"Xảy ra án mạng trong buổi liên hoan ư? Chuyện như thế nào?" Cao Đống hiếu kỳ hỏi.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó là tối thứ Bảy ngày 17 tháng 9.
Nhóm người Phòng Công thương đang ăn uống ở khách sạn Golden Port trong huyện.
Người tham gia gồm có bảy nhân viên biên chế của Phòng Công thương cùng các nhân viên hợp đồng trong đơn vị và một số người nhà.
Tổng cộng có sáu bàn trong một phòng tiệc.
Cả phòng tiệc đó có thể đặt hơn mười bàn nhưng tối hôm đó chỉ có sáu bàn của Phòng Công thương mà thôi.
Ngồi phía bên trái của lối đi vào là sáu nhân viên nam và Lâm Tiểu Phong, tài xế của Trưởng phòng Vương Hồng Dân.
Bàn bên cạnh là người nhà của họ và một nhân viên nữ nữa tên là Châu Mộng Vũ.
Vì bàn nam phải nhậu nhẹt hút thuốc nên nam nữ ngồi tách riêng.
Phía bên phải là bốn bàn của các nhân viên thời vụ và người nhà."
Cao Đống nhắm mắt lại, trong đầu vẽ ra hình ảnh mà Lý Vệ Bình miêu tả, gật đầu nói: "Anh nói tiếp đi."
"Buổi tiệc bắt đầu chưa được bao lâu thì có ông chủ của một nhà máy nào đó uống say xông thẳng vào phòng tiệc của bọn họ, trực tiếp chạy đến đến tìm Đội trưởng đội Quản lý thị trường của Phòng Công thương là Uông Hải Toàn rồi chửi sa sả vào mặt anh ta.
Sau này chúng tôi điều tra được nguyên do của sự việc là vì ông chủ đó đã đắc tội với Uông Hải Toàn nên Uông Hải Toàn nhiều lần gây khó dễ cho nhà máy của ông ta, còn tịch thu một nhà hàng do vợ ông này mở nữa.
Ngày đó ông chủ kia vừa khéo lại đang dùng cơm trong khách sạn Golden Port, uống khá nhiều rồi, nghe được tin hôm nay người của Phòng Công thương cũng liên hoan ở cùng khách sạn, trong lúc giận dữ đã lao vào chửi bới như vậy.
Theo điều tra sau này của chúng tôi thì Uông Hải Toàn là một anh chàng rất ngang bướng, đang liên hoan cùng đơn vị lại gặp kẻ xông tới chỉ thẳng vào mặt mình mà chửi như thế, anh ta sao chịu để yên, lập tức bật dậy xô đối phương.
Những người ngồi bên cạnh vội vàng can ngăn.
Bạn của ông chủ đó nghe tin cũng chạy qua cản lại.
Mấy phút sau, mâu thuẫn qua đi, Uông Hải Toàn thở hùng hục trở về ghế ngồi.
Những người ngồi cùng bàn đều khuyên anh ta bớt nóng giận.
Trưởng phòng Vương Hồng Dân lấy cốc nước chưa uống của mình đang để trước mặt đưa cho anh ta, bảo anh ta uống hạ hỏa.
Kết quả anh ta uống xong cốc nước chưa được vài phút thì đột nhiên co giật ngã lăn ra đất và chết ngay sau đó."
Mắt Cao Đống sáng lên hỏi: "Bị trúng độc hả?"
Lý Vệ Bình gật đầu: "Đúng vậy.
Hôm đó rất tình cờ, cách đó không lâu, đội Điều tra hình sự của chúng tôi vừa bắt được một băng cướp tiệm vàng nên được Thành phố thưởng ba vạn.
Tối hôm đó chúng tôi cũng liên hoan ngay tầng trên.
Chưa đầy năm phút sau khi sự việc xảy ra chúng tôi đã có mặt tại hiện trường.
Mặt Uông Hải Toàn sau khi chết đỏ ửng như hoa đào, lại tổng hợp các đặc trưng điển hình khác, pháp y phán đoán anh ta bị trúng độc xyanua cấp tính, sau khi khám nghiệm tử thi đã chứng minh Uông Hải Toàn quả thật trúng độc kali xyanua cấp tính.
Lúc phán đoán anh ta bị trúng độc xyanua cấp tính, chúng tôi nghi ngờ đây là vụ mưu sát chứ không phải là sự cố ngoài ý muốn.
Ngay lập tức, khách sạn đóng cửa, toàn bộ người ở đó bị giữ lại.
Nhưng vì lo hung thủ sẽ phi tang chứng cứ nên cho dù ai đó muốn đi vệ sinh cũng phải được giám sát bởi cảnh sát hình sự.
Ngoài ra, chúng tôi cũng ngay lập tức niêm phong mọi vật chứng ở hiện trường để pháp y nhanh chóng kiểm tra.
Đồng thời hỏi những người khác, trước khi Uông Hải Toàn xảy ra chuyện đã tiếp xúc với những thứ gì.
Vì đồ ăn thức uống mà anh ta dùng thì những người khác cũng dùng, chỉ có cốc nước sau cùng mà Vương Hồng Dân đưa cho anh ta là khác.
Vương Hồng Dân chưa hề uống ly nước đó, Uông Hải Toàn là người duy nhất đã uống nó.
Pháp y nghi ngờ ly nước có vấn đề.
Kết quả giám định sau đó cũng cho thấy trong ly nước đó có chất kali xyanua."
"Đã kiểm tra dấu vân tay trên ly chưa?"
"Kiểm tra rồi.
Trên ly có dấu vân tay của ba người, đó là Uông Hải Toàn, Vương Hồng Dân và người phục vụ.
Theo xác nhận của những người ở hiện trường, ly nước đó được người phục vụ rót từ bình nước ra cho từng ly sau khi bọn họ ngồi vào chỗ.
Nước ở các ly khác đã được kiểm tra, không có vấn đề gì, duy chỉ có ly nước của Vương Hồng Dân là có chất kali xyanua thôi."
Cao Đống ngẫm nghĩ rồi nói: "Dựa vào đó, thông thường sẽ có những khả năng sau, một là người phục vụ đã hạ độc và đối tượng hạ độc là Vương Hồng Dân.
Tuy nhìn có vẻ là nước được đựng trong cùng một bình, nhưng chỉ cần dùng chút tiểu xảo là có thể che mắt được mọi người rồi.
Khả năng thứ hai là do Vương Hồng Dân hạ độc.
Ly nước này được đặt trước mặt ông ta, ông ta có thể nhân cơ hội lúc xô xát hỗn loạn mà hạ độc, đợi sau khi vụ ẩu đả qua đi lại đưa cho Uông Hải Toàn uống.
Thứ ba là có người muốn đầu độc Vương Hồng Dân nhưng cuối cùng Uông Hải Toàn lại uống.
Tất nhiên, cái ông chủ trước đó cũng có thể là tòng phạm, cố ý chạy đến đó để gây ra vụ lộn xộn."
Lý Vệ Bình nói: "Đúng vậy, ba khả năng này tôi cũng đã nghĩ đến nhưng cần phải tìm được bằng chứng.
Chúng tôi đã lục soát khắp nơi, trong ngoài phòng tiệc và cả trên người của tất cả các nhân viên nhưng không tìm được chất kali xyanua còn sót lại nào cả.
Mỗi người có mặt ở hiện trường đều đã lấy lời khai, không ai để ý là ai đã ra tay hạ độc.
Ban đầu chúng tôi nghi ngờ Vương Hồng Dân nhưng thứ nhất là không có bằng chứng, thứ hai là ông ta một mực phủ nhận việc mình biết trong ly nước có chứa độc.
Cho dù sau đó từ lời kể của những người khác, chúng tôi biết được giữa Vương Hồng Dân và Uông Hải Toàn vốn dĩ đã có mâu thuẫn.
Nói đúng hơn, có thể là Uông Hải Toàn nắm được nhược điểm của Vương Hồng Dân trong tay.
Ông ta là trưởng phòng nhưng bình thường đều nghe theo Uông Hải Toàn, lời của Uông Hải Toàn mới được coi là có giá trị nhất ở Phòng Công thương.
Vương Hồng Dân có động cơ gϊếŧ người nhưng dựa vào lời khai ban đầu, ông ta hoàn toàn phủ nhận việc tồn tại bất cứ mâu thuẫn nào với Uông Hải Toàn.
Không nắm được bất kỳ bằng chứng nào, thậm chí móng tay của Vương Hồng Dân cũng đã được đem đi kiểm tra mà không hề tìm thấy chất kali xyanua.
Hơn nữa với hậu thuẫn sau lưng của Vương Hồng Dân, chúng tôi không thể bắt ông ta về để hỏi cung được.
Cuối cùng vụ án chỉ có thể khép lại một cách qua loa mà thôi."
Cao Đống mỉm cười: "Nghe anh kể lại, tôi cho rằng hung thủ dùng chất độc kali xyanua để gϊếŧ người, tuy dùng một lượng rất ít nhưng vật chứng vẫn còn để ở phòng tiệc của khách sạn, chẳng qua là các anh không tìm thấy thôi.
Còn hung thủ đã ra tay hạ độc trước tất cả mọi người, mười mấy cặp mắt đã chứng kiến toàn bộ quá trình phạm tội.
Tôi nghĩ có lẽ các anh đã bỏ sót một số tình tiết trong bản tường trình của những người khác ở hiện trường.
Nếu không vụ án như thế này sao lại không phá được."
Lý Vệ Bình giải thích: "Chúng tôi đến hiện trường gần như ngay lập tức, cũng đã tìm khắp nơi trong ngoài phòng tiệc, thậm chí kiểm tra từng centimét của thảm lót sàn rồi mà vẫn không tìm thấy vật chứng.
Các nhân viên liên quan đã được lấy lời khai chi tiết ngay trong tối hôm đó, nhưng vẫn không thể tìm thấy manh mối.
Không phải chúng tôi điều tra không cẩn thận mà tên hung thủ này quá xảo quyệt."
Cao Đống lắc đầu mỉa mai: "Thôi được rồi, dù sao thì cũng là vụ án đã qua, không phá được thì cũng đành vậy.
Anh nghĩ vụ án đó và vụ án hiện chúng ta đang điều tra có quan hệ?"
Lý Vệ Bình gật đầu nói: "Đúng vậy, Phòng Công thương vốn có bảy nhân viên chính thức, lần trước chết một người, lần này tất cả những người còn lại đều gặp nạn.
Trong vụ đầu độc lần trước, chúng tôi điều tra ra được cái chết của Uông Hải Toàn không mang lại lợi ích gì cho bất kỳ người nào hết.
Vụ án lần này cũng vậy, hung thủ gây ra tội ác lớn như thế thực ra cũng không mang lại lợi ích cho ai cả.
Trong vụ đầu độc, có khả năng mục tiêu đầu tiên của hung thủ là Vương Hồng Dân, nhưng kết quả vô tình đã gϊếŧ chết Uông Hải Toàn.
Dường như cả vụ đầu độc lẫn vụ án lần này, động cơ của hung thủ đều là vì trả thù người của Phòng Công thương.
Ngoài ra, trong vụ đầu độc, chúng tôi đã điều tra rất cẩn thận nhưng vẫn không tìm được chứng cứ tại hiện trường, điều này cho thấy hung thủ rất xảo quyệt.
Hung thủ của vụ án lần này còn có khả năng khống chế cả một đoàn người, thủ đoạn rất khó suy đoán.
Vì thế tôi nghi ngờ liệu có phải là cùng một hung thủ gây ra?"
Cao Đống ngẫm nghĩ: "Tôi thì nghĩ hai vụ án có sự khác biệt về bản chất.
Trong vụ đầu độc, từ đầu đến cuối, hung thủ không hề lộ diện, cũng không tuyên bố động cơ phạm tội của mình.
Nhưng vụ án đốt xe lần này, hung thủ lại gọi điện báo, thách thức phía cảnh sát, đồng thời cho biết động cơ phạm tội của mình.
Nếu động cơ của hung thủ trong vụ đầu độc cũng là do thù hận Phòng Công thương, vậy cách hạ độc gϊếŧ người đầy bí ẩn như thế tuy là rất an toàn nhưng chắc chắn không thể trút bỏ sự bất mãn trong lòng của hung thủ được.
Điểm chung duy nhất của hai vụ án này đó là nạn nhân đều là người của Phòng Công thương, hơn nữa thời gian cách nhau cũng tương đối gần.
Các điểm tương đồng khác phần lớn chỉ là suy đoán chủ quan mà thôi, chưa đủ khách quan.
Được rồi, vụ án này tạm thời bàn tới đây đã, không nên để suy nghĩ chủ quan ảnh hưởng đến phán đoán về sau.
Anh hãy đi làm tiếp việc của mình đi, công việc quan trọng nhất của tôi bây giờ là đợi kết quả rà soát băng ghi hình thôi."