"Sự thật là Vương Hồng Dân đã sai Lâm Tiểu Phong hạ độc gϊếŧ chết Uông Hải Toàn."
"Gì cơ?" Cao Đống trợn mắt.
"Các ông đã điều tra rất rõ, Vương Hồng Dân đối xử rất tốt với Lâm Tiểu Phong, cho hắn tiền mua nhà và rất coi trọng hắn ta, hễ bước chân ra khỏi nhà là dẫn theo Lâm Tiểu Phong.
Thuốc độc mà Lâm Tiểu Phong bỏ vào ly của Vương Hồng Dân, các ông đều cho rằng là Lâm Tiểu Phong muốn hại Vương Hồng Dân nhưng cuối cùng lại ngộ sát Uông Hải Toàn, bởi nghĩ rằng Vương Hồng Dân đòi Lâm Tiểu Phong trả tiền, nên hắn mới hạ độc mưu hại.
Thật ra không phải, nếu như vậy sau mọi việc xảy ra, Vương Hồng Dân liên tưởng đến Lâm Tiểu Phong lúc đó ngồi cạnh mình, ai có thể cho thuốc độc vào ly của ông ta? Ngoại trừ Lâm Tiểu Phong mà ông ta đòi tiền ra, không có ứng viên thứ hai.
Như vậy, sau lần đó, Vương Hồng Dân chắc chắn sẽ hết sức đề phòng Lâm Tiểu Phong và liệu có tiếp tục tin dùng hắn ta không? Cho nên sự thật chính là, thuốc độc do Vương Hồng Dân đưa cho Lâm Tiểu Phong, để hắn cho vào ly, sau đó Vương Hồng Dân lại tự tay đưa nước cho Uông Hải Toàn uống."
Cao Đống thắc mắc hỏi: "Vậy xung đột xảy ra giữa Uông Hải Toàn với ông chủ doanh nghiệp kia, đối phương là do Vương Hồng Dân sắp đặt?"
Lý Vệ Bình lắc đầu: "Không phải, nếu ông chủ công ty đó được Vương Hồng Dân sắp đặt từ trước thì trong 2 ngày đội Điều tra hình sự chúng tôi thẩm vấn liên tục, ông ta đã khai ra hết rồi.
Vì kế hoạch hạ độc đã được lên từ trước, còn chuyện Uông Hải Toàn xung đột với người khác là chuyện ngẫu nhiên, mà nó lại xảy ra đúng vào lúc hạ độc.
Ông có biết tại sao Vương Hồng Dân muốn gϊếŧ chết Uông Hải Toàn không?"
Cao Đống lắc đầu, nói: "Tôi nghe nói giữa bọn họ có chút mâu thuẫn, Uông Hải Toàn hay sai khiến Vương Hồng Dân nên Vương Hồng Dân ôm hận trong lòng?"
"Không, không, tôi chắc chắn rằng dù ông có điều tra người nào đi nữa thì họ cũng sẽ nói Vương Hồng Dân là người rất rộng lượng, chú của ông ta địa vị như vậy, ai dám đắc tội chứ? Nếu ông ta thật sự ghét Uông Hải Toàn, thì sẽ điều hắn đi chỗ khác.
Nhưng ông ta đã không làm vậy, vì đã bị Uông Hải Toàn nắm được thóp.
Từ lời kể của mọi người, Vương Hồng Dân là người đàn ông hoàn hảo, không hút thuốc, rượu chè, thỉnh thoảng có đánh bạc chút ít, nhưng chưa từng có lời đồn thổi tiêu cực nào về mặt nam nữ, đúng không? Thực ra ông ta không có quan hệ nam nữ bừa bãi, vì người ông ta quan hệ là đàn ông, và người đó chính là Lâm Tiểu Phong, ông ta là người đồng tính."
Cao Đống há hốc mồm.
"Vương Hồng Dân là người đồng tính.
Điều kiện của ông ta quá tuyệt vời, người mai mối nhiều vô kể, nhưng ông ta vẫn chẳng tiến tới với cô nào, nhiều năm vẫn sống độc thân.
Có lẽ là để xóa tan sự nghi kỵ của mọi người, nên năm 37 tuổi, qua giới thiệu, ông ta đã làm quen với Lạc Tuệ Tuệ rồi nhanh chóng kết hôn với cô ấy, nhưng sau khi kết hôn hầu như không có sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ."
Cao Đống chợt hiểu ra, thì ra Từ Sách phán đoán hoàn toàn chính xác.
Lạc Tuệ Tuệ đâu chỉ sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ không đều đặn, mà thật ra không có sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ, vì vậy móng tay của ngón giữa của cô ta bị cắt ngắn quả thật là để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Lý Vệ Bình hút xong điếu này, lại xin thêm điếu khác, Cao Đống châm lửa cho, anh ta nói tiếp: "Còn Lâm Tiểu Phong, tôi không rõ hắn ta có phải là người đồng tính hay không, hắn nhỏ con, bảnh bao, có lẽ hợp với mắt thẩm mỹ của Vương Hồng Dân.
Theo tôi thấy, Lâm Tiểu Phong là nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ, ha ha." Anh ta bật cười ha hả, mắt mang đầy vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng và sự khinh bỉ dành cho Vương Hồng Dân, rồi nói tiếp: "Vương Hồng Dân rất coi trọng Lâm Tiểu Phong, nói trắng ra, rất thích là đằng khác, vì vậy lúc nào cũng để hắn kè kè bên mình, đồng thời rất hào phóng với Lâm Tiểu Phong.
Ông ta chịu đưa cả triệu đồng cho hắn mượn mà không làm giấy nợ.
Sau khi dùng dùi cui điện đánh Lâm Tiêu Phong bất tỉnh, tôi dìm hắn xuống hồ để nằm đó cho được lâu, một mặt là muốn che giấu thời gian tử vong cụ thể của hắn, để các ông không nghi ngờ, mặt khác là muốn xác hắn bị phân hủy và bên pháp y sẽ không nhận ra cơ vòng của hắn ta có vấn đề, từ đó có thể phát hiện ra sự thật mấu chốt này."
Anh ta hít một hơi rồi nói tiếp: "Tôi không biết làm sao Uông Hải Toàn lại phát hiện ra được chuyện của Vương Hồng Dân và Lâm Tiểu Phong.
Nói tóm lại, hắn đã biết, và nắm được cái thóp này, Phòng Công thương gần như đã nằm gọn trong tay Uông Hải Toàn.
Khoảng thời gian đó hắn đi gây sự khắp nơi bởi kiểu gì cũng có Vương Hồng Dân chống lưng, ai cũng phải nể mặt mà cho qua.
Lúc đầu, Uông Hải Toàn cũng chẳng đến nỗi, chỉ vênh váo hơn mức bình thường một chút, nhưng về sau, Vương Hồng Dân thấy hắn luôn lợi dụng điểm yếu này uy hiếp mình để thường xuyên kiếm cớ gây sự, không chịu đựng được nữa, biết nếu cứ tiếp tục thế này, sự việc sẽ không bao giờ kết thúc, thế là ông ta nghĩ đến chuyện gϊếŧ chết Uông Hải Toàn.
Nhưng ông ta không biết gϊếŧ người bằng cách nào, một kẻ ngu ngốc như ông ta làm sao nghĩ ra được cách gϊếŧ người nào tốt, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ xem phim nên mới dấy lên ý nghĩ dùng cách hạ độc."
Cao Đống hỏi: "Thuốc độc là do Lạc Tuệ Tuệ đưa, đúng không? Cô ấy làm ở khoa Bào chế dược của bệnh viện, chắc có cách để có được chất Xyanua."
Lý Vệ Bình lắc đầu: "Không, bệnh viện làm gì có chất Xyanua, thực ra, thuốc độc là do tôi đưa." Gương mặt anh ta lại thoáng hiện nụ cười đắc ý.
"Sao lại là anh đưa? Sao anh lại tham dự vào chuyện này?"
"Nên bắt đầu từ đâu được nhỉ? Lạc Tuệ Tuệ sau khi kết hôn, phát hiện Vương Hồng Dân rất ít quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ với cô ấy, lúc đầu nghĩ rằng sức khỏe Vương Hồng Dân không tốt nhưng dần dần cô ấy tỏ ra nghi ngờ.
Cuối cùng, một lần nọ khi về nhà, cô ấy phát hiện Vương Hồng Dân và Lâm Tiểu Phong đang quấn lấy nhau trên giường.
Lúc đó cô ấy khóc lóc thê thảm, có chồng là người đồng tính, đổi lại là một người phụ nữ khác, e là sẽ đập đầu vào tường, có ai ngờ bi kịch này lại rơi đúng vào mình.
Cô ấy nói cho tôi biết, lần đó Vương Hồng Dân đã thừa nhận với cô ấy, thậm chí còn không ngượng miệng nói cô ấy cũng có thể đi tìm người đàn ông khác, ông ta sẽ không can thiệp, chỉ cần hai người tiếp tục giả vờ là cặp vợ chồng hòa thuận trước mặt người ngoài, đồng thời bắt cô ấy phải giữ bí mật hoàn toàn chuyện này.
Lạc Tuệ Tuệ kể rằng lúc đó cô ấy chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cô ấy có nằm mơ cũng không ngờ là mình lại tận mắt nhìn thấy chồng mình ngủ khỏa thân bên cạnh người đàn ông khác, cho dù ông ta ngủ với người đàn bà khác cũng được, có ngủ với bao nhiêu người đàn bà khác cũng được.
Ngày nào cô ấy cũng ngủ trên chiếc giường này, càng nghĩ cô ấy càng cảm thấy ghê tởm, càng không ngờ được chồng minh lại trơ tráo đến mức khuyến khích cô đi tìm người đàn ông khác.
Cô ấy cảm thấy thất vọng nặng nề, lúc đó cô ấy cũng đã nghĩ đến cái chết.
Sếp là người ngoài cuộc nên rất khó tưởng tượng một người phụ nữ gặp phải chuyện này thì trong lòng sẽ cảm thấy nhục nhã vô cùng như thể nhân cách của mình đã bị Vương Hồng Dân sỉ nhục.
Nhưng cô ấy là một người nhát gan, cũng biết rằng chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài.
Cuối cùng, cô ấy thỏa hiệp, nhưng ngủ ở phòng khác, không bao giờ chịu đụng tới chiếc giường đó, và bề ngoài, vẫn nói cười vui vẻ, không tỏ vẻ gì khác lạ.
sếp nghĩ mà xem, lúc đó, cô ấy hẳn là rất cô đơn và bất lực."
Lý Vệ Bình nói đến đây, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, dường như anh ta đã quên rằng lúc này mình vẫn bị trói ngay trên giường bệnh, linh hồn lại bay đến cạnh Lạc Tuệ Tuệ, giống như đang kề cận, an ủi cô ta, quan tâm hết mực đến những buồn vui của cô ta vậy.
Cao Đống gật đầu: "Sau đó cô ta gặp anh?"
"Đúng, sau đó không lâu, tôi và cô ấy gặp nhau trên đường, cô ấy không nhận ra tôi, nhưng tôi mới nhìn đã nhận ra cô ấy ngay.
Tôi thấy đây đúng là duyên phận.
Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng cả đời này còn được gặp lại cô ấy.
Tôi càng không thể ngờ được rằng, tôi thật sự được ở cạnh cô ấy.
Nói gì thì nói, tôi cũng phải cảm ơn Vương Hồng Dân, nếu không nhờ ông ta, cả đời này tôi và Lạc Tuệ Tuệ không thể bên nhau.
Lúc đó tôi hơi sợ, tôi không biết phải nói gì, phải chào hỏi cô ấy thế nào, không biết cô ấy có nhận ra tôi không, hay cô ấy vẫn lạnh lùng như lúc trước.
Nhưng tôi thật sự rất muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy, rất muốn biết cô ấy sống có tốt không, có hạnh phúc không.
Tôi thấy gương mặt cô ấy có vẻ u buồn, không được vui, không do dự gì nữa, tôi bước tới chào cô ấy.
Không ngờ, lần này cô ấy tỏ ra vui vẻ với tôi hơn hẳn hồi còn học đại học.
Chúng tôi đến quán cà phê, cùng nhau trò chuyện suốt cả buổi chiều, à, đây đúng là một buổi chiều tôi cảm thấy rất kỳ diệu, đến tận bây giờ tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc, không bao giờ quên được.
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó tôi sắp có cuộc họp, bên đồn cảnh sát gọi mấy cuộc điện thoại giục, nhưng tôi đều thoái thác không đi, tôi thực sự rất muốn được nói chuyện với cô ấy như thế mãi."
Cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trên gương mặt Lý Vệ Bình, Cao Đống không nỡ chen ngang, đành nghe anh ta nói tiếp.
"Hôm đó chúng tôi để lại cách thức liên lạc với nhau, sau này tôi nhiều lần chủ động liên hệ với cô ấy.
Mặc dù biết cô ấy đã kết hôn nhưng tôi thật sự rất muốn gặp cô ấy.
Vài tháng sau, tôi cầm lòng không được nên hẹn cô ấy đến quán cà phê gặp gỡ, những tưởng cô ấy sẽ từ chối, nào ngờ cô ấy lại đồng ý.
Nói thật là, nếu như lãnh đạo cấp Tỉnh, cấp Bộ xuống thị sát, tôi cũng không hồi hộp như lần đó, tôi nhìn đi nhìn lại mình trong gương rất nhiều lần, cố sao giữ được trạng thái tốt nhất, nụ cười thích hợp nhất, cứ như thể là đàn bà vậy.
Sau khi gặp mặt, tâm sự nhiều hơn, cô ấy cũng thổ lộ với tôi về sự bất lực trong hôn nhân của mình.
Tôi rất đồng cảm, rất thấu hiểu, sau đó, rất tự nhiên, chúng tôi đến với nhau.
Chỉ có chuyện tất cả những điều này đều rất hạn chế, vì thân phận của tôi, vì thân phận của cô ấy, lần nào chúng tôi gặp nhau cũng lén lén lút lút, sợ bị người ta nhìn thấy, nhưng những lần gặp gỡ ngắn ngủi đó, đều thật đẹp đẽ.
Vì tôi là cảnh sát hình sự, xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, vừa bảo vệ bản thân, vừa bảo vệ cô ấy, cho nên, tôi đưa cho cô ấy một chiếc điện thoại di động không đăng ký tên mà mình thu được, còn tôi cũng dùng một chiếc điện thoại di động loại này để giữ liên lạc.
Dĩ nhiên, bây giờ hai chiếc động thoại đó đã bị tôi tiêu hủy rồi.
"Tình trạng này kéo dài được vài tháng, cho đến tháng 7 năm ngoái, cô ấy nói với tôi mình có thai.
Tôi rất vui mừng, cô ấy đang mang trong người giọt máu của tôi, nhưng cô ấy lập tức nói mình chuẩn bị bỏ đứa bé, cô ấy không muốn bị Vương Hồng Dân phát hiện.
Dù Vương Hồng Dân đồng ý để cô ấy đi tìm người đàn ông khác, nhưng cô ấy chưa bao giờ dám nói cho Vương Hồng Dân biết chuyện cô ấy đã tìm được người đàn ông khác, càng không dám cho Vương Hồng Dân biết chuyện cô ấy đang mang thai.
Tôi rất lo lắng, tôi đề nghị cô ấy thử thăm dò Vương Hồng Dân xem phản ứng của ông ta ra sao.
Nhưng cô ấy từ chối, bảo mình sợ, không những sợ Vương Hồng Dân phản đối, càng lo sợ sau khi đứa bé ra đời rồi sau này lớn lên, nếu người nhà họ Vương thấy đứa bé không giống Vương Hồng Dân chút nào, nếu như một ngày nào đó bị phát hiện, nhà họ Vương sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy, cô ấy hoàn toàn không có khả năng chống lại nhà họ Vương.
Tôi thật muốn dốc hết sức bảo vệ cô ấy, nhưng tôi cũng chẳng có cách nào khác.
Nhà họ Vương, trong mắt chúng tôi, thật kiên cố không thể nào lay chuyển nổi.
Trước tình cảnh này, là một thằng đàn ông, tôi thật muốn đập đầu chết cho rồi, lúc đó, tôi bảo cô ấy hãy chờ thêm ít lâu nữa.
Sau đó, tôi đưa cô ấy một chiếc máy quay phim mini, dạy cô ấy cách lắp máy, để cô ấy dùng thiết bị này quay lại những đoạn phim Vương Hồng Dân và Lâm Tiểu Phong tằng tịu với nhau, sau này có thể dùng nó để tự bảo vệ mình.
Thực ra, kể từ ngày hôm đó, tôi đã nhen nhóm ý định gϊếŧ Vương Hồng Dân.
Xem ra vì hạnh phúc, chỉ có gϊếŧ chết Vương Hồng Dân mới trừ được hậu họa về sau.
Tôi muốn được ở bên cạnh cô ấy một cách quang minh chính đại!"
Ánh mắt Lý Vệ Bình lóe lên tia nhìn u ám, Cao Đống thấy vậy chợt nhíu mày, nhưng vẫn không nói lời nào, chờ anh ta tiếp tục.