, những người khác ai cũng bảo quan hệ giữa họ rất tốt, hơn nữa Vương Hồng Dân không hề có lời ong tiếng ve nào về các mối quan hệ nam nữ bất chính cả.
Vương Hồng Dân thì rất bảnh trai, gia thế rất tốt, còn Lý Vệ Bình thì...!e hèm, cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận được, so với Vương Hồng Dân thì thua quá xa.
Có lẽ là tôi nghĩ nhiều, họ chỉ là bạn cùng trường đại học, sau đó gặp lại nhau qua công việc, là bạn bè bình thường thôi."
Cao Đống đi đi lại lại mấy vòng, ngẫm nghĩ một lúc, hạ giọng dặn Trương Nhất Ngang đi điều tra thêm vài chuyện.