Người Phiên Dịch

Trình Gia Dương

Mùng 3 tết, Húc Đông hẹn tôi ra ngoại ô cưỡi ngựa. Thời tiết rất đẹp, chúng tôi cưỡi ngựa một hồi rồi nghỉ trong câu lạc bộ.

Tôi giở báo ra xem, trang tin tức giải trí giới thiệu về các ngôi sao ăn Tết thế nào.

“ Ngô Gia Nghi đi Anh nghỉ ngơi, gặp mặt đạo diễn nổi tiếng”. Tôi cố tình đọc to, đưa mắt nhìn Húc Đông, anh lờ đi như không nghe thấy gì, nhấp một ngụp rượ trắng rồi nói: “ Anh muốn báo cho chú một chuyện, anh sắp kết hôn rồi”

“ Em không nghe nhầm đấy chứ?”

“ Sắp ba mươi tuổi rồi, sớm kết hôn, sinh con, để đến lúc con lớn rồi thì mình cũng chưa già lắm, vẫn còn sức quản giáo nó được”.

“ Sao anh nghĩ xa xôi thế? Anh kết hôn với ai?”

“ Cậu không biết đâu.”

“ Anh hạ quyết tâm rồi à? Không độc thân nữa?”

“ Mệt lắm rồi”

“ Lần sau lúc nào rãnh rỗi, thì đưa chị đi cùng để giới thiệu với em.”

“ Được thôi. Hai ngày nữa, cùng ăn cơm nhé”.

Tôi đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay lại, thấy Húc Đông đang cầm tờ báo trong tay, đọc rất chăm chú.

Không lâu sau, mùng 5, tôi gặp vị hôn thê của Húc Đông, chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu. Đó là một cô gái ít nói, không đẹp lắm, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất thanh nhã, tốt nghiệp trường Đại học Bắc Kinh. Cô ấy hiện đang làm việc tại viện bảo tàng, khôi phục tranh chữ cổ đại.

Thì ra cô gái này là do mẹ Húc Đông giới thiệu, trước khi tiến tới hôn nhân, gia thế của cô đã được điều tra nhiều lần. Cô xuất thân trong gia đình có truyền thống học hành, bố là học giả nổi tiếng. Điều quan trọng là trước Húc Đông cô vẫn chưa yêu ai.

Húc Đông tỏ ra rất quan tâm tới vị hôn thê, nhưng tôi vẫn nhận ra hành động của anh chỉ mang tính hình thức mà thôi. Hôn lễ của họ vào ngày mùng Một tháng Năm. Bên nhà gái theo đạo Cơ Đốc, Húc Đông tôn trọng tín ngưỡng của cô, hôn lễ sẽ được cử hành theo nghi thức của đạo này.

Con người dù có tiêu dao, phóng khoáng tới mức nào thì cuối cùng cũng phải tìm bến đỗ. Húc Động chơi bời đã bao nhiêu năm, cuối cùng cũng phải quyết địng quay đầu lại, lên bờ nghỉ ngơi. Không hiểu đôi chân ấy còn có thể tung hoành được nữa không.

Thời gian nghỉ Tết đã kết thúc, phải hai ngày nữa Phi mới trở lại Bắc Kinh.


Tôi ra ga đón cô, Phi vừa xuống xe đã khiến tôi giật mình, cô gầy đi nhiều , gương mặt lại nhỏ nhắn như xưa. Chiếc áo lông mua trước khi đi Cáp Nhĩ Tân bây giờ lùng bùng trên người cô, trông cô có vẻ hơi tiều tụy.

Tôi cầm hành lý cho Phi, chăm chú ngắm cô. Cô cười rồi nói với tôi: “ Thế nào? Trông em thế nào? Giảm béo nhanh không?”

“ Em có nhẩm không đấy? Gầy nhanh quá sẽ không tốt cho tim đâu”.

“ Phụ nữ mà, nên nghiêm khắc với bản thân một chút”.

“ Cái gì cơ? Mau đi thôi.”

Tôi lái xe về hướng tòa nhà Trung Lữ, Phi nói: “ Em muốn về trường mấy ngày”.

“ Sao?”. Tôi nhìn cô. Đang lúc xe đi đến ngã tư, đèn đỏ bật sáng, chúng tôi dừng lại.

“ Bạn trai của Tiểu Đơn thi nghiên cứu sinh không tốt lắm, do vậy cả kì nghỉ đông cô ấy ở lại tìm việc. Cô ấy ở lại một mình nên cũng sợ, dặn em nhất định khi nào lên phải ở với cô ấy.”

“ Thé còn anh thì sao chứ? Em đã nhận lời người ta rồi sao? Cô ấy cũng lạ thật đấy, lớn như thế rồi, lại ở trong kí túc xá chú có phải ở ngoài đâu mà sợ.”

“ Em nhận lời với cô ấy rồi. Hơn nữa trường cũng gần Bộ Công thương, em ở trường anh cũng đỡ phải đưa đón”.

Tôi không nói gì nữa, trong lòng thấy buồn bực khó tả. Phi, em đúng là nữ trung hào kiệt, em thật là nghĩa khí biết bao.

Tôi đưa cô về kí túc xá, đưa danh thiếp của tôi cho cô rồi nói: “ Ngày kia em có mặt tại Bộ Công thương, tìm người phụ trách dự án. Nhớ đừng đến muộn đấy”.

“ Cảm ơn anh. Anh có muốn lên phòng em chơi một lát không?”

“ Không, anh đang bận”

“ Vậy tạm biệt anh”.

Tôi lái xe đi, càng đi càng cảm thấy buồn.

Kiều Phi

May mà Trình Gia Dương không lên chơi. Tôi trở về căn phòng trống trơn, bật nước nóng, rửa mặt mũi tay chân, sau đó chui vào chăn ngủ một giấc. Đi tàu một ngày trời, bên tai tôi vẫn còn văng vẳng âm thanh xình xịch chói tai, người cứ rã cả ra.


Ngày hôm sau tôi tự học, sau đó gọi điện cho Trình Gia Dương nói chuyện vài ba câu.

Sang ngày thứ ba tôi đến Bộ Công thương, đây là dự án hợp tác ngành đường và bánh kẹo Trung – Pháp. Tôi tìm người phụ trách tên là Chu Hiền Phúc rồi giới thiệu với anh mình là bạn của Trình Gia Dương. Anh bắt đầu hỏi tôi bằng tiếng Pháp.

Nửa tiếng sau anh chỉ cho tôi bàn làm việc của tôi ở dưới cửa sổ, tôi thở phào, xem ra tôi đã qua vòng phỏng vấn.

Trong phòng có bảy người, ba người nước ngoài, nói tiếng Trung còn giỏi hơn cả tôi. Ngồi ở bàn đối diện là một chị khoảng ba mươi tuổi. Trên bàn làm việc có đề rõ tên tiếng Pháp và tiếng Trung của chị ấy: Michelle- Dương Yến Yến. Chị ấy khá xinh, có điều không hòa nhã với mọi người lắm, thuộc tuýt người ít nói, dáng vẻ thâm sâu khó dò.

Do tất cả đều trẻ nên mọi người nhanh chóng làm quen với nhau, các bạn nước ngoài yêu cầu tôi đặt một cái tên tiếng Pháp, tôi đáp gọi tôi là Phi. Âm này phát âm trong tiếng Pháp cũng hay lắm.

Công việc của tôi đơn giản tới mức không thề đơn giản hơn. Cả ngày chỉ ngồi nghe điện thoại, gửi fax, đôi khi đánh tài liệu cho Chu Hiền Phúc, tất cả chỉ có từng ấy việc.

Tiền lương của tôi được phát theo tuần, bảy trăm tệ một tuần. Sau này khai giảng rồi, cuối tuần tới đây trực ban cũng kiếm được 400 tệ, thật quá đã. Tôi cầm tiền lương tuần làm việc đầu tiên, gọi điện cho Trình Gia Dương nói: “ Em mời anh ăn cơm, được không?”

Anh không nói gì, cứ trầm ngâm ở đầu dây bên kia.

“ A lô”

“ Anh đang nghĩ xem nên tới đâu để chém đẹp em đây”.

Tôi bật cười.

Lúc đang ăn trong khách sạn Đông Bắc, Trình Gia Dương hỏi về công việc của tôi: “ Họ vẫn chưa cho em làm phiên dịch à?”

“ Chưa anh ạ”

“ Sao vậy? anh đã nói với anh Chu tạo cơ hội để em luyện tập rồi kia mà”.

“ Anh đừng giúp em bằng cách đi cửa sau kia nữa, đối với em có được công việc làm thêm này là may mắn lắm rồi.”

“ Các đồng nghiệp có tốt với em không?”

“ Rất tốt anh ạ. Chỉ có…” Tôi nhớ tới chị ngồi đối diện có khuôn mặt lạnh lùng kia.


“ Chỉ có gì cơ?”

“ Các đồng nghiệp nước ngoài cứ bắt em phải lấy một cái tên tiếng Pháp”.

“ Đừng nghe họ nói lung tung.” Gia Dương đặt tay lên tay tôi, “ Gọi Phi là hay nhất”.

Lòng bàn tay của anh cọ vào mu bàn tay tôi khiến tôi thấy nhồn nhột: “ tối nay về nhà với anh đi”.

Tôi nhìn anh, rồi giơ tay cốc nhẹ vào trán anh: “ Được thôi, nhưng mà anh phải ngoan đấy”.

“ Anh đảm bảo”. anh rất vui, cười trông như trẻ con.

Buổi tối chúng tôi nằm trên giường xem ti vi. Mỗi người cầm một cây kem. Khẩu vị của Gia Dương hơi khác người một chút, anh ăn kem vị bạc hà, giống như mùi kem đánh răng vậy. Anh ăn rất nhanh, ăn hết liền co ro trong chăn, đặt tay lên eo tôi.

“ Cô giáo Kiều à, giúp em làm ấm người lên đi!”

“ Được. Đầu tiên anh không được nói nữa.” Tôi vặn to tiếng ti vi lên. Tôi rất thích chương trình Còn bắt quả phụ gánh nước của Triệu Bản Sơn, trong vai trưởng thon Phạm Vĩ.

Không hiểu cánh tay anh từ lúc nào đã vòng qua eo tôi. Tôi hất tung chăn ra, anh nói: “ Lạnh quá, lạnh thật đấy!”.

“ Ai bảo anh chả đứng đắn chút nào”.

Anh lật người lại, đè lên người tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi: “ Đã tháng Giêng rồi, cô nương hãy phát thiện tâm, thuận theo ý của tại hạ đi”.

Nói rồi anh luồn tay vào áo ngủ của tôi nhíu mày, vẻ chịu đựng, miệng anh sực nức múi bạc hà.

“ Anh cố ý ăn kem có mùi kem đánh răng là để em vui thoi mà”. Anh véo tôi một cái.

Tôi cười ha ha, vuốt ve mặt anh: “ Anh phải nhẹ nhàng đấy”.

Khi Gia Dương tiến vào, tôi nín thở. Hồi ức đau nhói khi xưa lại xuất hiện, người tôi run bần bật, có điều khúc dạo đầu nồng nàn ban nãy đã khiến mọi thứ dễ chịu hơn, Gia Dương chầm chậm đi vào, cuối cùng cả hai đắm chìm trong khoái cảm.

Trước khi kết thúc Gia Dương muốn cho ra ngoài, nhưng tôi ôm chặt lấy anh nói: “ Không sao đâu”.

Sau đó anh nằm trên người tôi, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, rồi cất giọng khàn khàn: “ Anh cảm thấy không ổn”.

“ Gì cơ?”

“ Em rất đau phải không?”

“ Đâu có”.


“ Thế thì tốt, anh lại tưởng giống như lần trước, làm em đau”.

Tôi ôm anh: “ Không, Gia Dương à, em rất thích được cùng anh”. Tay tôi đặt trên cơ thể săn chắc của anh.

Anh bật cười.

“ Anh nói buổi tôi trước hôm em về nhà, anh đã bị đau dạ dày phải không?”

“ Kể cũng lạ thật. Hôm đó anh mơ một giấc mơ rất kì quái, nhưng cụ thể thế nào bây giờ anh không nhớ nổi nữa. Nói chung lúc đó anh sợ hãi tỉnh giấc, sau đó dạ dày đau tới mức muốn nôn”

“ Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe, anh đã đi kiểm tra chưa đấy?”

“ Anh chẳng sao cả. Từ nhỏ dạ dày anh đã là dạ dày sắt. Hôm đó chắc chắn ngoại lệ.” Anh ngồi bật dậy. “ Thế nhưng hôm đó anh đã rất lo lắng cho em”.

“ Em ư?”

“ Em phải đi một quãng đường dài, hơn nữa bên ngoài lại có tuyết rơi, anh cứ sợ em sốt ruột lại đi xe khách về…”

“ Anh có biết mình rất nhiều chuyện không?”

“ Em nói nậy kể cũng có lý. Đôi lúc anh cũng hay lải nhải”. Anh thật thà thừa nhận.

Tôi không nhịn được cười, tự dưng lại có anh chàng thừa nhận mình lắm điều.

“ Thực ra Phi à, nhiều lúc anh thấy em còn giống đàn ông hơn cả anh nữa.”

Tôi cười ngượng nghịu: “ Trình gia Dương à, đàn ông các anh giỏi tâng bốc người khác lắm đấy”.

Anh ôm lấy tôi: “ Ý anh là, anh sẽ nói cho em một chuyện Kiều Phi à, anh dựa dẫm vào em còn hơn cả người nhà anh nữa.”

Anh nói rất chậm, mỗi từ cứ in sâu vào trong tim tôi.

“ Những lúc không được ở bên em, anh lại mong ngóng, còn lúc được ở bên cạnh em, anh lại hận thời gian không dừng lại chứ.”

Trình Gia Dương

Tôi nói hết những lời từ tận đáy lòng với Phi, tôi biết hơi ướt át, nhưng tôi muốn cô biết từ trước tới giớ cô có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Tôi rất thèm khát cô, không chỉ về thể xác, dục vọng, mà cô còn là nguồn an ủi cho tâm hồn tôi, là chốn bình yên của tôi.

Cuộc đời của con người giống như một bộ phim ngắn ngủi mà bình dị, người con gái này là cao trào trong bộ phim cuộc đời tôi.

Cô vùi mặt vào ngực tôi, rất lâu sau cô mới lên tiếng: “ Gia Dương à, ngày nào chúng ta còn ở bên nhau, thì phải vui vẻ ngày đó”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận