Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Cô đã tuyệt vọng bởi chờ đợi, thì đúng lúc này anh trở lại. Cô nghĩ trái tim mình rêu phong đã phủ kín rồi, thì anh lại xuất hiện.

Nếu như lúc này cô không cướp đoạt lại anh, nếu không được sống cùng anh trong cuộc đời này, thì cuộc sống của cô không còn chút ý nghĩa nào hết.

Cô có cảm giác trên một phương diện nào đó, mình giống với Scarlett loạn thế giai nhân (người đẹp trong thời loạn lạc), mạnh mẽ, gan dạ, thô lỗ, ngang ngược, nhưng nội tâm lại tựa như bộ dạng một cô bé con, đối với người đàn ông giống như vương tử kia, đều mang nỗi khát vọng khôn cùng.

Mà Mộ Cẩn Hiên chính là Ashley của cô.

"Em suy nghĩ gì vậy?" Anh thấy cô nhìn anh đến xuất thần, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Em đang nghĩ, nếu cả đời này không được sống cùng với anh, nhất định em sẽ chết mất ."

Bước chân của Mộ Cẩn Hiên đột nhiên ngừng lại một chút. Ánh mắt dao động chợt lóe lên, theo bản năng anh ôm chặt lấy cô, cổ họng như bị co rút lại, có cảm giác ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn: "Noãn Noãn, cuộc đời này chuyện quan trọng nhất, không phải là tình yêu, em đừng ngốc nghếch như thế."

"Vâng, em cũng hiểu cuộc đời này chuyện quan trọng nhất, không phải là tình yêu, nhưng em luôn biết, người quan trọng nhất với em chính là anh. Anh Cẩn Hiên, anh đừng hành hạ em nữa, em có thể đợi anh một lần 15 năm, nhưng em còn có thể chờ anh 15 năm lần thứ hai nữa sao?"

Noãn Noãn cúi đầu, cô áp sát mặt vào ngực của anh: "Anh Cẩn Hiên, thật sự em không hiểu, vì sao anh không thể ở cùng với em, chúng ta cũng không phải không môn đăng hộ đối, bộ dáng em cũng không phải khó coi, nếu anh thấy tính tình của em quá thô lỗ, em có thể thay đổi, em có thể trở thành một thục nữ. . ."

"Noãn Noãn, em đừng nói nữa. . ." Mộ Cẩn Hiên không đành lòng nghe tiếp nữa, anh lập tức ngắt lời cô: "Em không cần phải thay đổi bất cứ cái gì, em nên biết bộ dáng của em lúc này đã là tốt nhất rồi... Chỉ có anh, là anh không xứng với em... Noãn Noãn, nếu có kiếp sau. . ."

"Em không cần kiếp sau!" Thiên Tình đột nhiên ngẩng đầu lườm anh: "Kiếp sau? Mọi người đều đã chết, tan thành mây khói, làm sao em biết được kiếp sau của em có bộ dạng gì, anh có bộ dạng gì. Làm thế nào để em nhớ được anh, làm thế nào để anh nhớ được em... Em không cần những hẹn ước hoàn toàn không đáng tin ấy. Anh đừng coi em như nhân vật nữ ngu si giống như trong tiểu thuyết ngôn tình mà lừa dối em! Em chỉ muốn đời này được sống cùng với anh!"

Cô nói một hồi rõ ràng, lưu loát, nhưng khiến cho Mộ Cẩn Hiên chết lặng một lúc, không biết nên nói cái gì cho phải. Đôi khi nhìn cô, anh có cảm giác bản thân mình thua kém ngay cả cô, thậm chí anh còn không đủ quyết đoán bằng cô, thậm chí ngay cả việc tranh thủ một chút khả năng để tính toán cho bản thân cũng không bằng.

"Mình đi thôi." Anh thở dài, đặt cô lên xe, rồi ngồi vào ghế lái, trầm mặc khởi động cho xe chạy. Thiên Tình cũng không trò chuyện nữa, chỉ nhìn đường đi ở phía trước.

Cô hoảng hốt nhớ lại, Mạt Mạt đã từng nói với cô, nếu một người đàn ông bởi vì có chút lý do nào đó mà không sống cùng với cậu, lựa chọn việc rời bỏ cậu, vậy thì chỉ có thể giải thích là anh ta yêu cậu chưa đủ, hoặc là, hoàn toàn không yêu cậu.

Cô tỉnh táo lại, trong lòng có chút chán nản, lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo lan đến tận đầu ngón tay.

Đến chỗ một tòa biệt thự xinh xắn ở ngoại ô, Thiên Tình thoáng trù trừ nhưng rồi vẫn theo anh tiến vào. Cô nhìn bóng lưng của anh, anh đủ cao to, đủ sức bảo vệ cô... nhưng mà, anh đã thay đổi...

Anh Cẩn Hiên, nếu em mang bản thân mình để tặng cho anh, anh có vứt bỏ em không?

Cô trầm mặc suy nghĩ, nhưng trái tim lại nổi lên cảm giác run rẩy nhẹ nhàng như buổi ban đầu.

"Thiên Tình, trước hết để anh mời thầy thuốc đến xử lý miệng vết thương cho em đã." Mộ Cẩn Hiên nghĩ đến vết thương ở chân của cô, không kiềm chế được liền ôm cô đặt lên trên ghế sofa, ngồi xổm xuống xem xét đôi bàn chân xinh xắn đầy bẩn thỉu dơ dáy, cả lòng bàn chân đều bị cọ sát nát tươm, anh đau lòng không nói lên lời, khàn giọng hỏi: "Thiên Tình, có đau không?"

Thiên Tình khe khẽ lắc đầu, so với những nỗi đau mà anh mang đến cho em, thì những vết thương này có là cái gì!

Nếu như lúc này em đau mười lần, đau một trăm lần, anh có thể đến giúp đỡ em, vậy về sau mỗi khi em bị đau, em sẽ liên hệ với ai đây?

Đợi đến khi bác sĩ xử lý cẩn thận miệng vết thương cho Thiên Tình và ra về thì đã là 11 giờ đêm. Mộ Cẩn Hiên ôm Thiên Tình lên phòng ngủ trên lầu, anh suy nghĩ một lát, có chút xấu hổ quay mặt đi không dám nhìn cô: "Để anh gọi người giúp việc lên giúp em tắm rửa có được không?"

"Em không thích người khác nhìn em tắm rửa. . ." Thiên Tình cong khóe môi lên, ánh mắt hạ xuống thoáng nét cười như trêu tức.

"Nhưng mà... nhưng mà... một mình em thì làm thế nào? Bây giờ em đang bị thương. . ."

"Chẳng phải có anh Cẩn Hiên ở đây sao?" Thiên Tình khẽ kéo tay anh: "Anh Cẩn Hiên không phải người ngoài, anh Cẩn Hiên có thể nhìn được mà."

" Thiên Tình, em không thể làm như vậy."

Mộ Cẩn Hiên cúi đầu khẽ ho vài tiếng, anh quay hẳn mặt đi, thậm chí trên mặt còn thoáng đỏ bừng. Thiên Tình đưa tay ôm chặt lấy khuôn mặt của anh, kéo anh lại gần hơn, tì trán của bọn họ với nhau, hơi thở cũng lượn lờ quanh quẩn một chỗ, chóp mũi tựa hồ chạm vào nhau, như có như không.

"Em không thể làm thế nào? Em nhất định muốn quyến rũ anh đấy. . . Nếu anh không kìm chế được, anh cũng không thể từ chối em, hơn nữa anh còn phải chịu trách nhiệm với em. Em nói cho anh biết, em có tiền có thế, gia sản nhà em cực lớn, ba em gần như thống lĩnh tất cả châu Á, nếu như anh chỉ chơi bời với em không chịu cưới em, nhất định ba em sẽ bảo một đống cha nuôi của em, tìm người xã hội đen trừng trị anh... Thế nào, anh có sợ không?"

Thiên Tình vừa nói rất đắc chí, vừa ra sức ghé sát vào bên cạnh khuôn mặt của anh. Cô cố ý ghé vào tai anh, nhẹ nhàng nói những lời này, hơi thở cứ thế lượn lờ bên tai của anh. Mộ Cẩn Hiên khẽ run lên, không sao ngừng được. Những ngón tay run rẩy của anh cố chống đỡ, muốn trốn về phía sau, nhưng cô vẫn một mực giữ chặt khuôn mặt của anh không rời, thậm chí anh có cảm giác toàn thân mình đều sắp sửa bốc cháy... "Thiên Tình. . ."

Anh trầm giọng gọi tên cô, mi mắt lại khẽ run run: "Thiên Tình, em đừng như vậy. . ."

"Chẳng những em muốn như vậy, em còn muốn bổ nhào vào anh nữa..." Cô vừa nói xong, tay đang nâng chặt khuôn mặt của anh, bỗng nhiên lại trượt xuống rơi vào nơi yết hầu của anh. Bàn tay nhỏ nhắn nóng bỏng của cô luồn lách thăm dò vào bên trong quần áo của anh: "Anh Cẩn Hiên. . ."

Cô cúi đầu, hôn lên trên cổ của anh, rồi nghịch ngợm hôn vào nơi yết hầu của anh. Dường như cô nghe thấy tiếng nuốt nuốt nước miếng của anh, hơn nữa yết hầu của anh vẫn còn đang chuyển động lên xuống. . .

"Thiên Tình, mau buông anh ra. . ." Mộ Cẩn Hiên khàn giọng nói, anh bị cô trêu chọc gần như sắp khống chế không nổi nữa... Tiểu nha đầu này, không biết là cô đã học được những trò đó ở đâu nữa! 

Đồ ngốc, anh không dám đẩy em ra sao? Sức lực của anh lớn như thế, vóc dáng cao như thế, nếu quả thật anh nghĩ không muốn em hôn anh, tại sao anh không đẩy em ra?

Thiên Tình không thèm nghe lời anh nói. Cô vạch mở áo sơ mi của anh cực kỳ gọn gàng nhanh nhẹn, đôi bàn tay nhỏ trượt một đường xuống vòm ngực cường tráng của anh. Thiên Tình sắc mặt đỏ bừng, không khỏi cắn chặt đôi môi, tim cô đập thình thịch... Cô hoàn toàn bản không có một chút kinh nghiệm nào, chẳng qua chỉ bắt chước những hành động này ở trên TV, còn tiếp tục thực hiện “trận đấu” thế nào, thì cô lại không biết... Nhưng bộ dáng trúc trắc của cô như thế lại mê người biết bao ...

"Thiên Tình..." Thấy cô có dấu hiệu kiên quyết muốn tiến tới thật sự, Mộ Cẩn Hiên đành phải đứng lên muốn đẩy cô ra, nhưng Thiên Tình lại không chút nương tay. Hai chân cô thuận thế kẹp chặt trên hông của anh. Anh vừa quay người liền bị cô áp sát, cô cười hì hì nhìn anh, nhíu mày hỏi: "Thế nào, thân thủ của em không tồi chứ?"

"Thiên Tình. . ." Cảm giác được sự áp sát của cơ thể cô trên thân mình, nhịp tim của anh liền đập nhanh dồn dập, vừa muốn đưa tay đẩy cô ra, cô lại dứt khoát nghiêng người xuống. Sức nặng toàn bộ người cô đè trên thân anh, môi của cô dán sát vào môi của anh: "Anh Cẩn Hiên, nếu anh thật sự vẫn muốn đẩy em ra lần nữa, em chỉ có đi tìm cái chết thôi. . ."

Cô tủi thân vô cùng. Chẳng lẽ sự quyến rũ của cô kém cỏi đến mức ấy sao? Cô đã chủ động hiến thân, anh còn phản kháng ngại ngùng quay đi, liệu cái cô Âu Tử Di kia có xinh đẹp bằng cô hay không?

"Thiên Tình, em đừng như vậy, em sẽ hối hận đấy. . ." Mộ Cẩn Hiên đầu đầy mồ hôi. Anh vô cùng lưu luyến giờ phút này lẫn cái ôm của cô... nhưng mà anh nhất định phải ngăn cản cô. Nếu như anh thật sự muốn cô, mà lại không thể chịu trách nhiệm, vậy về sau cô sẽ ra sao đây? Việc này hoàn toàn không có một chút công bằng nào đối với cô!

"Anh Cẩn Hiên, nếu hôm nay không đánh gục anh, em mới hối hận. . . Em chỉ có làm như vậy, mới có thể ngăn cản anh cưới người khác, em biết nếu anh muốn em, nhất định anh sẽ phải chịu trách nhiệm với em. . ."

Thiên Tình thản nhiên nói, nhưng không hề nhìn đến ánh mắt tuyệt vọng của Mộ Cẩn Hiên. Anh yên lặng nhìn cô, rất lâu sau, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Thiên Tình, em sẽ hối hận nếu như anh làm theo như lời em, về việc này, cho dù anh có muốn em hay không, cho dù em làm bất cứ điều gì, cho dù em thật sự lựa chọn cái chết, lễ cưới của anh và Âu Tử Di, cũng sẽ không hủy bỏ. . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui