Hứa Hoan Nhan lập tức nhào vào lòng anh, những bi thương đè nén thật lâu rốt cuộc hoàn toàn thổ lộ ra ngoài, cô khóc thỏa thuê đầm đìa nước mắt, ôm cổ Á Hi không ngừng nghẹn ngào khóc giống như là đứa trẻ.
“Nhưng mà Nhan Nhan, em một lòng muốn ở lại bên cạnh anh, lại muốn sinh cho anh một đứa bé, em từ đầu đến cuối có hỏi qua anh muốn em làm như vậy hay không?”
Á Hi một lần nữa lại đẩy cô ra, ngơ ngác lui về sau hai bước, đáy mắt không hề có ý cười: “Em có hỏi qua anh chưa, anh ép một người phụ nữ không thương anh ở lại bên cạnh anh, còn để cô ta sinh cho anh một đứa bé, trả nợ ân tình, anh có vui hay không?”
“Á Hi…” Hứa Hoan Nhan lắp bắp ngơ ngác nhìn Á Hi đứng trước mặt.
“Anh không vui, Nhan Nhan, em biết không? Lúc em ngủ mơ đều kêu tên Thân Tống Hạo, trong lòng trong mắt em chỉ có anh ta, em ở lại bên cạnh anh, đối với anh mà nói, coi anh là cái gì? Đứa nhỏ này coi là cái gì? Nếu anh tỉnh ngộ sớm hơn một chút, hẳn là anh không nên lưu lại đứa bé này, vướng tay chân em mà thôi! Hứa Hoan Nhan, em nên minh mẫn sáng suốt lại đi, không cần hành hạ anh, cũng không cần tra tấn chính mình, lại càng không nên hành hạ người đàn ông yêu thương em kia.”die»ndٿanl«equ»yd«on
“Anh đang nói cái gì, Tằng Á Hi! Hiện tại anh muốn em làm như thế nào? Anh có biết không tại thành phố C, em theo dõi anh đi về thăm nhà nhưng lại không vào, anh có biết không mẹ anh vì nhớ anh mà mang bệnh? Anh có biết hay không nhà họ Tằng chỉ có mỗi mình anh là con? Anh có biết hay không anh có thể chết bất cứ lúc nào? Em đây nợ anh cả đời, nhưng không phải em sanh cho con đơn giản vì trả nợ ân tình này! Tằng Á Hi, anh theo em năm năm, yêu em năm năm, anh cho rằng em là một phụ nữ không có tim sao, anh thật cho cho rằng em không có chút cảm tình nào với anh sao?”
“Hoan Nhan, tình cảm đó chỉ chiếm có một phần, còn đa phần là cảm kích anh, cái phần tình cảm nhỏ nhoi kia có ý nghĩa gì? Nếu anh vẫn cố chấp giữ em lại, chỉ làm cho ba người đau khổ thêm, hủy hoại hai gia đình, nếu bây giờ anh buông tay ra, ít nhất em và Thân Tống Hạo, Noãn Noãn có ba, có thể vĩnh viễn cùng sống chung một chỗ.”
“Còn đứa bé trong bụng em thì sao?” Hứa Hoan Nhan nước mắt lưng tròng, thì ra muốn bỏ tất cả trở ngại, bỏ đi một ít những chướng ngại trong lòng mình, nguyên lai bỏ xuống tất cả, không quan tâm đi tìm cuộc sống mới cùng tình cảm mới, quay đầu nhìn lại, thì ra là mình sai!diendan.com
“ Còn đứa bé trong bụng em anh tính làm sao đây? Noãn Noãn trở lại bên người cha ruột thịt, con bé có đủ cha mẹ, cả đời không buồn không lo, như vậy còn con chúng ta thì sao?” Hứa Hoan Nhan khóc lóc nức nở, cô không được anh ủng hộ lựa chọn của mình, áp lực to lớn đã đè cô sắp sụp đổ, hiện tại Á Hi đã nói như vậy, cả cha ruột cũng muốn bỏ đứa con này, cô nên làm gì bây giờ?
“Nếu như có thể…. anh không hi vọng đứa bé này hiện diện…..” Á Hi lẩm bẩm nói, cả đời này của anh, là khi trước đã cố chấp sa vào đoạn tình yêu sai lầm này, anh mắc nợ quá nhiều đối với người nhà, với ba mẹ sinh ra anh. Nếu như không phải lúc ấy nghĩ đến sau khi anh chết sợ ba mẹ sụp đổ, nhà họ Tằng vì vậy mà tuyệt hậu, anh chắc chắn sẽ không đồng ý thỉnh cầu của Hứa Hoan Nhan.
Anh thật quá ích kỷ, anh cũng không phải là Tằng Á Hi lòng dạ vĩ đại rộng lớn, anh đã từng ích kỷ ảo tưởng, cùng với Hoan Nhan cả đời bên nhau, khiến cho cô yêu anh, thậm chí anh ích kỷ mà hy vọng rằng, rồi cô sẽ quên Thân Tống Hạo, về sau trong lòng cô chỉ có anh mà thôi.
“Nhưng đứa bé rõ ràng có tồn tại, một sinh mệnh nhỏ, trong người em quả thật có tồn tại, làm sao có thể nói dứt bỏ nó được?”
Cô khóc giọng nói khàn khàn, tay phải vịn vào lan can mới không làm cho cả thân hình ngã quỵ xuống.
Hai người cũng không nhìn thấy, sau cửa kiếng ban công, Noãn Noãn mặc áo ngủ bị đánh thức bởi hai người đang yên tĩnh đứng ở đó giống như một búp bê pha lê.
Cô bé nghe được bốn chữ con ruột cha ruột, lập tức ngủ không được, trong lòng tràn ngập khát khao nho nhỏ, người đàn ông buổi tối xông vào kia, chính là cha ruột mình sao?
Cô bé khẽ nhíu mày, cô không thích người ấy, bởi vì trên người ông ấy thật hôi!
“Nhan Nhan, em để anh suy nghĩ một chút, anh muốn nghĩ kỹ hơn nữa.” Á Hi đứng quá lâu, cảm thấy hết chịu nổi, anh vịn lan can đứng lên, phát giác lòng bàn tay ẩm ướt xuất ra một tầng mồ hôi, mà trong đầu cũng ong ong vang lên, làm cho anh đầu đau như muốn nổ tung, tiếng khóc đau thương của Hoan Nhan vẳng bên tai, thế nhưng anh vô lực để ý tới cô.
Hứa Hoan Nhan thất hồn lạc phách bước trở về phòng, lúc bước nhanh tới giường, một cánh tay nhỏ níu kéo vạt áo ngủ của cô: “Mẹ.”
Hứa Hoan Nhan cúi đầu nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt đen nhánh của Noãn Noãn, tim cô đau xót, không khỏi khom lưng cúi xuống ôm lấy cô bé: “Bảo bối, mẹ làm con tỉnh ngủ hả?”
“Mẹ, có phải cha ruột con trở lại không?” Noãn Noãn nằm trong ngực mẹ, trong lòng tràn đầy khát khao.
“Có ba Á Hi còn chưa đủ sao?” Hứa Hoan Nhan chỉ muốn khóc, rồi ngẫm lại, cô cũng thật nhẫn tâm, nếu như lúc ban đầu, ban đầu cô tuyệt tình chỉ vì Thân Tống Hạo ở chung cùng Tô Lai, có thể hay không lựa chọn giết chết Noãn Noãn đứa bé này?DiễnđànLêQuýĐôn.
Nếu như không có đứa bé trước khi cô rời khỏi bỏ đi, vậy bây giờ làm sao cô có được một bảo bối đáng yêu như này? Cô không phải tàn nhẫn, chỉ là tim cô bị tổn thương quá sâu.
“Nhưng mà, đúng là Noãn Noãn vẫn suy nghĩ muốn biết hình dáng cha như thế nào mà.” Noãn Noãn sợ mẹ đau lòng, nhưng vẫn không khống chế được khát vọng trong lòng, ba Á Hi vốn đối xử với mình tốt như vậy, mình không nên nghĩ tới cha ruột, bây giờ không dễ dàng gì mới được nghe mẹ nhắc tới, trái tim nhỏ của cô bé đã lấp đầy suy nghĩ về cha ruột mất rồi.
“Nếu có mẹ và ba Noãn Noãn sẽ hạnh phúc hơn sao?” Hoan Nhan không nhịn được bắt đầu suy nghĩ những vấn đề kia theo lời nói của Á Hi, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, vần đề cha ruột Noãn Noãn là ai, đối với Noãn Noãn có ảnh hưởng lớn gì.
“Sẽ hạnh phúc…” Noãn Noãn gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn hơi dô lên, cô bé ngáp một cái thật dài, dựa vào trong ngực Hoan Nhan: “Mẹ, con buồn ngủ.”
Cô bé rời khỏi lồng ngực Hoan Nhan, cả người bò lên giường ngủ, kéo chăn che khắp người, từ đầu đến chân.
Hứa Hoan Nhan ngồi rất lâu, lại nhìn thân hình nhỏ bé dưới chăn hơi động đậy, liền đưa tay kéo chăn ra: “ Noãn Noãn, con làm sao vậy?”
Chăn bị kéo xuống , cô gái bé nhỏ đôi mắt hồng hồng, nén xuống nghẹn ngào nhìn lại cô, đôi mắt chớp chớp nước mắt liền rơi xuống:: “Mẹ, có những lúc nằm mơ con thấy mình đi tìm ba.”